[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 28: Tiền thế chi trái (8)



Dịch: Phong Bụi

“Ta tin ngươi.”

Thôi Yên tâm tình không tốt đẹp lắm giống như mãnh hổ xông vào đoàn thể bất đắc chí đang trốn ở trong góc phòng nói xấu, đồng thời dùng hành động thực tế nói cho bọn họ biết, bất đắc chí vừa rồi không coi vào đâu, tiếp theo mới thật sự là bất đắc chí.

Các đại thần uống say khướt thành đoàn kết đội đi ra cửa cung, còn chưa kịp nói lời từ biệt, liền bị binh giáp đen hô nhau mà lên, mời vào trong đại lao ngồi tiếp.

Nước lạnh tạt một cái, đầu óc nhất thời tỉnh táo lại, nhìn phòng giam âm u, hình cụ máu dầm dề, trái tim nhỏ của các đại thần nhất thời run rẩy như cây nến tàn trong gió, người nào người nấy đều khóc lóc kêu trời gọi mẹ xin tha.

Quân sư mới vừa được phong làm Hình bộ thượng thư phe phẩy cây quạt, cười híp mắt đi ra: “Chư vị đại thần tối nay ăn có ngon không nhỉ?”

Một bữa Hồng Môn yến, ai ăn người đó biết.

Các đại thần cúi đầu không lên tiếng.

Quân sư nói: “Chư vị rất bất mãn đối với Trần Lưu Vương phải không.”

Các đại thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không dám tiếp lời.

Quân sư nói: “Không sao, triều đại mới sơ lập, trăm phế đợi chấn hưng, đang cần những chấp ngôn chi sĩ trượng nghĩa như chư vị vậy. Ta phụng mệnh bệ hạ, tâm sự cùng chư vị, mọi người điều gì cũng có thể nói thoải mái, không cần cố kỵ.”

Những đại thần này đều trải qua niên đại Dương Trọng Cử độc bá triều cương, đã ăn không biết bao nhiêu chiêu trò, làm sao tùy tiện mắc lừa, rối rít nói mình rượu say nói bừa, không thể coi là thật.

Quân sư xệ mặt xuống: “Các vị đại nhân trù trừ không nói, chẳng lẽ sợ nói ra bị định tội? Các vị cho là Bệ hạ là người không phân biệt được thị phi, thiện ác sao? Đã như vậy, vậy ta cũng có thể mời chư vị tỉ mỉ tự suy nghĩ.” Vừa nói, liền cho người thượng hình.

Mới chịu mấy roi, các đại thần liền chịu không nổi, nhao nhao bày tỏ biết gì nói nấy, nói cho bằng hết, sẽ moi tim moi phổi để nói ra.

Quân sư ghi chép hết lại những gì bọn họ nói, lại hỏi mấy vấn đề, sau khi các câu trả lời được sửa soạn xong, nói: “Bệ hạ cũng có mấy câu muốn nói với các ngươi.” Từ trong ngực móc ra một quyển sổ nhỏ, tuyên đọc từng tội trạng của những người này.

“Những chuyện này là chuyện xưa của triều Trần, Bệ hạ vốn không muốn truy cứu, nhưng thấy chư vị ghét ác như thù, Bệ hạ cũng chỉ có thể tác thành.”

Quân sư cười híp mắt nói xong, bỏ lại đám người quỷ khóc sói tru, thông đêm sửa sang lời khai lại thành sách, đưa vào trong cung.

Thôi Yên vừa rời giường, nhận được sách đưa tới, Trần Trí ở bên trong nghe được động tĩnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện gì?”

“Xử lý một ít tham quan, đang đưa lời khai vào.” Hắn mở sách ra, xem qua lời khai của những người đó một lần, suốt quyển sách đều là quở trách Trần Ứng Khác hèn hạ vô vi, cũng không có đầu mối Dương Trọng Cử ngược đãi hoàng đế, không khỏi cau mày.

Trần Trí khoác xiêm áo, vừa mặc vừa đi ra ngoài: “Là đám người nói xấu ta kia sao?”

Thôi Yên khép sách lại, bỏ vào trong tay áo, đi qua giúp y cùng sửa sang lại quần áo: “A Si muốn cầu tha thứ cho bọn họ?”

Trần Trí thấy hắn càng lúc càng ghé sát, trở tay đẩy ra: “Vậy phải xem bọn họ là tội gì.”

“Còn cần tội danh gì. Lời bọn họ tối hôm qua nói đã là đại bất kính.” Thôi Yên nói.

Trần Trí suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, liền nói: “Phải dựa theo luật mà làm việc.” Sợ hắn bề ngoài đồng ý sau lưng làm khác, nói thêm một câu, “Bây giờ ánh mắt toàn thiên hạ đều đang nhìn ngươi, ngươi phải làm việc có lý lẽ chính đáng, hành xử đoan chính, để cho người ta không thể bắt bẻ được gì.”

Thôi Yên cười nói: “Có A Si ở bên người, ta nào có cơ hội làm sai.”

“Ngươi nên vào triều rồi.” Trần Trí ngáp một cái, “Ta dùng đồ ăn sáng rồi nằm thêm chút nữa.”

Thôi Yên nói: “Đi cùng ta.”

Trần Trí không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không đi.”

Hai người lôi kéo một hồi, Thôi Yên cuối cùng không nỡ miễn cưỡng y, sau khi cùng nhau dùng đồ ăn sáng, một thân một mình thượng triều.

Trần Trí kéo chăn, chạy đến trên nóc nhà lim dim.

Mấy con chim sẻ từ đàng xa bay tới, ríu rít quấy rầy giấc mộng yên ả.

Trần Trí bị ồn ào lăn qua lộn lại không ngủ được, đang muốn đổi chỗ khác tiếp tục ngủ, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ, một người đàn ông tóc bạch kim áo bào tro từ trên trời hạ xuống, rơi xuống trên nóc nhà, cười tủm tỉm nhìn y: “Trần Trí tiểu hữu, dạo gần đây có khỏe không.”

Trần Trí lật đật dụi mắt đứng lên: “Ra mắt Bắc Hà Thần Quân.”

Bắc Hà Thần Quân để cho y gấp xong chăn, hai người ngồi xếp bằng ở phía trên: “Xem khí sắc tiểu hữu, công vụ trong tay sợ là nắm chắc phần thắng rồi.”

Trần Trí cười khổ nói: “Đến nay ta cũng không dám nói huênh hoang rồi.”

Hồi đó Thôi Yên tạo phản, y còn tưởng rằng mình sắp được giải thoát, lúc Bắc Hà Thần Quân thăm y, liền khoe khoang khoác lác nói rằng năm sau sẽ đến Côn Luân ngắm loài hoa tuyệt đỉnh, đến nay thế nhưng năm đã tới người vẫn chưa đi.

Bắc Hà Thần Quân nói: “Ai, đẽo mà cẩn thận, gỗ mục cũng không gãy; kiên nhẫn đẽo mãi, đá vàng cũng có thể khắc. Tiểu hữu tâm chí kiên định, có chuyện gì không thể thành? Nhất định chớ khinh thường mình.”

Trần Trí chắp tay bày tỏ thụ giáo.

Bắc Hà Thần Quân nói: “Ta muốn đi Bồng Lai, đi ngang qua kinh thành, liền tới hỏi thăm, không biết đóa hoa quỳnh kia nuôi thế nào rồi, có nở rộ phương hoa, để tiểu hữu ngắm nhìn mà vui sướng hay không?”

Trần Trí lúng túng nói: “Nuôi không được tốt lắm, ờ thì… Chết khô rồi.”

Bắc Hà Thần Quân kinh ngạc hỏi: “Tiểu hữu không phải dùng tiên lực bồi bổ sao?”

“Nhất thời quên, chưa kịp…” Trần Trí theo bản năng che giấu chuyện hoa bị Thôi Yên bóp chết, “Có điều ta lại sưu tập mấy chậu mới, Thần Quân nếu có hứng thú, chẳng bằng qua ngắm nhìn một chút.”

Bắc Hà Thần Quân vui vẻ đồng ý.

Hai người đi đến Tiên Thảo viện.

Từ lúc Thôi Yên phân phó binh giáp đen cắt tỉa, Tiên Thảo viện liền chân chính bừng bừng sức sống, hoa cỏ theo mùa tranh nhau nở rộ, cỏ dại điên cuồng sinh trưởng cũng được tu sửa, trở nên thanh nhã thoát tục.

Bắc Hà Thần Quân rất tán thưởng, nói liên tục ba chữ “hảo”: “Tiểu hữu thành tựu làm vườn thật là một ngày ngàn dặm!”

Trần Trí lúng túng nói: “Cái này, là người ngoài cắt tỉa.”

Bắc Hà Thần Quân cười nói: “Nhân gian mấy năm, trái tim thuần khiết của tiểu hữu vẫn như cũ.”

Trần Trí cung kính nói: “Lời Thần Quân dạy bảo ngày xưa, Trần Trí suốt đời không quên.”

Bắc Hà Thần Quân xua tay nói: “Tiểu hữu công đức thăng tiên, là thiên địa dị số, bản quân cũng kính ngưỡng Người, hai chữ “dạy bảo” vạn không dám nhận. Tiểu hữu ngày xưa ở Bắc Hà suy ngẫm trăm năm, mới thoát khỏi được ma chướng. Chẳng qua là, ma chướng dễ thoát, lòng đau khó dằn. Thăng tiên thăng tiên, chẳng qua là “thân” thành tiên, tu luyện trong lòng vẫn là bước đầu tiên của vạn dặm đường dài, tiểu hữu tuyệt đối không thể lùi bước.”

Trần Trí chợt rét trong lòng: “Đa tạ Thần Quân chỉ điểm.”

Bắc Hà Thần Quân nói: “Tiểu hữu trong lòng hẳn đã suy ngẫm rõ ràng, ta hôm nay nói như vậy vốn có chút dư thừa, duy có một câu: Tiểu hữu chỉ cần an tâm thực hiện công vụ, cá lọt lưới thiên đạo, tự có người thu thập.”

Trần Trí lòng an tâm một chút: “Đa tạ Thần Quân.”

Bắc Hà Thần Quân lại nói một hồi hoa hoa thảo thảo với y, mới cưỡi mây bay về phía đông.

Hắn chân trước vừa đi, Thôi Yên chân sau đã đến, vừa vào cửa liền hỏi: “Khách tới vì sao không nói với ta?”

Trần Trí đang ngâm nga tưới hoa, nghe vậy dừng một chút, quay đầu lại nói: “Hắn tới vội vàng, chưa kịp.”

“Khách đâu?”

“Đã đi rồi.”

Thôi Yên đứng ở cửa, sắc mặt không vui.

Trần Trí tưới hoa một lúc, rốt cuộc cảm nhận được bầu không khí u ám, chậm rãi dời đến bên người hắn, giải thích: “Hắn có việc phải đi.”

Thôi Yên trong bực mình mang theo mấy phần mất mác. Trần Trí có một vòng tròn mà mình khó có thể dung nhập: quá khứ cùng Dương Trọng Cử, quá khứ cùng sư phụ y, quá khứ cùng bạn y… Những thứ này hắn đều không cách nào tham dự, thậm chí, ngay cả hiện tại cũng không xác định như vậy.

Trần Trí hỏi: “Trên triều có đại sự sao?”

Thôi Yên không muốn ép quá gắt gao, trong bụng lặng lẽ ghi nợ, mới lật sang trang: “Giang Nam mấy thế gia còn không chịu ngừng, định phụng con của Tây Nam Vương làm đế, đang chiêu mộ binh lính, gom góp lương thực.”

Trần Trí nói: “Con của Tây Nam Vương?”

“Cha đã chẳng gây được sức ép gì, đứa trẻ càng không cần phải nói.” Thôi Yên không coi vào đâu, “Chuyện này ta đã có sắp xếp.”

Trần Trí gật đầu một cái.

Thôi Yên lại nói chút hỗn tạp việc vớ vẩn, chờ Trần Trí tưới xong hoa, nhỏ xong cỏ, hai người cùng nhau dùng cơm trưa, tới buổi chiều, Thôi Yên kéo Trần Trí đi theo, ở Nghị Chính điện xử lý tấu chương.

Trần Trí oặt người ở trên sạp, oặt oặt ẹo ẹoliền ngủ.

Giấc ngủ này vô cùng chìm, trong mộng thật giống như bị cái gì quấn lấy, một hồi chôn vào trong đất, một hồi chìm vào trong biển, kìm nén đến không thở nổi.

“Hự, ừ… A!”

Ý chí muốn giãy giụa ra khỏi cơn ác mộng ý chí càng ngày càng mạnh, y đột nhiên thở hổn hển, bật ngồi dậy, trợn mắt nhìn phía trước.

Thôi Yên đang giúp y đắp chăn bị sợ hết hồn, bốn mắt nhìn nhau.

“Ngươi làm gì?” Trần Trí trước lên tiếng áp đảo người.

Thôi Yên rất nhanh định thần lại, giơ chăn lên tỏ vẻ trong sạch.

Trần Trí nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi mới vừa có phải hôn trộm ta hay không?”

Thôi Yên thẳng thắn: “Có nghĩ tới, chưa có làm.”

Trần Trí nhìn chằm chằm môi của đối phương, lại sờ môi mình một cái, tựa hồ đang kiểm nghiệm lời hắn là thật hay giả.

Dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch dễ thương kia khiến Thôi Yên không cầm được, ném chăn đi, nắm cằm y liền hôn lên.

Trần Trí bị hôn lúc lâu, mới đẩy hắn ra, liếm môi một cái: “Không phải cảm giác này.”



Thôi Yên hàm răng nghiến ken két, âm trầm nói: “Ồ, vậy là cảm giác gì?”

Trần Trí xoa đầu: “Chính là bị thứ gì cuốn lấy, sắp nghẹt thở. Ta có phải hay không nằm mộng nói mớ?” Nhưng mà, cảm giác kia lại không giống như là nằm mơ… Làm người ta khó hiểu. Y cúi đầu, không chú ý tới ánh mắt  Thôi Yên vừa chợt lóe một cái.

“Có phải do quá mệt mỏi hay không?” Thôi Yên đưa tay giúp y xoa huyệt Thái dương.

“Có lẽ vậy, ” Trần Trí giương mắt liếc thấy ly trà trên bàn, “Mới vừa rồi ai tới sao?”

Thôi Yên nói: “Hửm? Ừ… Không có ai đến cả.”

Trần Trí chỉ chỉ ly trên bàn.

Thôi Yên cầm ly lên đưa cho y: “Sợ ngươi tỉnh ngủ miệng khát, đặc biệt vì ngươi chuẩn bị.”

Trần Trí nhận lấy ly, phía trên đích xác không có dấu vết đã uống, liền uống một hơi cạn sạch.

Thôi Yên lại châm một ly, giống như lơ đãng hỏi: “Thuốc đại bổ mà ngươi nói đã chuẩn bị xong rồi sao?”

Trần Trí tay tiếp ly ngừng một lát, có chút kích động nói: “Vì sao hỏi như vậy? Ngươi chuẩn bị lấy yêu đan ra sao?”

Thôi Yên cười nói: “Vui mừng đến như thế?”

“Ngươi không vui?” Trần Trí sợ mình vui uổng một trận, hỏi cẩn thận.

Thôi Yên nói: “Ngươi vui mừng, ta liền vui mừng.”

Rèn sắt nhân lúc nóng, Trần Trí hỏi: “Thuốc bổ ta lúc nào cũng có thể chuẩn bị cho ngươi, ngươi định lúc nào động thủ?”

Thôi Yên nói: “Nếu ngươi nóng lòng như vậy, vậy thì tối nay?”

“Tối nay?” Trần Trí giọng nói hơi cao.

“Tối nay có vấn đề gì?”

“Không có, không có vấn đề. Ta tính ngày hoàng đạo rồi, tối nay thích hợp lấy đan!” Trần Trí rất sợ đêm dài lắm mộng, không ngừng vội vàng nhận lời, “Ta lập tức thông báo Khương Di làm chuẩn bị.”

Thôi Yên kéo y: “Thông báo Khương Di làm gì?”

Trần Trí liếc bụng của hắn, cân nhắc làm sao mổ.

Thôi Yên bất đắc dĩ nói: “Yêu đan ta có thể tự phun ra.”

“!” Trần Trí hỏi: “Nhất định phải buổi tối sao? Bây giờ cũng rất cát lợi.”

“…”

Thôi Yên còn một đống lớn tấu chương phải phê duyệt khéo léo từ chối lời mời của y.

Trần Trí đi khỏi mà một bước đi ba lần quay đầu, trước khi đi, còn cho một ánh mắt u oán  dây dưa triền miên miên đến chân trời. Thôi Yên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Còn nhìn nữa, tấu chương đến tối cũng không  phê xong.”

Trần Trí nhấc chân chạy.

Buổi chiều ánh mặt trời ôn hòa không qua nóng, chiếu cả người ấm áp, thoải mái vô cùng.

Kiếp sống hoàng đế mấy năm giống như mộng, lướt qua  thật nhanh trên đầu y, từ tỉnh tỉnh mê mê ngồi ăn chờ chết, đến hết lòng hết sức trợ giúp Thôi Yên, chuyến này nhiệm vụ làm cũng thật hết lên lại xuống, nguy hiểm liên tiếp, cũng may kết quả không tồi.

Chẳng qua là, vừa nghĩ đến việc sau khi nhiệm vụ kết thúc, liền có thể trở về Hoàng Thiên nha báo cáo nhiệm vụ, tâm tình y có chút phức tạp.

Một nửa là tương tự với sự căng thẳng khi sắp trở về quê nhà —— trải qua trăm ngàn cay đắng, rốt cuộc nhích tới gần thành quả thắng lợi, ngược lại có chút hoài nghi sự chân thật của nó, rất sợ lại chỉ là một giấc mộng đẹp; một nửa là sự lưu luyến y không muốn thừa nhận lại không thể không thừa nhận. Có lẽ đối với Trần Ứng Khác mà nói, cuộc sống hoàng đế như nhà tù này là sự uất ức tráng chí khó thành, nhưng đối với Trần Trí mà nói, bỏ đi quan hệ lợi ích, được quen biết đám người Âm Sơn công, Thôi Yên, Khương Di, thật là một hồi ức khiến người ta khó quên.

Hôm nay, đoạn hồi ức này cũng đến thời điểm kết thúc rồi.

Y từng nghĩ tới việc ở lại, như lời đã từng hứa với Thôi Yên, đi hết đời người Trần Ứng Khác. Nhưng Thôi Yên càng ngày càng bày tỏ lộ liễu, làm y không thể không tránh né. Dẫu sao, hoàng đế khai quốc Yến triều, nhất định phải khai chi tán diệp (phân nhánh), đông con nhiều cháu, mà giá trị của Trần Lưu Vương ở giây phút triều Trần kết thúc kia cũng đã hóa thành hư không.

Y ngồi ngẩn người một hồi, đến giờ lên đèn mới vội vội vàng vàng ra hoàng cung, tìm Khương Di xin một ít thảo dược sắc một chén thuốc bổ thông thường, đổ nửa chén máu nhỏ vào khuấy đều, lại cẩn thận bưng chén trở về cung.

Thôi Yên đã sớm chờ ở Càn Thanh cung, lúc y trở lại, thức ăn cũng hâm nóng hai lần.

“Đây là thuốc bổ ngươi chuẩn bị sao?” Thôi Yên tò mò nhìn dáng vẻ nhẹ chân nhẹ tay của Trần Trí.

Trần Trí nói: “Vật đại bổ!”

Thôi Yên nói: “Ta làm sao nghe nói ngươi xin Khương Di đương quy, cẩu kỷ…”

“Những thứ này là thuốc phụ, mấu chốt là vị thuốc chính!” Trần Trí đặt lên bàn như thể hiến bảo vật, “Nhân gian khó tìm!”

Thôi Yên bưng qua, cúi đầu ngửi một cái, Trần Trí căng thẳng ngăn cản: “Bây giờ không thể uống, nhất định phải sau khi lấy yêu đan ra mới có thể uống.”

Thôi Yên sờ chén thuốc còn chút hơi ấm, liền nói: “Vậy trước tiên lấy ra đi, một chốc sợ thuốc lạnh.”

Thấy thắng lợi đã ở trong tầm mắt, Trần Trí có chút không xác định: “Lạnh cũng không quan trọng, hay là ăn cơm trước?”

Thôi Yên sờ tay y một chút: “Ngươi căng thẳng cái gì?”

Trần Trí nói: “Luôn cảm thấy sắp làm một việc đại sự, không nhịn được có chút căng thẳng.”

Thôi Yên cười nói: “Nhìn bộ dáng ngươi thế này, cho dù có ăn cơm, cũng ăn không ngon, ngược lại không bằng làm xong chuyện, chúng ta từ tốn ăn.”

Trần Trí suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, duỗi đầu rụt đầu đều là một đao, kéo dài trì hoãn như thể độc dược tác dụng chậm, lại càng không sảng khoái, liền gật đầu đồng ý.

Thôi Yên khẽ mỉm cười với y, sau đó cúi đầu nhổ ra một viên yêu đan màu đỏ.

Động tác của hắn dứt khoát lưu loát, không chút dông dài, khiến cho người không kịp phòng bị. Đến lúc hắn sắc mặt tái nhợt ngã xuống, Trần Trí mới có phản ứng, đỡ lấy người, đưa thuốc qua: “Thuốc mùi vị có chút lạ, ngươi không cần để ý, cứ uống là được.”

Thôi Yên khẽ nhếch khóe miệng, suy yếu nói: “Ta tin ngươi.” Hơi há mồm, nắm lấy tay Trần Trí, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm thuốc bổ.

Trần Trí biết máu thịt của mình thấy hiệu quả cực nhanh, an ủi nói: “Rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.”

Thôi Yên vốn là đang cười, đột nhiên mặt liền biến sắc, khạc ra một búng máu, khiếp sợ nhìn về phía y: “Ngươi…”

Trần Trí sợ hết hồn: “Ta? Ngươi sao rồi?”

Thôi Yên còn muốn nói chuyện, nhưng máu trong miệng cứ từng ngụm từng ngụm phun ra ngoài, thân thể đau đến co rút.

Trần Trí cơ hồ ôm không nổi hắn, hoảng sợ kêu lên: “Ngươi rốt cuộc sao rồi?”

Bàn tay Thôi Yên nắm cánh tay y dần dần mất sức, trong cặp mắt đào hoa, tức giận, nghi ngờ, khiếp sợ, ảo não, ưu tư nhanh chóng thoáng qua, cuối cùng hóa thành không nỗi tuyệt vọng cam lòng, nhìn y chằm chằm.

Trần Trí thấy hắn bất động hồi lâu, run rẩy sờ mạch đập của hắn, phát hiện người không ngờ lại… đã chết.

Chết rồi… Chết rồi?!

Trần Trí đầu nổ đoàng phải một tiếng, giống như búa đập vào, đánh cho hai mắt trở nên tối đen, tay còn ôm chặt Thôi Yên, thân thể đã không tự chủ được ngã xuống.

Bên ngoài binh giáp đen nghe thấy động tĩnh, chạy vào: “Bệ hạ?”

Trần Trí đột nhiên hoàn hồn, hét lớn: “Kêu thái y! Kêu đại phu!”

Binh giáp đen không rõ nguyên do gì, vội vàng xoay người kêu người.

Đang lúc ấy, dị biến nảy sinh!

Một bóng đen vọt vào trong điện thật nhanh, một chưởng vỗ Trần Trí ra, đưa tay cướp thi thể Thôi Yên. Trần Trí giống như nổi điên xông tới, đụng người kia ra, ôm thật chặt Thôi Yên vào trong lòng, rất có dáng vẻ  ai đụng đến liền liều mạng với người đó!

Người nọ dừng một chút, bỗng nhiên túm một cái trên không trung, xoay người liền nhảy vào trong bóng tối.

“Đan Bất Xá!”

Trần Trí rống lên một câu, cũng không biết là phát tiết hay là nổi giận.

Binh giáp đen trong tiếng rống giận của y rốt cuộc hành động, rối rít hô to bắt thích khách.

Một chuỗi biến cố rốt cuộc khiến cho Trần Trí đầu óc hơi thanh tỉnh một chút. Y ôm lấy Thôi Yên, bất kể kinh thế hãi tục thế nào, trực tiếp đằng vân giá vũ, đến chỗ ở của Khương Di.

Khương Di đang uống rượu gặm chân gà bị sợ hết hồn: “Gì thế?”

Trần Trí đưa Thôi Yên cho hắn: “Ngươi xem xem một chút hắn thế nào rồi?”

Khương Di bắt mạch nơi cổ tay, nắm hồi lâu mới nói: “Í? Ta làm sao không tìm được mạch nhỉ.”

Trần Trí trầm giọng nói: “Hắn có phải đã chết hay không?”

Khương Di: “?!”

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Khương Di mới thét to nhảy cỡn lên: “Chết chết chết chết rồi?”

Trần Trí nói: “Ngươi có cách nào…”

“Không không không không có! Ta không không không biết hủy hủy thi diệt tích! Ngươi khác mời người cao cao cao minh khác đi!” Khương Di bị dọa sợ đến da đầu cũng sắp bay lên.

Trần Trí nói: “Không phải, ta là hỏi ngươi, có cách nào cứu sống hắn không?”

Khương Di run giọng nói: “Ta ta ta ta nếu có thể khiến người ta khởi, khởi a khởi tử hồi sinh, ta đã sớm làm thần tiên rồi! Bệ hạ hắn, hắn hắn hắn làm sao lại chết?”

Trần Trí nói đơn giản quá trình một lần.

Khương Di hỏi: “Ngươi ngươi ngươi đến cùng rốt cuộc cho bệ hạ uống cái gì?”

Trần Trí cũng rất khó hiểu: “Chính là thuốc bổ mà. Dược liệu còn là lấy từ chỗ ngươi.”

Khương Di hai cái tay loạn huơ: “Nói bậy, nói bậy! Có liên quan gì đến ta đâu! Đều, đều là ngươi tự ngươi nấu thuốc.”

Trần Trí vỗ gò má để cho mình tĩnh táo, suy nghĩ một chút hỏi: “Có khi nào là Đan Bất Xá làm hay không? Hắn xuất hiện đúng lúc như vậy.”

Khương Di liều mạng gật đầu, chỉ cần không để gã gánh tội, ai gánh đều được.

Trần Trí lại hỏi: “Có phải là do quá trình lấy yêu đan xuất hiện điều không may hay không?”

Khương Di nói: “Cũng cũng cũng có thể. Nhắc tới, ta nhớ ra một chuyện, có liên quan với yêu đan. Thật ra thì, Bệ hạ bảo ta đi tìm, không không phải thuốc bổ, mà là một viên yêu đan khác.”

“Cái gì?”

Khương Di hai tay nắm quyền, miễn cưỡng giữ mình trấn định, gằn từng chữ chậm rãi nói: “Thôi Yên bảo ta đi tìm, không phải thuốc bổ, mà là bảo ta tìm thêm một viên yêu đan. Nhưng, nhưng mà ta không có tìm được.”

Tìm thêm một viên… Yêu đan?

Trong đầu Trần Trí sấm chớp rền vang, tất cả chi tiết từ từ hiện lên, chuỗi nối thành một khả năng ——

Thôi Yên căn bản không có nhổ yêu đan ra!

Máu y đối với người phàm là vật đại bổ, nhưng đối với nửa người nửa yêu dung hợp yêu đan mà nói, chính là chất độc chí mạng!

Lần này liền giải thích thông suốt rồi.

Trần Trí ôm thi thể Thôi Yên lên trời, chạy thẳng tới ao Tiên Cẩm, đến nơi rồi nhưng không thấy Giai Vô, ngược lại là bên trong ao một trận cuồn cuộn, Hàn long ló đầu ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn y.

Trần Trí gật đầu lên tiếng chào, xoay người muốn đi, chỉ thấy Hàn Khanh thò đầu ra, chặn đường đi của y lại.

“… Có chuyện gì không?” Y cố nén phiền, hỏi.

Hàn Khanh môi không nhúc nhích, nhưng trong đầu Trần Trí lại có một giọng nói thanh lãng dễ nghe truyền tới: “Ngươi tới làm gì?”

“Ta tìm Giai Vô.”

Giọng nói kia tiếp tục hỏi: “Tìm hắn làm gì?”

Trần Trí không có ý định giải thích, qua loa nói cho xong: “Đã lâu không gặp, tới thăm hắn một chút.”

Hàn Khanh nhìn chằm chằm y một lúc lâu, mới lần nữa rút đầu về trong ao.

Trần Trí lười suy đoán ý đồ của hắn, lại chạy tới Hoàng Thiên nha, lại thấy tiên đồng đang gây gổ cùng một đám thần tiên. Tiên đồng luôn luôn biết điều hiếm thấy tức đến đỏ mặt, chỉ đám thần tiên kia nói: “Các ngươi hãm hại Giai Vô trước, rồi lại tới Hoàng Thiên nha gây sự, thật là không coi ai ra gì!”

Đám kia thần tiên bảy tám cái miệng phản bác, lời lẽ kịch liệt, có vẻ như một lời không hợp liền muốn khai chiến, Trần Trí dán ẩn thân phù xông lên, kéo tiên đồng lên liền chạy.

Bỏ lại đám thần tiên kia một khoảng cách rất dài, Trần Trí mới gỡ ẩn thân phù xuống: “Ngươi nói bọn họ hãm hại Giai Vô trước, có ý gì?”

Tiên đồng khổ sở nói: “Giai Vô mất tích rồi.”



Nhà dột gặp mưa suốt đêm.

Trần Trí lòng buồn bực gì cũng đều không muốn nói nữa.

Tiên đồng đơn giản giải thích ngọn nguồn.

Vẫn là nguyên nhân bởi vì Hàn Khanh. Giai Vô gây họa vẫn có thể ở bên người Hàn Khanh, khiến một đám người ái mộ Hàn Khanh ghen tức, bọn họ liên hiệp đùa dai, giựt giây Hàn Khanh đưa một cái hộp đã làm bùa chú cho Giai Vô, chỉ cần Giai Vô nói thích Hàn Khanh, thì sẽ hóa thành nguyên hình, bị hút vào bên trong bóng đêm.

Điều khiến người ta không ngờ tới là, sau khi Giai Vô bị hút vào cái hộp, cái hộp liền mất tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.