Khuôn mặt lớn đường nét rõ ràng, trông rất sống động, cặp lệ mâu kia rất to, như mắt ưng âm lãnh vô tình nhìn chúng sinh.
Trần Trí chỉ cảm thấy khuôn mặt này có chút quen mắt, lão thần phía dưới đã kêu lên: “Tây Nam vương!”
…
Tây Nam vương thăng thiên?
Trần Trí ngẩng đầu ngửa mặt trông lên.
Mây đen kia từ từ dời đến trên đỉnh đầu mọi người, không ngờ mở miệng nói chuyện: “Thôi Yên. Ngươi nuốt yêu đan, sớm muộn cũng biến thành yêu quái, làm hoàng đế thế nào được?”
Phía dưới xôn xao nhốn nháo.
Trần Trí không ngờTây Nam vương lại biết chuyện này, còn trực tiếp nói thẳng ra, đang suy nghĩ làm sao cứu vãn, liền nghe Thôi Yên lạnh nhạt nói: ” Chờ ta giết ngươi, liền lấy yêu đan ra.”
“Ngươi làm thế nào để giết ta?” Khuôn mặt lớn phát ra tiếng cười sắc nhọn quái dị, “Tại thiên đàn giết văn võ bá quan, cúng tế trăm yêu, bày ra Vạn Yêu trận sao? Vậy ngươi thử xem nào.”
Văn võ bá quan nghe cả kinh, không nhịn được nhìn về phía Thôi Yên.
Thôi Yên vẫn trấn định như thường: “Ai nói ta muốn bày Vạn Yêu trận? Đối phó ngươi, một trận Tru Yêu đủ rồi.”
Vừa nói, trong tay áo nhảy ra ba sắc lệnh kỳ đen, đỏ, trắng, rút ra màu trắng, ném lên không trung một cái: “Khốn!” (khốn: vây, nhốt)
Lệnh kỳ đột nhiên hóa thành một trận khói xanh tiêu tán.
Cùng lúc đó bốn phía thiên đàn loé lên ánh sáng trắng, xông thẳng lên trời, vây quanh mây đen!
Mây đen lởn vởn tại chỗ cười quái dị, khuôn mặt lớn một hồi từ phía đông chui ra, một hồi từ phía tây hiện hình, hết sức rợn người.
Thôi Yên lại sử dụng lệnh kỳ màu đỏ: “Giảo!” (giảo: vặn)
Luồng sáng trắng hóa thành những luồng sáng đỏ nhỏ, xuyên vào mây đen, như con rắn chui qua chui lại, chia năm xẻ bảy đám mây đen kia, hình thù kỳ quái. Khuôn mặt lớn càng giận đến gào thét ầm ầm, chửi xằng chửi xiên.
Đang lúc tất cả mọi người bị tình hình cuộc chiến trên đỉnh đầu hấp dẫn, “Niên phụ” một mực cúi đầu đứng ở giữa đội ngũ thân hình như quỷ mỵ chợt lóe, nhảy vọt lên —— chủy thủ trong lòng bàn tay như máu, tản ra khí tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, đâm thẳng Thôi Yên.
Chuyện xảy ra đột ngột, Trần Trí không kịp phản ứng, chỉ có thể lấy thân cản.
Thôi Yên khẽ nhíu mày, nắm bả vai y kéo người y về phía sau.
“Niên phụ” lúc này mới nhìn rõ diện mạo của hai người trên thiên đàn, ánh mắt bình tĩnh thoáng qua một tia kinh ngạc, thân thể vặn một cái, chủy thủ sượt qua ngực Trần Trí, người vững vàng rơi ở bên kia thiên đàn, xoay người liền muốn chạy.
Tay áo Thôi Yên mở rộng, mặt đất tự dưng nổi lên một luồng tà phong, ngăn đường đi của “Niên phụ” lại. Hắn sau đó chạy tới, năm ngón tay co lại, biến thành trảo, nắm sau lưng “Niên phụ” rồi dùng sức xé một phát.
Chỉ nghe một tiếng “xoạc”, xé ra một khối da trắng cùng quần áo.
“Niên phụ” cũng không gào thét, vẫn như con ruồi không đầu chạy về phía trước, Thôi Yên ném ra lệnh kỳ màu đen cuối cùng: “Giết!”
Vô số cánh tay quỷ mị từ dưới đất thò ra, chụp lấy mắt cá chân “Niên phụ “, Thôi Yên nhân cơ hội vặn đầu hắn xuống.
Trần Trí lúc này mới phát hiện “Niên phụ” này có cái gì rất không bình thường, xé da vặn đầu, lại không chảy máu.
Văn võ bá quan bên dưới ngây người theo dõi những diễn biến trên đầu, chờ binh sĩ giáp đen xông lên thiên đàn, mới rối rít phản ứng, kêu la om sòm muốn chạy thoát mạng.
“Im miệng.”
Thôi Yên quát ngưng, tay áo lại phất ra một luồng cuồng phong, thổi hướng về phía “mây đen” đang hấp hối. Khuôn mặt lớn trước khi tiêu tán, chưa từ bỏ ý định cười gằn nói: “Ngươi không ngăn cản được ta đâu. Ta muốn tàn sát toàn thành! Ta muốn giết sạch các ngươi! Vất xác các người trong vạc dầu xôi!”
Tiếng nói kia, như một lời nguyền rủa, vang vọng trên bầu trời kinh thành, không chỉ có chúng quan đại kinh thất sắc, bách tính cũng người người tự lo lắng cho bản thân.
Trần Trí lập tức đứng ra thu thập cục diện, cất cao giọng nói: “Chó sủa là chó không cắn. Tây Nam vương sủa có hăng, không phải cũng bị Thiên sư đánh cho tơi bời sao? Chân mệnh thiên tử có thiên thần che chở, ma quái bực này há là đối thủ!”
Người ở thời điểm nguy hiểm, luôn muốn nghe những lời hy vọng. Lúc này, mọi người bị một câu “Tàn sát thành” của Tây Nam vương làm cho sợ vỡ mật, cũng không để ý Thôi Yên rốt cuộc là người hay là yêu hay là nhân yêu, đều lớn tiếng ca tụng.
Không biết ai hô một tiếng “Thiên sư vạn tuế”, những người còn lại cũng tự động hô lên.
Mấy lão thần trong bụng không vui, nhưng thấy Trần Trí cười híp mắt đứng bên cạnh Thôi Yên, một chút bất mãn cũng không có, chỉ có thể nuốt khổ tâm vào bụng.
Nghi thức tế thiên mặc dù kết thúc có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, nhưng thủ đoạn không phải người thường của Tây Nam vương vẫn làm kinh thành long trời lở đất, phong thanh kéo dài. Cũng may Thôi Yên sớm đã có chuẩn bị, gạo, muối những vật này đã sớm khống chế nghiêm ngặt, cũng không xuất hiện giá cả tăng vụt bất thường.
Mà bá quan vốn không đồng lòng cũng không có ý nghĩ gì là chính thống hay không chính thống nữa, một lòng hướng về Thôi Yên, hy vọng có thể tránh thoát kiếp nạn Tây Nam vương này.
Thôi Yên được gửi gắm kỳ vọng lúc này đang cầm thi thể của “thích khách” giả mạo Niên phụ nghiên cứu.
Trần Trí ôm đầu lật tới lật lui: “Tại sao biến thành búp bê?” Bên ngoài là da heo đã thuộc qua, bên trong nhét những vật kỳ quái như hoàng sa, chu sa, đá núi, sợi bông v.v, nhưng đôi mắt, mũi, miệng…thì có hính có dạng hẳn hoi, hợp lại chính là khuôn mặt của Đan Bất Xá..
Y nhớ đến thủ phạm khiến mình ở nhà Âm Sơn Công bị dọa đến hồn lìa khỏi xác có thể chính là cái này, cả người đều cảm thấy không ổn.
Thôi Yên nói: “Ngươi không phải cũng có một thế thân sao?”
Trần Trí nghe vậy định lấy thế thân ra, đưa tay vào túi càn khôn mới nhớ tới Thôi Yên còn không biết y có túi càn khôn, không khỏi trù trừ một chút.
Động tác của y ngừng một lát, Thôi Yên lập tức nhìn tới, ánh mắt chăm chú sâu xa, không biết ẩn giấu bao nhiêu tâm tư, nhạy cảm ở bên trong. Dù sao cũng đã bị lộ ra nhiều đồ như vậy, cũng không thiếu một món hai món, y vội vàng lấy tượng thế thân ra ngoài.
Thôi Yên phát hiện tượng thế thân trong tay Trần Trí tinh tế hơn “thích khách” rất nhiều, từ da đến tóc, đều có thể dùng giả thay thế thật. Hắn hỏi: “Cái này của ngươi có thể tự mình hoạt động không?”
Trần Trí đáp: “Ta cũng không biết, lúc sư phụ đưa cho ta đã là hình dáng vậy rồi.”
Thôi Yên lấy cái đầu trong tay Trần Trí qua, ghép lại cùng “thích khách” đã tan nát: “Cái này làm dựa theo hình dáng của Đan Bất Xá sao?”
Trần Trí chột dạ tránh ánh mắt của hắn, khô khốc đáp: “Chắc là thế. Ta cũng chưa từng gặp.”
Thôi Yên cười cười: “Thế nhưng lần đầu tiên ngươi gặp hắn, không phải rất căng thẳng sao? Dùng lời Khương Di nói chính là ‘mồ hôi lạnh chảy ròng, mặt cắt không còn hột máu’.”
Trần Trí lắp bắp nói: “Ta ta ta không phải đã nói, khi đó cảm thấy, hắn không phải không phải là người tốt sao? Nhìn đầu hoẵng mắt chuột, cùng hung cực ác.”
“Chớ căng thẳng.” Thôi Yên nhẹ nhàng vuốt ve đầu y, “Ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép ngươi.”
“Có thật không?”
Trần Trí vừa định thở phào một cái, liền nghe hắn chậm rãi nói tiếp: “Nhưng, ta nhất định sẽ đợi đến khi ngươi nguyện ý nói.”
Sẽ không.
Trần Trí trong lòng trả lời như chém đinh chém sắt, dĩ nhiên, trên mặt vẫn phải mỉm cười khích lệ: tồn tại muôn thuở cũng có lúc tận, chờ đi chờ đi sẽ chờ được thôi. Y cảm thấy đề tài này càng nói càng nguy hiểm, vội vàng túm người khác đến cản đao: “Hôm nay chỗ hắn đứng là Niên đại nhân.”
Thôi Yên mỉm cười nói: “Ồ, cha của thanh niên có tiền đồ cùng ngươi hẹn hò dưới ánh trăng, gọi Niên đại nhân có quá khách khí hay không.”
“…” Trần Trí vội vàng nói, “Ngươi thấy họ Niên này là chủ động hay bị động?”
Vừa dứt lời, binh giáp đen liền bẩm báo nói Niên đại nhân cầu kiến.
Thôi Yên nói: “Cái này có coi là thần giao cách cảm hay không?”
Trần Trí nói: “Coi là có tật giật mình.”
Thôi Yên vừa kêu người mời hắn vào, vừa cất “thi thể thích khách” đi.
Trần Trí nói: “Ngươi không ngờ lại dùng ‘Mời’.”
Thôi Yên bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ở trong tâm khảm ngươi, ta cho người khác đi vào đều dùng cái chữ ‘Cút’ này sao?”
Trần Trí nói: “Chẳng may hắn là nội gián thì sao?”
Thôi Yên trong lời nói có hàm ý: “Vậy phải xem hắn là nội gián của ai rồi.”
Chờ đến lúc Trần Trí truy hỏi, hắn lại không chịu nói nữa.
Không bao lâu, Niên phụ liền vội vội vàng vàng tiến vào, qua loa chào một cái về phía Trần Trí, liền kêu lên với Thôi Yên: “Thiên sư cứu mạng a!”
Thôi Yên mỉm cười đỡ hắn dậy: “Niên đại nhân làm rất tốt.”
“Niên mỗ cũng là làm theo điều ngài phân phó. Tây Nam vương cùng Đan cung chủ kia sau chuyện này truy cứu, tất nhiên sẽ phát hiện ra hành vi của ta, sẽ không bỏ qua cho ta!” Niên phụ nửa thật nửa giả nói.
Thôi Yên mời hắn ngồi xuống, rót cho hắn ly trà, lại tự tay nhét vào trong tay hắn, mới trấn an nói: “Yên tâm. Ta tự có biện pháp đối phó bọn họ.”
Trần Trí nhìn bọn họ “mày đi mắt lại”, “tình chàng ý thiếp”, quả thực không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thôi Yên mỉm cười nói: “Nhắc tới, cũng phải cảm tạ buổi hẹn hò dưới ánh trăng của ngươi và Niên Vô Hà kia.”
Trần Trí: “…” Có thể không nói đến vụ này hay không!
Chờ Thôi Yên giải thích, y mới biết, thì ra buổi hẹn hò… gặp mặt kia đúng là ngọn nguồn phát sinh của hết thảy những việc này——
Nói đến, mặc dù Niên Vô Hà lúc ấy dùng các loại thủ đoạn bao gồm mật đạo mới lẫn vào được hoàng cung, nhưng trên thực tế, từ giây phúc hắn bước vào hoàng cung trở đi, đã ở dưới sự giám thị trùng trùng của Thôi Yên.
Thôi Yên vốn là muốn mượn cớ dạy cựu thần một bài học, Niên Vô Hà đưa tới cửa đơn giản là tự chui đầu vào lưới.
Ngày hôm sau buổi hẹn hò, hắn liền điều tra rõ ràng Niên gia từ trên xuống dưới, dĩ nhiên không bỏ sót hai con cá lọt lưới Niên hoàng hậu cùng Trần Thụ Thiên này. Biết rõ tâm tư Niên gia muốn dùng Trần Ứng Khác đối phó mình, lại phụ tá Trần Thụ Thiên lên ngôi, Thôi Yên liền không hạ thủ lưu tình.
Hắn trù tính một vở kịch hay mời ngài vào rọ, đồng thời lấy tính mạng của Trần Thụ Thiên bức bách Niên gia đi vào khuôn khổ.
Vở kịch mở màn, chính là khi Thôi Giảo khai phủ, mọi người dự tiệc như thể bị trúng độc.
Thật ra, đúng như Âm Sơn công đoán, bọn họ không phải trúng độc, mà là trúng yêu khí Thôi Yên thả ra. Chẳng qua là yêu khí này không nồng, người bình thường dưỡng bảy tám ngày là khỏi rồi, khuyết điểm duy nhất là sẽ lây. Người thân thể khỏe mạnh dính vào cũng không lộ ra, người thân thể yếu ớt, dính vào một chút liền có thể có thể tính mạng gặp nguy hiểm.
Vì vậy, Niên hoàng hậu “nhiễm” phải, tính mạng bị đe dọa. Niên gia thuận lý thành chương phái người đi cầu vị Đan Bất Xá nổi tiếng pháp thuật được tôn làm “Thượng sư” kia. Đúng lúc Tây Nam vương gia muốn sắp đặt một người đáng tin nằm vùng ở kinh thành, song phương một phách liền hợp.
Niên gia cung cấp các loại tình báo cho Tây Nam vương, ngoại trừ phân bố binh lực, còn bao gồm chuyện binh giáp đen “đào” đồ ở nhà Âm Sơn công, Đồng Xuyên hầu, Du Dương bá. Đây là cạm bẫy Thôi Yên bày, mục đích chính là muốn cho bọn họ nghĩ rằng hắn tế thiên là để bày Vạn Yêu trận.
Vạn Yêu trận âm độc vô cùng, Tây Nam vương cùng Đan Bất Xá sau khi biết, nhất định sẽ ngăn cản.
Chỉ diệt trừ tượng gỗ chôn xuống là không đủ, bởi vì văn võ bá quan ngậm oan mà chết, sẽ tụ lại thành oán niệm to lớn, nếu là để Thôi Yên sử dụng, hậu quả sẽ cực kỳ kinh khủng. Cho nên, thời điểm tế thiên, Đan Bất Xá nhất định sẽ tới.
Mà cạm bẫy chân chính của Thôi Yên thật ra được ẩn giấu ở trong thiên đàn đã “sửa chữa”. Mục đích của hắn chính là bắt Đan Bất Xá. Không có Đan Bất Xá Tây Nam vương ở trong mắt hắn, chính là con cọp không có răng, căn bản không đáng để lo.
Đây chính là chân tướng chuyện hôm nay xảy ra ở thiên đàn.
Điều Thôi Yên duy nhất không ngờ tới là, Đan Bất Xá từ đầu tới đuôi dùng đều là bù nhìn.
Ước chừng bởi vì một điểm này, kế hoạch này liền trôi theo dòng nước.
Niên phụ thử dò xét hỏi: “Ta nghe Vô Hà nói, Đan Bất Xá đã bị bắt? Nhưng Tây Nam vương đã chạy thoát?”
Thôi Yên nói: “Hòa thượng chạy được miếu không chạy được, yên tâm đi, hắn nhảy nhót không được bao lâu đâu.”
Giống như Trần Trí trước đây cảm nhận được, Thôi Yên bình tĩnh luôn có thể mang đến cho người khác một loại cảm giác dựa dẫm không sức mạnh nào địch nổi. Niên phụ đến vốn cũng không phải để kêu cứu mạng, mà là khoe công, thấy Thôi Yên tiếp thu được ý của mình, liền tìm cơ hội cáo từ.
Sau khi hắn đi, Trần Trí liền hỏi: “Tại sao Tây Nam vương nhảy nhót không được bao lâu nữa?”
Thôi Yên cười khổ nói: “Ta nào biết. Ờ, nếu như ta là chân mệnh thiên tử, người đối nghịch với ta hẳn cũng sẽ không có kết quả tốt nhỉ.”
Trần Trí không cam lòng hỏi: “Ngươi còn có chiêu sau nào không?”
Thôi Yên thở dài nói: “Tế thiên đại điển cũng không giết chết được hắn, sau này liền khó khăn.”
Trần Trí đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Thành thật mà nói, Trương Quyền cùng Cao Đức Lai có phải ngươi cố ý bán đứng tình báo cho Tây Nam vương hay không?”
Thôi Yên bưng lấy mặt y, tiến tới muốn hôn một cái, lại bị tránh ra, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ rái tai của y nói: “Ngươi phải tin tưởng, ta làm hết thảy cũng là vì đạt thành tâm nguyện của ngươi, leo lên ngôi vị hoàng đế.”
Trần Trí từ đầu đến cuối cảm thấy mình là một người ngoài cuộc, rất nhiều chuyện cũng không dễ quơ tay múa chân: “Vật yêu đan thì sao? Ngươi nói chuyện lấy yêu đan ra, là thật lòng chứ?”
Thôi Yên trầm mặc một hồi, nói: “Ta không muốn lừa dối ngươi. Ta đúng là còn do dự, nhưng, thực sự đến thời điểm không lấy ra không được, ta sẽ lấy ra.”
Lời này so với một trăm câu bảo đảm của Thôi Yên đều đáng tin hơn nhiều.
Trần Trí đối với “không lấy ra không được” của hắn hết sức có lòng tin, cảm thấy câu bảo đảm này thế là đủ: “Việc cần kíp, vẫn là phải nhanh chóng đánh bại Tây Nam vương một chút!”
Thôi Yên nói: “Đến thời điểm chân chính đại chiến, độ ta một hớp long khí được không?”
Trần Trí nghe lời nói xem sắc mặt: “Yêu khí trong cơ thể lại phát tác?”
Thôi Yên nói: “Lần này còn ổn, nhưng ta biết, nó chuẩn bị, đến lần kế, nhất định sẽ toàn lực phản công.”
Mà lần kế này sẽ không quá lâu, bởi vì đại đội Tây Nam vương đã áp đến gần kinh thành.
Mặc dù thể nghiệm ban đầu đã chấm dứt bằng thất bại, nhưng, Tây Nam vương làm mây đen một lần thực tủy tri vị, đã yêu cái loại cảm giác phóng to bản thân nhìn xuống chúng sinh này, mất một thời gian dài không cách nào phục hồi tinh thần từ hưng phấn, kích thích.
Đan Bất Xá ngồi cùng xe với gã vẫn mang một khuôn mặt tái nhợt vạn năm không đỏ như cũ, im lặng ngây người. Chẳng qua là ưu tư trong mắt hết sức phức tạp, có áy náy, có vui mừng, nhưng xen lẫn nhiều là sự kích động và thư thái khi được như ý nguyện.
Tây Nam vương nói khô cả họng, rốt cuộc không nhịn được muốn kéo người nghe duy nhất tại hiện trường vào trong cuộc trò chuyện: “Cung chủ, ngươi có thể dạy ta một pháp thuật phản kích hay không? Ta nếu làm mây đen, có thể kêu gọi sấm sét đánh bọn họ hay không? Hoặc là mưa như thác, thổi cuồng phong?”
Đan Bất Xá giống như lúc này mới phát hiện có người ngồi ở bên cạnh, ánh mắt từ từ dời đến trên mặt gã.
Tây Nam vương đã quen với ánh mắt tử khí trầm trầm của hắn, hôm nay lại thấy ưu tư dao động, không khỏi tò mò: “Cung chủ? Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Đan Bất Xá chậm rãi mở miệng: “Ta đang suy nghĩ, nếu như hắn đã xuất hiện, còn cần ngươi làm gì?”
Tây Nam vương ngẩn người, mặc dù không hiểu sự thay đổi và dụng ý của hắn, nhưng thân thể đã xông ra mở cửa theo bản năng.
Bàn tay tái nhợt lạnh như băng của Đan Bất Xá không nhanh không chậm đưa tới, bóp cổ họng gã, năm ngón tay từ từ bóp chặt.
Tây Nam vương cổ họng òng ọc vang, hai tay đập mạnh thành xe, giãy giụa trước khi chết: “Ngươi… Không… Ngươi muốn… làm ọc… ọc ọc…”
“Muốn ngươi chết.” Đan Bất Xá bình thản bóp đứt cổ gã, nghiêng đầu qua, lạnh lùng nhìn về phía thị vệ mở cửa xe, mặt đầy vẻ đờ đẫn.
“Vương gia?” Bọn thị vệ kinh hãi, quơ cương đao trong tay muốn xông lại, nhưng mà hung thủ đã hóa thành một luồng khói xanh, biến mất.
Tin tức Tây Nam vương bị giết lan truyền nhanh chóng, chấn động trong ngoài kinh thành.
Có người vui mừng, có người hoài nghi, nhưng mà động tác nhanh nhất là Trương Quyền. Gã phái người đưa thư cho Thôi Yên, hàm hồ nói mình muốn báo thù cho đại ca, liền mang theo hai ngàn binh mã đi ra khỏi thành.
Mà Niên gia, binh giáp đen cùng một đám thân tín ngoài sáng và trong tối của Thôi Yên mà Quân sư cầm đầu đều bắt đầu đệ lời lên Trần Trí, yêu cầu y thực hiện cam kết.
Thật ra thì, bọn họ cuống, Trần Trí còn cuống hơn.
Tây Nam vương chết, Đan Bất Xá không biết tung tích, một trận đại chiến tiêu trừ thành không không giải thích được, thật tựa như ông trời hiển linh. Bây giờ chỉ cần Thôi Yên lấy yêu đan ra, lên ngôi làm đế, y liền hoàn thành nhiệm vụ!
Từ lúc mới gặp Thôi Yên bị thọc một đao đến bây giờ, đây là lần y gần ánh sáng rạng đông nhất.
Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, y lập tức đồng ý lời thỉnh cầu của những người đó, đồng thời hạ chỉ cho Khâm Thiên Giám, nhất định phải tìm một ngày hoàng đạo trời trong nắng đẹp, làm xong chuyện này. Một mạt đế vui mừng đến vậy, đại khái là trước chưa từng có ai, sau cũng chẳng ai bằng.
Mấy lão thần trung thành với triều Trần qua lại mấy lần bên bờ sinh tử, tâm tình thay đổi nhanh chóng, cơ hồ nhìn thấu hồng trần, đối với chuyện này cũng coi là ngầm cho phép.
Cùng việc chuẩn bị cho đại điển mạt đế thoái vị và hoàng đế mới kế nhiệm đại điển, kinh thành cuối cùng khôi phục sức sống của một quốc đô, dân chúng giống như chim sợ càng cong giờ cũng dần dần khôi phục khả năng nói đùa.
Trần Trí bắt đầu không có việc gì đi bộ trên đường phố.
Những ngày sống ở nhân gian đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, y muốn hấp thu một ít không khí nhân gian. Thôi Yên không cách nào phân thân, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần lúc y ra cửa, dặn dò giao phó một ít đồ mình muốn, chờ y trở lại, vô luận bận bịu đến thế nào, cũng dành thời giờ hưởng thụ chiến lợi phẩm y mang từ trên đường về.
Hôm này, y ôm đầy đồ mà về, mới vừa trở lại hoàng cung, không ngờ gặp phải Thôi Giảo.
Đối với cô em gái này, Trần Trí chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung —— kính nhi viễn chi, rón ra rón rén lượn đường vòng, đi được mấy bước, liền bị kêu đứng lại. Nàng chuyển động xe lăn, ánh mắt mờ mịt tìm kiếm bóng người y: “Bệ hạ, ta có thể trò chuyện cùng ngươi một chút không?”
Trần Trí từ chối: “Ta hơi mệt.”
“Chỉ một lát thôi…” Nàng chắp hai tay, thành kính nhờ vả.
Trần Trí nói: “Có thể tìm mấy người vây xem chúng ta nói chuyện phiếm hay không?” Y sợ nàng quỷ kế đa đoan.
Nàng liền mời y đến Phù Bích đình bốn bề gió lùa—— nơi y cùng Niên Vô Hà nửa đêm gặp mặt. Binh giáp đen ở cách đó không xa nhìn chằm chằm.
Trần Trí đẩy xe lăn đến cuối cùng phía tây đình, mình ngồi vào cuối cùng phía đông, đàng hoàng duy trì khoảng cách an toàn nhìn nhau từ xa.
Thôi Giảo nói: “Ta rất ghen tị với ngươi. Ngươi biết không?”
Trần Trí lựa lời nói: “Thật ra thì Trương Quyền đối xử với ngươi không tệ.”
“Nhưng gã đối xử với vợ không tốt.”
“Không ngờ ngươi lại bất bình giùm vợ gã.”
“Bởi vì vợ của gã chính là ta trong tương lai. Chờ ta có tuổi rồi, có lẽ còn không bằng bà ta. Ít nhất, bà ta còn có danh phận chính thê.”
Trần Trí cảm thấy cô em này chỉ cần không cố chấp, chính là một người khéo léo thấu đáo.
Thôi Giảo nói: “Thế nhưng ta bây giờ không ghen tị với ngươi nữa.”
“Tại sao?”
“Cho là ngươi đối với ca ca rất tốt.” Thôi Giảo nói, “Ta nếu là hoàng đế, nhất định không chịu nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác. Ngươi chịu nhường lại, nhất định là rất thích rất thích ca ca, ta không so được với ngươi.”
Trần Trí không biết mình có nên phản bác hay không.
Thôi Giảo nói: “Ta có một việc phải nói cho ngươi, nhưng, có nên nói cho ca ca biết hay không, ngươi tự quyết định.”
Trần Trí nói: “Chuyện gì?”
Thôi Giảo dè dặt nói: “Trương Quyền thật ra còn ẩn giấu hai chục ngàn binh lính.”
Trần Trí trong lòng “thình thịch” một chút.
Thôi Giảo cắn môi dưới, do do dự dự nói: “Gã một mực hoài nghi là ca ca bán đứng gã cùng Cao đại ca. Ta đã khuyên gã, thế nhưng gã không nghe, lần này ra khỏi thành chính là muốn đem mang số nhân mã đó trở về, tìm ca ca báo thù.”
Trần Trí hỏi: “Ngươi tại sao bây giờ mới nói?”
“Gã… gã dù sao cũng là người đàn ông của ta.” Thôi Giảo cười so với khóc còn khó coi hơn, “Ta, ta bị kẹp ở giữa hai người bọn họ, cũng không biết nên làm gì. Ta nói cho ngươi, ngươi nếu thật sự thích ca ca, thì hãy đi nói cho ca ca biết ngay đi.” Nàng dứt lời, đẩy xe lăn chuẩn bị đi trở về, ai ngờ cử động vội quá, đụng vào lan can, cả người thiếu chút nữa nhào ra ngoài.
Trần Trí lập tức nhanh nhẹn đỡ nàng.
Nàng trở tay ôm lấy y, trong tay nắm cây kéo, một cái đâm vào bụng Trần Trí.
Tựa hồ sợ y không chết, nàng rút cây kéo ra, lại hung hăng đâm một cái.
Đến lần thứ ba, Trần Trí rốt cuộc bắt được bàn tay cầm cây kéo kia.
Thôi Giảo như thể điên cuồng: “Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết! Không có ngươi, ca ca chính là của ta, ca ca chỉ có thể là của ta.”
Binh giáp đen xông lại, tách hai người ra, Trần Trí đẩy tay hắn đang đỡ mình ra, hỏi Thôi Giảo: “Điều ngươi vừa mới nói là sự thật sao?”
Thôi Giảo giật mình nói: “Ngươi tại sao không chết? Ngươi tại sao không chết đi?”
Trần Trí than thở: “Ngươi tự lo cho bản thân mình đi.”
Tựa hồ ý thức được y muốn đi khỏi, nàng đột nhiên điên cuồng la lên: “Gã cũng vứt bỏ ta! Gã cũng vứt bỏ ta rồi! Gã có tư cách gì vứt bỏ ta, Trương Quyền! Trương Quyền! Ta muốn giết ngươi! Ngươi có nghe hay không? … Trần Ứng Khác, ngươi qua đây, ngươi qua đây, ta nói cho ngươi một bí mật nữa. Ngươi qua đây a.”