[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 1: Vong quốc chi quân (1)



Dịch: Phong Bụi

“Bệ hạ, cổng Thái Hòa bị phá! Nghịch tặc cận kề!”

“Bệ hạ, cổng Thái Hòa bị phá! Nghịch tặc cận kề! Thần đi trước một bước, mở đường cho Bệ hạ!”

Ngay sau đó là một tiếng vang lớn, lão Thái úy nắm giữ triều cương nhiều năm Dương Trọng Cử lao vào trụ mà chết.

Thỏ tử hồ bi, dưới thềm ai nấy đều phủ phục mà khóc, run run rẩy rẩy.

Nếu vẫn là ngày thường, Trần Trí chắc chắn sẽ giả bộ ai thán những lời chua xót mà chính mình cũng không tin kiểu như “Rường cột quốc gia đã bỏ trẫm mà đi, trẫm như đoạn cả ruột gan”, để điều tiết lại bầu không khí khẩn trương lúc này, nhưng triều đình triều Trần sắp sập tới nơi rồi, bản thân một kẻ giả danh quân chủ như y gần tới lúc công đức viên mãn, cũng lười diễn tiếp.

Dù khóc hay không, sự kết thúc của hoàng triều họ Trần là sự thật đã định, không còn bao lâu nữa, tân đế Thiên Đạo đã định sẽ phá cổng thành xông vào, đạp lên thi thể của y mà khai sáng một triều đại mới.

Cái chết, là kết cục đã định trước; nhưng cách chết thì lại là một câu hỏi lựa chọn.

Làm thay thân phận Hoàng đế cuối cùng của triều Trần đã nhiều năm, những điều nên sợ đều đã sợ rồi, tại thời khắc cuối cùng này, nhỏ bé trong suốt cũng nên quật khởi, còn chừa chút đề tài cho sử quan đàm luận.

Trần Trí ôm khối ngọc tỷ được quấn thật kỹ, nhẩm thầm một lần di ngôn đã chuẩn bị nguyên một đêm.

Lúc nhẩm đến câu thứ hai từ dưới đếm lên, cửa điện bị hai gã lực sĩ phá mở.

Gần trăm quân sĩ mặc giáp đen xông vào, vây vòng quanh một nửa đại điện, mũi mâu còn dính máu chỉ thẳng lên long ỷ. Vị thống lĩnh cấm vệ quân đã chết từ nửa canh giờ trước bị treo trên cán mâu như xiên thịt, một đường đưa thẳng vào chính điện.

Mùi máu tanh tràn ngập.

Trong điện lặng ngắt như thể kim rơi cũng nghe thấy.

Giây lát.

Tay nắm thiết mâu khẽ buông, thi thể đang vắt ngang rơi xuống đất cái rầm, trường mâu vừa đâm xuyên thi thể dựng thẳng lên, đứng sững ngay trước mặt Trần Trí.

Người xem tề tựu, đã đến lúc lên diễn.

Trần Trí hít sâu một hơi, từ trên long tọa đứng dậy. Bả vai gầy yếu, vừa khéo nằm thẳng ngang với hai đầu rồng được điêu khắc trên long ỷ, từ xa nhìn đến, đầu đội miện ngọc, vai khiêng song long, uy phong hiển hách không ai bì nổi.

Binh sĩ giáp đen chưa từng gặp qua Hoàng đế, chúng thần cũng chưa từng nhìn thấy một Hoàng đế như vậy, ai nấy đều sững sờ.

“Trẫm kế vị tới nay…”

Ngay cửa đại điện, một bóng người cao to ngược sáng bước qua bậc cửa, vừa mới nghe một câu như thế, không khỏi châm biếm. Hoàng đế quả nhiên là kẻ dối trá nhất thế gian, đã đến mức sơn cùng thủy tận, thế mà còn cố thiếp vàng lên mặt.

Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến cho tiếng cười nhạo của hắn biến thành chuyện cười.

“Hành xử tầm thường, không nên trò trống, gây cho giang sơn tai họa tràn lan, khiến chúng sinh khổ đau.” Trần Trí chẳng màng đến biểu cảm của các vị quần thần dưới điện, mặt đầy vẻ hối hận, “Cho đến nay, lỗi lầm lớn không thể nào sửa chữa, hổ thẹn cũng vô ích, chỉ còn cách trao chính quyền vào tay người có tài, trả lại an bình cho thiên hạ. Có Hoàng Thiên ở trên, Cửu Tuyền ở dưới, lời nói hôm nay, từng chữ đều từ phế phủ, sai lầm mê muội trước kia, đều do trẫm gây ra, sau có trừng phạt, cam lĩnh không chối.”

Những người khác, lặng ngắt như tờ.

“Xì.”

Tiếng cười châm biếm đánh vỡ sự im lặng của cả điện, bóng người cao lớn từ phía sau binh sĩ giáp đen đi ra, trường bào gọn gàng, ống tay lồng lộng, nhất phái phong lưu.

Theo Hoàng khuê chỉ dẫn, dung nhan của tân đế đẹp như nữ tử, bị phụ thân đặt tên là “Yên” (tức xinh đẹp), sau khi lớn lên tự lập môn hộ rồi mới cải thành “Ngạn” (tức người tài đức). Trần Trí ban đầu còn khinh bỉ hành vi thiếu đứng đắn của phụ thân hắn, sau khi nhìn thấy người thật rồi, lại tiếp tục càng thêm phỉ nhổ hành vi thiếu đứng đắn của Thôi phụ hơn, không thể không thừa nhận mắt thẩm mỹ của hắn rất bình thường.

Dung mạo này phải hấp thu bao nhiêu tú sắc của non nước, mới tuấn mỹ đến như vậy?

Tiếc thay xem tướng, dung mạo đẹp đẽ hiếm có, mà tâm tính cay nghiệt lại càng hiếm có.

Không ngờ tân đế được Thiên Đạo mệnh định lại là nhân vật như vậy. Quả nhiên là loạn thế xuất kiêu hùng?

Trần Trí cảm khái một chút, liền định lao qua chết.

Chiêu “lao vào cột” này đã bị Dương Trọng Cử đoạt trước, bản thân nếu lại làm thế sẽ bị coi là “đạo nhái”. Chẳng may hậu thế viết lại rằng “Thái úy triều Trần tông trụ mà chết, Hoàng đế cuối cùng của triều Trần chết theo sau”, vậy không khỏi làm mất mặt Hoàng đế triều Trần. Tuy là hàng giả mạo, cũng phải đến nơi đến chốn, giữ lấy thể diện cuối cùng của triều Trần.

Trần Trí ném ngọc tỷ cho Thôi Ngạn, còn y thì bước dài về phía thi thể của vị thống lĩnh cấm vệ quân, chuẩn bị rút mâu tự sát. Đến nửa đường, Hoàng khuê giấu ở trước ngực đột nhiên nóng lên. Hoàng khuê là sổ tay chỉ đạo nhiệm vụ cho y, mỗi lần sáng lên tức là có chỉ thị quan trọng.

Chỉ là… tại ngay lúc này?!

Trần Trí vừa chạy đến bậc thang cuối cùng bỗng dừng bước. Đối diện với sự cảnh giác từ binh sĩ giáp đen, trong sự kinh ngạc của chúng thần, y mặt không đổi sắc mà xoay người, lại chạy ngược trở về, giả vờ như hết thảy chưa từng xảy ra.

Thôi Ngạn mở vải gấm bọc tầng tầng lớp lớp, lấy ra ngọc tỷ: “Bệ hạ thật sự rất hào phóng.”

Mặt Trần Trí tràn đầy vẻ từng trải: “Nguyện làm tấm gương cho ngươi, chớ đi vào vết xe đổ. Có như thế, ta có chết trăm lần cũng không uổng.” Nói xong, nghiêng người đi, vụng trộm lấy Hoàng khuê ra, liếc mắt nhìn một chút.

Chữ hiện ra trên Hoàng khuê: Thôi Yên nhập yêu đạo, Quốc vận của triều đại mới xuất hiện dấu hiệu bị đổ vỡ, nhanh chóng điều tra căn nguyên, cứu vãn lại.

Trần Trí: “…”

Nhập yêu đạo?

Quốc vận của triều đại mới xuất hiện dấu hiệu đổ vỡ?!

Đầu y xoay chuyển không kịp.

Thôi Yên đã đánh vào tới hoàng cung, chỉ còn thiếu mỗi việc xử lý mình xong rồi đăng cơ —— nhìn kiểu gì cũng thấy là nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi.

Nhưng Hoàng khuê nói như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân của nó.

Nội tâm Trần Trí mạnh mẽ vô cùng, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã chuyển đủ một vòng từ kinh ngạc, nghi hoặc cho đến trấn định, suy nghĩ về đường đi nước bước tiếp theo: nếu cần nhanh chóng điều tra căn nguyên, ẩn núp ngay bên người Thôi Yên là nhanh nhất chăng? Nhưng mà…

Thôi Yên ném ngọc tỷ cho thân tín, thuận tay rút một thanh trường kiếm đeo bên hông một binh sĩ giáp đen ra, bước từng bậc mà lên, cười lạnh nói: “Vậy liền đi chết đi.”

Trần Trí còn đang định nói “Đợi đã”, đối phương đã đâm ra một kiếm.

Một thoáng chớp mắt, trong đầu Trần Trí đã lóe lên vô số ý nghĩ “Tránh? Hay không tránh?” Chung quy xét đến con người Hoàng đế cuối đời triều Trần đã được thiết định là “vô năng”, y đành ngây ngốc đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn thanh kiếm sắc bén đâm vào da thịt, từng tấc lún vào.

Trần Trí trước khi thăng thiên, số lần chịu qua khổ hình nhiều không kể xiết, sau khi thăng thiên lại tu thành một kim thân “đại công đức viên mãn”, vạn tà bất xâm, chút đau đớn nhỏ ấy không thấm vào đâu. Ngoài mặt thì diễn sâu đau đớn, trong lòng thì lại âm thầm tính toán bước kế tiếp nên đi thế nào.

Theo như chỉ thị mới nhất từ Hoàng khuê truyền xuống, hết thảy đã đến mức rối loạn, chỉ hơi sơ sẩy công sức từ trước đến giờ sẽ đổ sông đổ bể.

Trong đầu Trần Trí xoay chuyển rất nhanh: Dù sao Hoàng đế cuối cùng này cũng “băng hà”, chỉ đành lấy một thân phận khác tiếp cận hắn thôi.

Nghĩ đến “thành công” tới tay rồi còn sắp bay mất, ánh mắt y nhìn về phía Thôi Yên không khỏi lộ ra vài phần ai oán.

Thôi Yên rất tận hưởng tâm trạng tồi tệ của y.

Hắn rút thanh trường kiếm nhiễm máu ra ném sang một bên, năm ngón tay ấn vào miệng vết thương đang chảy máu, chầm chậm túm lấy!



Túm một cái!

Túm một cái!

Lại túm thêm cái nữa!

Thôi Yên: “!”

Trần Trí: “?”

Thôi Yên đột nhiên biến sắc: “Ngươi là người nào?”

… Ta không phải là người.

Trần Trí âm thầm kinh hãi: chẳng lẽ thân phận của y đã bị phát hiện? Thời nay yêu quái lợi hại như vậy sao, một trảo hư không vừa nãy, cũng không biết đã nắm được thóp gì rồi. Chẳng trách Thôi Yên Hoàng đế không làm, lại đi làm yêu quái.

Thôi bỏ đi, cục diện đều loạn như vậy rồi, mình vẫn là chết trước đã, điều tra rõ ngọn nguồn khiến Quốc vận sụp đổ rồi tính sau.

Nghĩ vậy, y không hề lưu luyến lớp vỏ này nữa, hai mắt khép lại, quyết định “đầu thai”.

Thôi Yên thấy y nhắm mắt, trong lòng cười lạnh: Muốn chết? Không có dễ như vậy đâu.

Bàn tay hắn xoa một cái, Trần Trí cảm thấy yêu khí vây quanh bụng, có ý chữa trị miệng vết thương. Nhưng y lại có một thân vàng “đại công đức viên mãn”, trọng điểm chính là  —— vạn tà bất xâm, một chút yêu khí như thế này không làm y bị thương, cũng chẳng có tác dụng gì.

Trần Trí không biết hắn đang giở trò quỷ gì, do dự một chút, lại lặng lẽ phục hồi như cũ.

Thôi Yên cúi đầu nhìn xuống cái bụng nhỏ đã khôi phục lại kia.

Ánh mắt của hắn nóng hừng hực, làm cho Trần Trí cũng không nhịn nổi mà cùng thưởng lãm.

—— Cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa, vẫn chỉ là một cái bụng nhỏ dính máu loang lỗ.

Thôi Yên âm u hỏi: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Đương nhiên là kỳ quái rồi, có mỗi cái bụng thì hay ho gì mà xem… Trần Trí đột nhiên nhớ tới thiết lập của mình là một tên Hoàng đế vô năng, nhìn thấy pháp thuật khởi tử hồi sinh cỡ này, tất nhiên là cần phải —— ánh mắt đột nhiên trợn to, kinh sợ đầy mặt, môi vội vàng run rẩy vài cái, mắt trợn trắng một hồi, thấy sắp ngất xỉu, liền nghe Thôi Yên lạnh lùng nói: “Câm miệng, ngồi xuống.”

Trần Trí “run lẩy bẩy” ngồi xuống.

Thôi Yên xoay người, từ trên cao nhìn xuống đám cựu thần triều Trần đang phủ phục.

Từng người từng người đằng kia đang cuộn tròn khép nép không ngừng, chỉ hận không thể rúc xuống đất.

“Ai giữ quan chức cao nhất?” Thôi Yên hỏi.

Cả điện không người lên tiếng.

Thôi Yên nhìn về phía thân tín, lập tức có binh sĩ giáp đen bước ra khỏi hàng, kéo một lão béo đang quỳ ở ngay hàng đầu lên. Lão béo la hét: “Người giữ chức vị cao nhất, chính là Thượng thư lệnh Liêu Chí Viễn đại nhân!”

Lão quan bị điểm danh không đợi binh sĩ giáp đen động thủ, liền rạp mình nói: “Người giữ quan chức cao nhất là Thái úy Dương Trọng Cử vừa sợ tội tự sát!”

Thôi Yên nói: “Các ngươi chắc chắn biết Hoàng đế.”

Cả hai người đều run bắn.

Hai mắt Liêu Chí Viễn đảo loạn xạ: “Đứng ở triều đại nào, lo cho triều đại đó, suy nghĩ đêm ngày đều là vì giang sơn xã tắc cùng lê dân bách tính. Chẳng thể tránh được những điều bất đắc dĩ…”

Binh sĩ giáp đen một đao đâm chết khi hắn còn đang nhiều lời dông dài.

Thôi Yên đi đến trước mặt lão quan béo cả người đang run bần bật.

Lão quan béo đột nhiên kêu lên: “Biết, tôi biết.” Tiếng kêu chói tai.

Thôi Yên nhíu mày: “Trên điện kia là ai?”

Lão quan béo sụp người khóc lóc: “Chính là Bệ hạ… Chính là Hoàng đế, chính là Hoàng đế triều Trần!” Đột nhiên không khống chế được đại tiểu tiện, hôi thối không chịu nổi.

Trần Trí thấy binh sĩ giáp đen quay đầu, chớp mắt một cái, đang định mở miệng, lão quan béo kia đã tự bản thân sợ đến chết.

Binh sĩ giáp đen kéo hai thi thể đi ra, mùi tanh cùng mùi thối vẫn quanh quẩn chưa tan.

Người chịu hy sinh thân mình cho quốc nạn, coi cái chết như chốn về rốt cục cũng chỉ có ít người. Những thần tử khác sợ đến phiên mình, càng không dám động đậy.

Thôi Yên hỏi: “Ngồi trên long ỷ, rốt cuộc là ai?”

Không ai đáp lại.

Binh sĩ giáp đen kéo ra một người.

Người nọ vừa gào vừa khóc: “Là hôn quân triều Trần, Trần Ứng Khác. Cầu xin đại nhân tha mạng, tha mạng!”

Thôi Yên ra ý chỉ thị, binh sĩ giáp đen giết hắn, lại kéo ra một người.

Người nọ điên cuồng mắng chửi: “Con chó họ Trần khoác da người! Ngu ngốc vô đạo, hại nước hại dân, chẳng phân biệt thị phi, không phân rõ trung thần gian thần…” Mắng xong một hơi, kết quả vẫn là một đao.

Đám thần tử còn lại đều mặt cắt không còn hột máu.

Trần Trí chủ động nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi ta là được.”

Thôi Yên không buồn quay đầu lại: “Ngươi sẽ nói thật ư?”

Trần Trí đáp: “Vua không nói chơi.” Dù sao y cũng không phải là vua.

Thôi Yên như thể con giun trong bụng y: “Ngươi là vua ư?”

Trần Trí nín thinh.

Y không phải.

Trần Ứng Khác, nhũ danh A Si, là con của tiên đế.

Sau khi tiên đế băng hà, Dương Trọng Cử liền hại chết hoàng tử thiên tư thông minh và không chịu khống chế, phò tá Trần Ứng Khác – kẻ từ nhỏ đã mang danh “không tiền đồ” thượng vị, bắt đầu con đường quyền thần chèn ép thiên tử thao túng chư hầu.

Theo như quỹ đạo của Thiên Đạo, về sau Dương Trọng Cử tay nắm đại quyền, mang theo môn hạ ác khuyển làm điều ngang ngược, ức hiếp trung lương, khiến cho bách tính thiên hạ trào sôi oán thán, nghĩa quân nổi lên khắp bốn phương. Mười năm sau khi Trần Ứng Khác đăng cơ, con trai của Thái thú Thái Nguyên là Thôi Yên – không đành lòng nhìn bách tính chịu khổ, quyết liệt đoạn tuyệt với phụ thân chuyên tiếp tay cho giặc, đổi tên thành “Ngạn”, gia nhập hiến sức cho nghĩa quân, chỉ mất năm năm liền đánh vào tận Hoàng thành, một tay lật đổ chính quyền triều Trần, khai sáng thời đại triều đình mới phồn vinh.

Nhưng vận mệnh cũng có chỗ sơ suất: Trần Ứng Khác rốt cuộc vẫn không ngoi ngóp được đến lúc nghĩa quân công thành, mùa đông năm tám tuổi, chỉ vì cung nhân sơ sẩy bị cóng lạnh mà chết.

Nếu Trần Ứng Khác chết đi, ngôi vị Hoàng đế treo lơ lửng, Dương Trọng Cử kiếm không ra kẻ kế nhiệm có thể phục chúng, thiên hạ đại loạn trước dự kiến, quỹ đạo của Thiên Đạo cũng sẽ vì thế mà sai lệch.

Hoàng Thiên Nha chuyên bảo vệ Thiên Đạo Quốc vận đương nhiên không thể nào khoanh tay đứng nhìn, vì thế phái xuống một vị tiên nhân để giả mạo Trần Ứng Khác hoàn thành nhân sinh của hắn.

Trần Trí chính là vị tiên nhân kia.

Sự thật tất nhiên không thể nói ra.

Dù sao đã là mạo danh thế thân, cũng chẳng có gì “thành thật giữ chữ tín”.

Mặt Trần Trí không chút nao núng, thừa nhận: “Trước khi ngươi công thành, đúng là như vậy.”

Nhìn chúng thần sợ tới mức hồn phi phách tán mà đáp án vẫn không đổi, Thôi Yên biết có tiếp tục nữa cũng không tìm được chân tướng, liền cho binh sĩ giáp đen ngừng tay. Hắn nói với Trần Trí: “Vậy để ta xem xem, ngươi làm vua như thế nào.”

Trần Trí: “…”

Cái này có chút gây khó dễ cho y.

Bởi vì mười năm này y làm vua đều là —— ăn, uống, thải, rồi ngủ.

Một mình Trần Trí bị đưa đi.

Nhìn đám cựu thần người nào người nấy như cha mẹ chết, trong lòng y bình thản.

Có thể lăn lộn dưới trướng Dương Trọng Cử cho tới tận hôm nay, ít nhiều đều dính tới những chuyện không vinh quang gì cho cam. Hoàng Thiên Nha chủ Quốc vận, Thương Thiên Nha cai quản báo ứng. Nguyên do mà hôm nay họn họ chịu khổ, gặp nạn, thậm chí bị giết chết, đều được ghi lại tại Thương Thiên Nha, trả bớt chút nghiệp, có lợi cho kiếp sau, cũng coi như là may mắn.

Khi làm người, y chỉ nhìn thấy một đời, sinh sinh tử tử, nhân sinh đại sự; thành thần tiên rồi, nhìn thấy là Thiên Đạo luân hồi, đời đời kiếp kiếp, chẳng qua là nợ nợ trả trả.

Không cùng một góc độ, suy nghĩ cũng sẽ không giống nhau.

Sự bình thản của y, bắt nguồn từ sự tự tin của tiên nhân —— dù bị o ép thế nào cũng không chết được. Còn ở trong mắt người khác, vị Hoàng đế cuối cùng này chính là trụ cốt cuối cùng của triều Trần, vào thời khắc trọng đại cuối cùng cũng đã thể hiện ra sự kiên cường bất khuất. Dọc đường đi, mọi con mắt nhìn chằm chằm.

Bước từng bước lên bậc, qua bậc cửa, trở lại cung Càn Thanh.

Cảnh còn người mất.

Cung nhân đã được giải tán trước khi bị công thành, nếu không phải do Dương Trọng Cử đột nhiên triệu tất cả Đại thần tiến cung, lúc này kẻ còn sống mà đối mặt với nghĩa quân, e là chỉ còn một mình Trần Trí.

Nhớ lại di ngôn của Dương Trọng Cử, Trần Trí thở dài: người này quả thật cho dù sống hay chết, vẫn cứ là một kẻ giỏi gây họa. Cũng may Trần Ứng Khác “đi” sớm, Dương Trọng Cử tay chân già yếu, phỏng chừng đuổi theo không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.