Đó là sự yên lặng trước cơn bão lớn. Nơi cực tây, vô số bóng người đứng vào vị trí, bày trận chỉnh tề phía trước hai lỗ hổng không gian ở tây bắc và tây nam.
Trên vùng đất không một tiếng động, chỉ nghe tiếng gió gào thét trong hư không. Những luồng nguyên khí của trời đất xuyên qua lỗ hổng không gian rộng đến mấy ngàn dặm, chảy về hướng hư không mênh mông vô tận. Trong đám người, có người ngồi xếp bằng trên đất, tay cầm chuôi đao, lẳng lặng điều tức để giúp cho tinh khí thần của mình đạt tới trạng thái cao nhất; cũng có người quỳ một chân trên đất, chuyên tâm lau chùi binh khí trong tay đã làm bạn rất lâu, một lần lại một lần giống như đối mặt với tình nhân.
Ở hàng trước nhất, vô số người như ngọn núi đứng sừng sững ngạo nghễ, ánh mắt của bọn họ vượt qua lỗ hổng to lớn, lẳng lặng nhìn vào hư không tối đen bên ngoài không gian.
Trong hư không phía trước mấy chục triệu võ giả Thái Cổ, đông đảo đệ tử pháp tu lơ lửng trong bóng tối, dưới chân là những món pháp khí phát ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ, giống như những ngôi sao điểm xuyết trong hư không. Những đệ tử pháp tu này tay bấm pháp quyết, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, lẳng lặng chờ đợi.
Tại Vu vực phía nam.
Ở nơi có những cánh cổng to lớn sừng sững nối liền với chiến trường thần ma cổ, lúc này đã hóa thành một lỗ hổng lớn mấy ngàn cây số. Phía trước lỗ hổng là hai triệu chiến sĩ tộc Bàn Cổ ánh mắt sáng ngời, như tháp sắt đứng ở hàng đầu. Phía trên chiến sĩ tộc Bàn Cổ là chiến sĩ tộc Huyền Vũ đứng rải rác, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kiên nghị, lơ lửng trong hư không nhìn về phương xa.
Chính giữa những chiến sĩ tộc Bàn Cổ cao hơn năm trượng giống như tháp sắt, Cổ Vu dẫn theo một đám tộc nhân Vu tộc mặc vu bào màu đen. Phía sau bọn họ là một khoảng ao đầm rộng lớn, tràn ngập chướng khí, chính là nơi cư ngụ của Vu tộc.
- Tộc trưởng, chúng ta sẽ thắng, phải không?
Trong gió rét xào xạc, một tên đệ tử Vu tộc mấp máy môi, mang theo vẻ hi vọng nhìn về phía Cổ Vu. Sự yên lặng đột nhiên bị phá tan, những cặp mắt đều nhìn về phía Cổ Vu.
Nếp nhăn trên trán Cổ Vu rung động một chút, quay đầu lại nhìn tên tộc nhân Vu tộc kia, khóe miệng nở một nụ cười:
- Sẽ như vậy… nhất định… Chúng ta có thể sẽ chết, Vu tộc cũng có thể sẽ bị diệt tộc, nhưng Thái Cổ nhất định sẽ thắng…
- Tộc nhân của ta, các người sợ hãi cái chết sao?
Mấy trăm tộc nhân vu tộc lác đác lắc đầu một cái, ánh mắt bình tĩnh và thản nhiên. Tên đệ tử Vu tộc vừa lên tiếng đột nhiên thi lễ với Cổ Vu một cái:
- Tộc trưởng, có thể chiến đấu cùng ngài, chúng tôi vĩnh viễn không hối hận.
Cổ Vu cười cười, lại quay đầu nhìn vào hư không tối đen bên ngoài lỗ hổng, trong lòng yên lặng thầm nghĩ: "Chủng tộc này của chúng ta có thể sẽ chiến bại, nhưng vĩnh viễn sẽ không ngã xuống."
Bên ngoài Đông Hải, Thánh Giả dẫn theo một triệu cao thủ pháp tu như sao trên trời đứng trong hư không. Đại quân pháp tu đông đảo bao trùm phạm vi rộng lớn bán kính đến một trăm ngàn cây số. Những pháp tu này dưới chân đạp pháp khí, lơ lửng trong bầu trời đêm. Đại trận Vạn Pháp Câu Diệt đã sớm hoàn thành, nhưng trong khoảng hư không này lại không nhìn ra một chút dấu hiệu nào của trận pháp.
Chính giữa một triệu cao thủ pháp tu, Thánh Giả và mấy tên cao thủ pháp tu mạnh nhất đang đứng thẳng người.
"Không biết đám Vô Kỵ thế nào rồi." – Trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, Thánh Giả đột nhiên thầm nghĩ. Hư không phía trước trống trơn, không có dấu hiệu nào cho thấy ma tộc sẽ xuất hiện. Trước khi lên đường Phong Vân Vô Kỵ đã nói với y, quân đoàn Cửu U ma thần sẽ là quân đoàn cuối cùng của Ma Giới tiến đến nơi này.
"Xem ra còn phải chờ lâu. Hi vọng đám Vô Kỵ có thể chống đỡ được thế công của Ma Giới." - Trong lòng Thánh Giả thầm nói, đột nhiên xoay đầu nhìn về phía sau người. Phía sau là đại quân dày đặc một triệu người, từng tên võ giả Thần cấp hậu kỳ đứng tản ra; phía sau nữa là năm trăm ngàn chiến sĩ thánh thú Bạch Hổ do Thánh điện phái tới, bọn họ bị nhiễm thánh lực của Bạch Hổ, cả người sát khí trùng trùng.
"Chư vị, một lát nữa xin chư vị phối hợp với chúng ta!" - Thánh Giả dùng ý niệm nói với tên chiến sĩ Bạch Hổ đứng hàng đầu giống như là thủ lĩnh.
- Xin Thánh Giả đại nhân yên tâm. Trước khi đến đây Bạch Hổ Chí Tôn đã dặn dò, tất cả đều nghe theo sắp xếp của Thánh Giả đại nhân.
Một đại hán mặc giáp nặng Bạch Hổ, vóc người cao lớn tiến lên trước một bước, cung kính nói.
- Ừm.
Thánh Giả hài lòng gật đầu, đồng thời vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đại trận Vạn Pháp Câu Diệt uy lực rất lớn, lúc giao chiến phải tránh di chuyển lung tung. Một khi trận này phát động, chỉ cần đi nhầm một bước sẽ hóa thành tro bụi, cho dù chúng ta là người điều khiển trận pháp cũng không cách nào thay đổi được. Vì vậy lúc đại chiến phải nhớ kỹ, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta!
Chiến sĩ thánh thú bốn phương mặc dù quanh năm sống ở một nơi, bảo vệ bản thể của thánh thú, nhưng trong tộc vẫn có một số cao thủ cả ngày dùng thần thức quan sát Thái Cổ. Đối với pháp võ tranh đấu ồn ào năm xưa, mặc dù các chiến sĩ bảo vệ không chính mắt nhìn thấy, nhưng cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện, cũng biết đến trận pháp bảo vệ Vạn Pháp Câu Diệt mạnh nhất của pháp tu.
- Xin tuân theo ý chỉ của Thánh Giả. Lúc giao chiến, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp với ngài!
Thủ lĩnh của chiến sĩ Bạch Hổ lớn tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzThánh Giả gật đầu, sau đó xoay người lại, mang theo vẻ lo lắng lẳng lặng chờ đợi trong hư không tối đen.
Trong hư không xa xôi có vô số không gian đổ nát treo lơ lửng. Tại một không gian cách xa Thái Cổ và Ma Giới, ba cao thủ yêu ma đỉnh cấp là Xi Vưu, Đệ Nhất phân thần và Ma Đế Hoàng đang đứng ở chính giữa không gian, bên dưới bọn họ là vô số yêu ma.
Quân đoàn Thâm Uyên chủ lực do A Long Tác lãnh đạo, Quân đoàn tộc A Tu La do A Tu La ma đế lãnh đạo, quân đoàn Ám Hắc chủ lực của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt, quân đoàn ma tộc Thái Cổ có hình dáng to lớn do Thao Thiết lãnh đạo, cùng với quân đoàn Trung Ương Ma Đế bên cạnh Đệ Nhất phân thần, năm quân đoàn lớn xếp thành một hàng, đứng trong không gian gần như đã tan vỡ một nửa nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị hủy diệt này. Bốn phía vang lên tiếng ầm ầm như sấm, từng khối đá quay cuồng từ trong không gian bay ra, rải rác trong hư không.
Đây là một không gian sắp sụp đổ, sở dĩ vẫn còn đứng vững là nhờ ba luồng lực lượng mạnh mẽ truyền vào trong không gian, duy trì sự ổn định của nó. Ba luồng lực lượng đen tối mạnh mẽ này là bắt nguồn từ ba vị cao thủ yêu ma đỉnh cấp đứng phía trên năm quân đoàn lớn.
- Bây giờ phải làm sao?
Đệ Nhất phân thần đứng giữa không trung, cặp mắt đen kịt như mực, ánh mắt xuyên qua lỗ hổng không gian to lớn phía trước giống như bị một đao chém xuống, nhìn về hướng Thái Cổ xa xa.
- Chờ.
Ma Đế Hoàng mặc đế bào long cổn, nhìn về hướng không gian Thái Cổ, con ngươi đột nhiên co lại, trong mắt thoáng hiện lên một vệt sáng lạnh chói mắt:
- Chiến tranh giữa Ma Giới và Thái Cổ còn chưa bắt đầu, bên cạnh Chủ Thần thứ mười bốn có quá nhiều yêu ma, điều này sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho chúng ta. Ma Tổ, ngươi cảm thấy thế nào?
- Nếu đã ra tay thì nhất định phải một kích giết chết. Trước hết hãy chờ một chút, đến khi Chủ Thần thứ mười bốn giao chiến với bốn Chí Tôn Thái Cổ thì hãy bàn.
Dưới áo bào xám Xi Vưu vẫn trống rỗng, trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Vậy thì chờ đi!
Đệ Nhất phân thần hờ hững nói. Ba yêu ma đỉnh cấp mỗi người đều có tâm tư riêng. Xi Vưu bởi vì cái chết của sư phụ Đế Thích Thiên, cho nên căm hận Chủ Thần thứ mười bốn. Đệ Nhất phân thần bởi vì thần cách giết chóc xung đột, cùng với ám ảnh do Chủ Thần thứ mười bốn gây nên, đã thề phải đối phó với Chủ Thần thứ mười bốn. Còn Ma Đế Hoàng thì hoàn toàn có thể bỏ qua, mặc dù hắn từng nhận lời với Xi Vưu, nhưng đối với một kẻ có dã tâm thì lời hứa vốn chẳng có hiệu lực gì. Đúng như ánh mắt sắc bén của Xi Vưu nhìn thấy, Ma Đế Hoàng là nhắm vào thần lực hùng hậu của Chủ Thần thứ mười bốn. Bất kể Ma Đế Hoàng hay phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc, thần lực hùng hậu đó đều là một sự hấp dẫn cực lớn, là chất xúc tác tốt nhất dẫn đến con đường của Chủ Thần.
"Vù!"
Gió lớn gào thét. Trong không gian rộng lớn hai mặt loang lổ này, vô số yêu ma đứng yên không nhúc nhích, những cặp mắt âm u nhìn về hướng không gian Thái Cổ, đó là chiến trường cuối cùng của bọn chúng. Lúc này ở phía sau chiến trường, Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương, Huỳnh Hoặc, đại trưởng lão Bắc Hải và mấy chục chưởng khống giả Thánh điện đang thương thảo chuyện gì đó. Chung quanh bọn họ là một đội quân Thần cấp khoảng chừng ba triệu người, cùng với đại quân cao thủ Thái Cổ mấy triệu người. Đại quân Thần cấp chủ yếu là một số Thần cấp sơ kỳ, Thần cấp trung kỳ, cùng với một bộ phận cao thủ tự tu luyện tới Thần cấp hậu kỳ. Trong kế hoạch của Thánh điện thì nhóm cao thủ này sẽ không tham gia chiến đấu. Những lực lượng này cũng không phải là quan bài tẩy gì, một khi sử dụng đến bọn họ, cũng có nghĩa là một lỗ hổng sắp bị thất thủ, mà đây không phải là điều Thánh điện muốn nhìn thấy. Ngoại trừ những người này thì còn có một số nhân viên Thánh điện tùy thời chờ lệnh.
- Tham kiến Chí Tôn!
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ, lập tức xoay người thi lễ một cái.
- Không cần đa lễ, trong chiến tranh tất cả phải tùy cơ.
Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, sau đó hỏi:
- Chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã chuẩn bị xong rồi.
Huỳnh Hoặc nhìn Phong Vân Vô Kỵ nói:
- Chỉ là có một vấn đề, sau khi pháp tu bố trí trận pháp xong, lúc trở về e rằng sẽ gặp chút khó khăn.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền nhíu mày:
- Có nghĩ ra biện pháp nào không?
- Trước khi Chí Tôn đến thì chúng tôi còn đang thảo luận, nhưng bây giờ tất cả đều được giải quyết rồi. Độc Cô và Tây Môn sẽ phụ trách tiếp đón một triệu pháp tu ở hướng tây bắc trở về. Còn ở hướng tây nam, lúc cần thiết kính xin Chí Tôn ra tay!
- Ừm, cứ như vậy đi!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, chân mày giãn ra:
- Cuộc chiến này sẽ vô cùng khốc liệt. Nhân số của tộc ta vốn kém xa yêu ma, có thể giảm bớt tổn thất được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
- Vâng thưa Chí Tôn. Sau khi đón pháp tu bên ngoài lỗ hổng không gian trở về, mong Chí Tôn kịp thời quay lại chủ trì đại cuộc!
Huỳnh Hoặc cung kính nói.
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:
- Lên đường đi, đợt tấn công thứ nhất của Ma Giới rất nhanh sẽ đến!
- Vâng thưa Chí Tôn!
Mọi người lĩnh mệnh, lập tức chia ra bay về hai lỗ hổng không gian ở hướng tây bắc và tây nam.
Sau khi mấy vị cao tầng của Thánh điện rời đi, phía sau chiến trường liền an tĩnh lại. Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn lướt qua viện quân phía sau chiến trường, bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại ở một nơi nào đó. Trong đám người có hai cô gái dường như đang cố gắng quay lưng về phía hắn, chung quanh còn có một số đệ tử Phong tộc cản trở tầm mắt của mình, nhưng chính những đệ tử Phong tộc này bán đứng thân phận của bọn họ.
Có thể ra lệnh cho đệ tử Phong tộc, hơn nữa vào lúc này lại không muốn mình nhìn thấy, ngoại trừ U Nhược thì còn có ai. Mà U Nhược vốn ở cùng Ngạo Hàn Yên, vậy cô gái kia không phải Ngạo Hàn Yên thì là người nào. Nghĩ tới đây, sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ liền trầm xuống: "Hai người bọn họ sao lại ở chỗ này?"
Áo bào rung lên, Phong Vân Vô Kỵ lập tức sải bước qua.
- U Nhược!
Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ tỏ ra có phần nghiêm nghị:
- Sao muội lại ở đây?
U Nhược và Ngạo Hàn Yên quay lưng về phía Phong Vân Vô Kỵ, thân thể rõ ràng khẽ run lên. Chiếc cổ của U Nhược ngập ngừng quay lại, rụt rè nói:
- Ca ca…
- Chí Tôn!
Đệ tử Phong tộc chung quanh cung kính chào, nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ mọi người cũng thở phào một hơi. Đám đệ tử Phong tộc ở chỗ này khuyên cả nửa ngày, cũng không thể khiến cho U Nhược trở về, trong lòng nóng nảy muốn chết. Vừa lúc Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện, đám đệ tử Phong tộc liền quyết định nhờ Phong Vân Vô Kỵ đưa vị công chúa điện hạ không biết võ công này trở về. Không ngờ U Nhược sớm nhìn thấu ý định của bọn họ, chẳng những không cho phép bọn họ nói ra, còn bắt bọn họ phải giúp đỡ che giấu. Thật may là người ở đây tuy nhiều nhưng Chí Tôn vẫn chú ý tới.
- Nơi này nguy hiểm lắm muội biết không? Đây là chiến trường của nam nhân. Người đâu!
Phong Vân Vô Kỵ gọi một nhân viên Thánh điện ở gần tới:
- Đưa công chúa U Nhược ra khỏi chiến trường, còn có…
- Trước hết ta là một cao thủ Thần cấp hậu kỳ, sau đó mới là một nữ nhân.
Dường như biết Phong Vân Vô Kỵ đang nghĩ gì, không đợi hắn mở miệng, Ngạo Hàn Yên đã lên tiếng. Từ trong mắt nàng, Phong Vân Vô Kỵ thấy được một chấp niệm kiên định không thể di dời.
- Được rồi.
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc một lúc, cuối cùng đành phải đáp ứng. Ngạo Hàn Yên đã thừa kế công lực còn sót lại, chiêu thức bá đạo và ký ức chiến đấu của Chiến Đế. Trước kia có lẽ nàng không đủ tư cách tham gia chiến đấu, nhưng bây giờ đúng như lời nàng nói, trước hết nàng là một nhân tộc Thái Cổ quan trọng, sau đó mới là một cô gái yếu ớt.
- Nhưng mà… ca ca, muội không muốn rời khỏi Hàn Yên tỷ tỷ.
U Nhược ủy khuất kêu lên.
- Không được. Muội vốn không có năng lực tham gia chiến trường, chỉ cần dư kình do chiến đấu sinh ra cũng có thể giết chết muội rồi. Ta không thể để cho muội ở đây.
Phong Vân Vô Kỵ nghiêm túc nói.
- U Nhược, trở về đi, muội thật sự không thích hợp ở đây, sẽ làm mọi người bị phân tâm!
Ngạo Hàn Yên cũng nói.
U Nhược cúi đầu, cuối cùng nói thật nhỏ:
- Được rồi.
Sau đó nàng rất nghe lời, đi theo một nhân viên Thánh điện về hướng lãnh địa Thái Cổ.
Đợi sau khi U Nhược rời đi, ánh mắt của Ngạo Hàn Yên và Phong Vân Vô Kỵ lướt qua nhau, rất nhanh hai người đều quay đầu đi, cũng không biết nói gì. Chung quanh lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét giữa không trung. Đứng dưới bầu trời âm u, Phong Vân Vô Kỵ lo lắng nhìn về chiến trường phía trước.