[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 29: Tiền thế chi trái (9)



Dịch: Phong Bụi

“Ta đối với Bệ hạ trung thành nhất mực, sao có thể có ý làm tổn thương hắn?”

Đám thần tiên này không cảm thấy mình phạm vào sai lầm cực kỳ to lớn chút nào, còn chạy đến gây sự, nhất quyết nói Giai Vô giấu mình hãm hại Hàn Khanh.

Nhìn dáng vẻ tiên đồng lòng đầy căm phẫn, Trần Trí cũng bị khơi dậy hỏa khí: “Thật là quá đáng! Chúng ta đi tìm Nam Sơn Thần Quân!”

Tiên đồng nói: “Ta đã từng đi, nhưng Nam Sơn Thần Quân còn đang bế quan, cả ngọn núi đều đóng lại. Haiizz, hay là chúng ta đi tìm Bắc Hà Thần Quân? Ngươi không phải là có quan hệ rất thân thiết với Thần Quân sao?”

Trần Trí nói: “Thần Quân đi Bồng Lai rồi.”

Tiên đồng và y im lặng nhìn nhau một lúc lâu, đều mặt mày ủ rũ cúi đầu.

Tiên đồng hỏi: “Đúng rồi, ngươi lên trời có việc gì?”

Trần Trí ôm thi thể Thôi Yên đưa cho nó nhìn.

Tiên đồng chọc chọc mặt Thôi Yên: “Tượng thế thân mới làm sao? Làm quá đẹp một chút, nhắm mắt trông cũng không giống ngươi.”

Trần Trí nói: “Hắn là Thôi Yên.”

“Con trai của thiên mệnh quả nhiên mặt như hảo nữ!” Tiên đồng chớp chớp mắt, “Hắn làm sao?”

“Chết rồi.”

Tiên đồng: “!”

Trần Trí: “…”

Hai người lại câm lặng nhìn nhau một hồi, tiên đồng nhảy cỡn lên, khoa trương lùi lại ba bước: “Chết chết chết chết rồi?!”

Trần Trí nói lại một lần chuyện đã xảy ra.

Tiên đồng trợn mắt hốc mồm: “Hắn đang yên đang lành lừa gạt ngươi làm gì!”

Trần Trí vẻ mặt đưa đám: “Làm sao bây giờ?”

Tiên đồng nói: “Tìm Giai Vô về?”

Trần Trí nói: “Làm sao tìm được?”

Tiên đồng không nghĩ ra biện pháp, lần nữa ngồi về bên người Trần Trí: “Hoặc là, tìm Thôi Yên trước. Người chết rồi cũng phải đi âm tào Địa phủ, cho dù là ma chết oan, cô hồn dã quỷ, Địa phủ cũng sẽ phái người ghi danh. Không bằng ngươi đi Địa phủ hỏi trước một chút Thôi Yên bị mang đến nơi nào rồi.”

Trần Trí ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, âm tào Địa phủ đi thế nào?”

Tiên đồng nói: “Địa phủ mặc dù cũng thuộc quản hạt của thiên giới, nhưng phân bất đồng ngành với Hoàng Thiên nha, chúng ta trước khi viếng thăm, tốt nhất lên tiếng chào hỏi trước. Chuyện này nguyên nên do Giai Vô đi làm, hiện nay không thể làm gì khác hơn là nhờ  Thương Thiên nha giúp đỡ, bọn họ thường qua lại cùng Địa phủ, giao tình thâm hậu, chắc hẳn không khó.”

Trần Trí nghe nó nói có lý, cuối cùng cũng coi như tìm được người đáng tin cậy, ôm lấy Thôi Yên đi theo sau lưng nó.

Thương Thiên nha cùng Hoàng Thiên nha đều thuộc quản hạt của Thiên thần Tất Hư, quan hệ xưa nay thân cận, đối phương sau khi nghe nói, luôn miệng đồng ý, lập tức viết thư dẫn kiến cho bọn họ, bảo bọn họ tìm một vị chủ bộ họ Chu là được.” Trong nha có vị Đại Tiên phi thăng từ Hành Thiên Đạo, giỏi thuật xem quẻ, đáng tiếc đã hạ phàm làm nhiệm vụ rồi. Nếu như vị đó ở chỗ này, còn có thể xem giúp các ngươi một quẻ.”

Sau khiTrần Trí cùng tiên đồng cám ơn hắn, lập tức đi Địa phủ.

Địa phủ quản lý rất có thứ tự, sau khi biết ý đồ của bọn họ, lập tức có tiểu quỷ dẫn bọn họ đi gặp vị Chu chủ bộ kia.

Chu chủ bộ đang đứng ở điện khiển trách quỷ sai, mày rậm râu dài, uy phong lẫm lẫm, cách mấy trượng cũng có thể cảm nhận được từng luồng âm khí đập vào mặt. Mấy quỷ sai bị rầy la đến mức người rạp xuống đất, không ngóc đầu lên được.

Lại qua một nén nhang, Chu chủ bộ mới thỏa mãn bỏ qua cho quỷ sai, chậm rãi chạy tới gặp bọn hắn: “Các ngươi làm công vụ ở Hoàng Thiên nha?” Giọng bất thiện.

Trần Trí tự hỏi chưa từng gặp qua hắn, cảm thấy địch ý này nảy sinh thật là không có đạo lý.

Nhưng lời sau đó Chu chủ bộ nói khiến y thiếu chút nữa như những quỷ sai kia vậy —— người rạp xuống đất, không ngóc đầu lên được. Hắn nói: “Vận nước tan vỡ, thế đạo loạn lạc, khiến cho Quỷ môn quan cũng sắp thành cái chợ, chốc chốc lại dồn một đám người chạy đến. Oan hồn chết oan, vong hồn chết oan đếm không hết! Cô hồn dã quỷ càng không cần phải nói, lấy tóc chia thành ngón tay cũng không đếm xuể!”

Trần Trí không lời chống đỡ.

Chu chủ bộ phàn nàn xong một trận, mới mất hứng hỏi: “Các ngươi có chuyện gì?”

Trần Trí đột nhiên không nói nổi, cũng may tiên đồng là người thẳng tính, nói mà không cảm thấy chút gánh nặng gì.

Nghe xong biểu cảm của Chu chủ bộ cực kỳ khó mà hình dung, hồi lâu mới nói: “Hoàng đế cũng đã chết, thế đạo này không phải sẽ càng loạn hơn sao?”

Trần Trí lấy thi thể ra: “Chết cũng không quá lâu, nghĩ xem xem có cách nào, có lẽ còn có thể hoàn hồn?”

Chu chủ bộ nhìn thi thể hơi cứng ngắc kia, giận đến thiếu chút nữa râu chổng ngược: “Ngươi nếu muốn làm hắn sống lại, thì phải gìn giữ thi thể cho thật tốt chứ! Giờ cũng cứng hết cả rồi! Ngươi muốn sau khi hắn hoàn hồn ngày ngày diễn người gỗ sao?!”

Trần Trí ngẩn ngơ, lập tức đem thi thể giao cho hắn: “Vậy thì phiền toái Chu chủ bộ rồi.”

Chu chủ bộ: “…”

Chu chủ bộ ném củ khoai phỏng tay cho Diêm Vương gia.

Diêm Vương gia sau khi kiểm tra cẩn thận, lắc đầu nói: “Trong cơ thể yêu đan dung hợp một nửa, còn uống máu tươi đại công đức viên mãn kim thân… Này có khác gì người phàm ăn phải độc dược, ngại mạng quá dài! Tu bổ thi thể này còn không bằng tìm một thân thể khác. Dung mạo kém một chút, vóc dáng lùn một chút, da đen một chút… Nhưng dầu gì cũng ít bệnh, dùng thuận tay.”

Trần Trí lòng hít khí lạnh: “Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?”

Diêm Vương gia nói: “Cho dù có biện pháp khác, lên trời xuống đất không biết bao nhiêu năm, chờ ngươi góp đủ điều kiện rồi, cũng không biết đã luân hồi bao nhiêu lần.”

Trần Trí nói: “Vậy… Hồn phách của hắn hiện ở nơi nào?”

Diêm Vương gia cho Chu chủ bộ đi thăm dò.

Chu chủ bộ tính toán một chút địa điểm Thôi Yên xảy ra chuyện, nói: “Ờ, đó là khu do Vĩnh Tâm quản. Hắn làm việc nghiêm cẩn, cho dù là bất ngờ chết, cũng sẽ ghi danh cặn kẽ, hơn nữa hắn là tiên nhân, không lâu nữa sẽ chuyển đến Thương Thiên nha, các ngươi cũng có thể làm quen một phen.”

Trần Trí hỏi rõ cách tìm được Vĩnh Tâm, lại vội vã chạy đi, tiên đồng sợ trong nha không người trấn giữ, đám người ái mộ Hàn Khanh kia lại gây chuyện, đi trở về thiên cung.

Vĩnh Tâm lúc này đang ở hoàng cung.

Bởi vì trong cung gặp phải thích khách, Thôi Yên cùng Trần Trí lại lần lượt mất tích, trong triều quần long mất đầu, chúng thần trong lòng nhem nhóm đủ loại suy nghĩ, Quân sư vì để ổn định cục diện, vây kinh thành nước chảy không lọt, cả thành đều là binh giáp đen lục soát người. Đạo tặc trộm gà trộm chó gặp xui xẻo một trận lớn, một khi phát hiện, không qua thẩm vấn, trực tiếp xử tử. Trong lúc nhất thời, trong thành thi thể tăng mạnh, khắp đường đều là oan hồn gào khóc.

Trần Trí nhỏ chút nước mắt trâu, qua lại ở giữa các vong hồn, cẩn thận tìm kiếm một quỷ sai cao dong dỏng mang mũ cao.

Có lẽ là đúng là hơi cao một chút.

Không bao lâu, liền thấy trong tường rào một gia đình, một cái đầu đội nón đen nhọn đỉnh dời tới dời lui, y vội vàng leo tường mà qua, quả nhiên thấy một quỷ sai mang tiên khí nắm một cô hồn quần áo lam lũ ghi danh.

Cô hồn kia chết tướng mạo quả thực xấu xí, nhất là lúc khóc lóc rớt nước mũi, mặt mũi vặn vẹo không cách nào nhìn thẳng, y sau khi nhìn thấy đầu óc đều cảm thấy có chút khó chịu, thế nhưng  quỷ sai kia nghiêm trang nghe gã khóc kể, không có chút gì là cảm thấy phiền toái, chờ sau khi hỏi  xong biết rõ, mới dịu giọng nói: ” Oan khuất của ngươi ta đã biết rồi. Ngươi trước đợi ở chỗ này, không nên đi lung tung, chờ sau khi tình huống ở nơi này được lưu vào sổ của Địa phủ, tự sẽ có sắp xếp đối với ngươi.”

Ma kia khóc thút thít hỏi: “Ta chết oan uổng như vậy, chẳng lẽ liền chết vô ích rồi sao?”

Quỷ sai nói: “Yên tâm, thế gian có Thiên đạo, thiện ác rồi sẽ có báo, ngươi làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng, bị ủy khuất cũng sẽ được đền bù.”

Sau khi an ủi gã xong, quỷ sai đang muốn đi, đảo mắt liền thấy Trần Trí đứng ở tường nhìn hắn, không khỏi tò mò phất phất tay, tựa hồ đang giám định đối phương có phải thực có thể thấy mình hay không.

“Có phải là Vĩnh Tâm đại nhân?”

Trần Trí vừa mở miệng, đối phương liền biết quả nhiên thấy được mình, vội tới hành lễ: ” Đúng, Vĩnh Tâm chính là đạo hiệu của ta.”

Một quỷ sai lại có đạo hiệu. Trần Trí có chút kỳ quái.

Vĩnh Tâm nói: “Ta nguyên là một người tu đạo, bởi vì tẩu hỏa nhập ma… Mới làm công vụ ở Địa phủ.”

Hắn không muốn nhiều lời, Trần Trí tất nhiên sẽ không truy cứu.

Trần Trí sau khi tự giới thiệu mình, nói: “Ta muốn nhờ ngươi tìm một hồn ma.”

“Ồ, dĩ nhiên, dĩ nhiên có thể.” Vĩnh Tâm mở quyển sổ nhỏ của mình ra, “Ngươi muốn tìm ai?”

“Đương kim hoàng đế, Thôi Yên.”

Vĩnh Tâm ngây người: “Hoàng đế băng hà sao?” Biểu cảm kia, có thể nói là hết sức khổ sở.

Trần Trí nói: “Ngươi không thấy hồn phách của hắn?”

Vĩnh Tâm lắc đầu nói: “Ta một mực thủ ở chỗ này, từ lúc hoàng cung gặp hành thích đến bây giờ, nửa bước không rời, quả thật chưa từng thấy hoàng đế.” Thở dài nói, “Nếu hoàng đế băng hà thật, thế đạo này sẽ loạn trở lại rồi.”

Thôi Yên không có con, ngay cả em gái duy nhất cũng giết chết, viết rõ dòng chữ “Không người nối nghiệp”. Dưới tình huống thế này, giang sơn lại lần nữa rơi vào chiến loạn đã là kết quả có thể đoán được.

Trần Trí nghe nói không tìm được Thôi Yên, đã cảm thấy không ổn,lại nghe nói thiên hạ sẽ loạn, thật sự mất hết hồn vía: “Nếu như ngươi chưa từng thấy, vậy hồn phách của hắn đi đâu rồi?”

Vĩnh Tâm cẩn thận phân tích nói: “Hoặc giả là không có chết, hoặc giả là núp ở một nơi người khác không tìm được.”

Nơi người khác không tìm được…

Những lời này Trần Trí nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại nhiều lần, đầu chợt được một tia sét đánh khai sáng—— một trảo không giải thích được của Đan Bất Xá kia!

Trần Trí vội vàng hỏi: “Hồn ma cũng sẽ bị bắt sao?”

Vĩnh Tâm gật đầu: “Tất nhiên, ta là quỷ sai, liền có thể dùng tỏa hồn khóa bắt hồn phách.”

Trần Trí lại hỏi: “Trừ quỷ sai ra thì sao?”

Vĩnh Tâm đáp: “Bắt ma cũng không phải là việc khó, tu sĩ có đạo hạnh, hoặc thần khí bắt ma, hoặc giả là ma tu, bắt hồn ma đều dễ như trở bàn tay.”

Trần Trí lâm vào trầm tư: Đan Bất Xá, kẻ trăm năm trước hẳn đã bị thiên lôi đánh chết thì là thứ gì?

Con trai Thiên mệnh bất ngờ bỏ mạng không phải chuyện nhỏ, chờ Trần Trí về lại thiên đình, đã có thần tiên tiếp quản chuyện này ——Đại Tiên Bạch Tu của Thương Thiên nha. Ông chính là vị thần tiên xuất thân Hành Thiên Đạo, giỏi thuật bói toán kia.

Ông tính một quẻ, lại không tính ra kết quả, thở dài nói: “Số mạng của hắn biến hóa quá lớn, đã không thể nào tính được nữa rồi.” Ông thấy Trần Trí tinh thần hoảng hốt, liền vội vàng an ủi, “Trời không hề đo lường phong vân, nếu không, tại sao có thể có Hoàng Thiên nha cùng Thương Thiên nha chứ?”

Trần Trí nói: “Bởi vì sai lầm của một mình ta, khiến cho thiên hạ sinh linh đồ thán, ta…”

Đại Tiên Bạch Tu nói: “Yên tâm đi! Bách tính hôm nay chịu khổ, ngày sau nhất định có hồi báo. Hơn nữa, Hoàng khuê không có chỉ thị mới, nói rõ nhiệm vụ không tính là thất bại, còn có đường sống quay về.”

Trần Trí lòng an tâm một chút: “Hiện tại phải làm sao?”

Đại Tiên Bạch Tu nói: “Đan Bất Xá là cá lọt lưới Thiên đạo, Bắc Hà Thần Quân đã đi Bồng Lai tìm thần binh lợi khí đối phó hắn, không lâu nữa tất có kết quả. Ngươi trước xuống phàm trần ổn định cục diện, trì hoãn mấy ngày rồi tính tiếp.”

Trần Trí mặc dù nóng ruột, nhưng cũng biết chuyện nào nặng nhẹ gấp gáp hay cần từ từ, không thể làm gì khác hơn là trở về hoàng cung trước.

Y vừa lộ diện một cái, liền bị binh giáp đen bắt, đưa về Hình bộ gặp Quân sư. Thôi Yên mất tích chẳng qua một đêm lại một ngày, nhưng số người dính líu đến đã hơn trăm, đáng tiếc, phần nhiều là ép người vô tội đánh cho thành có tội, tin tức thực sự hữu dụng thì một cái cũng không có.

Sự xuất hiện của Trần Trí cuối cùng cũng khiến cho Quân sư tinh thần chấn động một chút, hắn vội vàng dẫn người tới phòng tra tấn đơn.

Trần Trí đối với những hình cụ này rất quen thuộc, thản nhiên nhìn lướt qua, không tỏ chút sợ hãi.

Quân sư nói: “Xem ra Trần Lưu Vương đã biết sắp phải đối mặt với cái gì.”

Trần Trí nói: “Bệ hạ ở trong tay Đan Bất Xá, việc cần kíp, vẫn xin Quân sư ổn định triều cục trước.”

Quân sư cười lạnh nói: “Trần Lưu Vương tính toán giỏi lắm.  Đáng tiếc ngươi đã quên, trước khi Đan Bất Xá xuất hiện, Bệ hạ đã bị ám toán, ngã gục trong vũng máu, lúc ấy tại chỗ chỉ có một mình ngươi, điều này thì giải thích như thế nào?”



Đây thật sự không có cách nào giải thích.

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là đánh bài tình cảm: “Ta đối với Bệ hạ trung thành nhất mực, sao có thể có ý làm tổn thương hắn?”

“Không có ý, vậy là vô tình rồi?” Quân sư sở dĩ là Quân sư, là bởi vì tâm tỉ mỉ như sợi tóc, nhìn sự việc hết sức rõ ràng.

Trần Trí không lời chống đỡ.

Quân sư nói: “Trần Lưu Vương chỉ cần chịu nói ra tung tích của Bệ hạ ta có thể giam giữ ngươi đến khi Bệ hạ trở về thì tiếp tục xử trí.” Hắn nói, lộ ra nụ cười cổ quái, “Tin tưởng dựa vào quan hệ giữa Trần Lưu Vươngcùng Bệ hạ, Bệ hạ sẽ không làm khó quá mức mới đúng.”

Trần Trí lại lần nữa á khẩu không trả lời được. Không phải Quân sư nói không có lý, mà là hắn nói quá có lý, từng câu từng chữ đều đâm vào chỗ đau của y. Y không thể làm gì khác hơn là nói: “Ta còn đang suy nghĩ biện pháp cứu Bệ hạ, lần này trở lại, cũng là muốn vào thời điểm Bệ hạ không có ở đây, giữ lấy giang sơn Yến triều vốn giành được không hề dễ dàng này.” Dứt lời, dán ẩn thân phù lên, trực tiếp trốn đi.

“…” Quân sư cả giận nói, “Đuổi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Trần Trí suy nghĩ một chút không yên tâm, lại len lén đi gặp Âm Sơn công.

Âm Sơn công lại cùng vợ kiểm đếm gia sản.

Trần Trí không biết nói gì: “Quận công thật là phú khả địch quốc mà.” Cái này không biết kiểm đếm bao lâu rồi, vẫn chưa có đếm xong.

Âm Sơn công thấy y đầu tiên là cả kinh, sau đó kích động vạn phần: “Ta còn tưởng rằng, ta còn tưởng rằng… Trần triều đã tuyệt hậu rồi, không ngờ vẫn còn có thể gặp được bệ… Vương gia.”

Tất vương gia?

Y cũng không phải là con trai của Tất Hư đại thần.

Hơn nữa Tây Nam Vương vẫn còn con trai, Trần triều huyết mạch không tính là tuyệt hậu.

Trần Trí nói: “Chuyện đột nhiên xảy ra, ta nói tóm tắt. Thôi Yên xảy ra chuyện, tạm thời không thể trở lại, việc giữ an ổn triều cục liền dựa vào chư vị.”

Âm Sơn công sâu kín nói: “Nếu hắn xảy ra chuyện, ngài không nghĩ tới việc cướp lấy sao?”

Trần Trí cười khổ nói: “Ta cũng sắp đại họa ập lên đầu rồi, quận công cũng không cần phải làm loạn thêm nữa.”

Âm Sơn công thấy y vẫn vô tình với ngôi vị hoàng đế như cũ, không khỏi thở dài một hơi dài dài nói: “Đã như vậy, ta biết nên làm như thế nào rồi.” Hắn thấy Trần Trí vẫn chờ một câu trả lời chính xác của mình, lại nói, ” Giang sơn của Trần triều có thể bỏ, giang sơn của bách tính không thể mất. Thật vất vả mới có được an ổn, ta nhất định hết sức phòng thủ.”

Âm Sơn công phu nhân tựa như dán ẩn thân phù lúc này mới mở miệng nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt. Những cửa hàng kia trong Kinh thành là trăm phương ngàn kế mua lại, cái nào cũng không rẻ, nếu bây giờ vội vội vàng vàng bán đi, giá cả còn không biết sẽ bị ép thành hình dáng gì, ngược lại không bằng túm ở trong tay. Chỉ cần thiên hạ an ổn, việc làm ăn của những cửa hàng tự nhiên sẽ chuyển biến tốt.”

Âm Sơn công bị bà nói dở khóc dở cười: “Ta bảo vệ an ổn của thiên hạ chỉ là vì mấy cửa hàng, vậy ta thành người thế nào rồi!”

Âm Sơn công phu nhân nói: “Cái gì mà mấy cửa hàng? Là mấy cửa hàng đấy!”

Trần Trí thừa dịp hai người cải vã, lặng lẽ rời đi.

Y ở phàm trần cũng ngủ không yên ổn, liền lại trở về trên trời. Bắc Hà Thần Quân vẫn không có tin tức, đám người ái mộ Hàn Khanh cũng không có đến gây sự, ngược lại là tiên đồng đi tìm Hàn Khanh mấy lần, cũng không công mà về.

Trần Trí nói: “Ngươi sao không truy xét cái hộp kia biến mất ở trong tay người nào?”

Tiên đồng thở dài nói: “Ta hồi nào không muốn truy xét như vậy. Nhưng, lúc ấy số thần tiên đùa dai nói ít cũng có mười mấy, bọn họ sau khi thành công, liền đem cái hộp truyền tới truyền lui chơi đùa, phát hiện cái hộp mất tích đã là chuyện rất lâu về sau rồi. Bọn họ lúc ấy cũng không có để ý, sau chuyện này lại cái gì cũng không nhớ nổi, truy xét như thế nào?”

Trần Trí nghi ngờ nói: “Theo lời ngươi nói, bọn họ căn bản không để ý Giai Vô đã biến mất, vậy ai là người thứ nhất phát hiện cái hộp không thấy chứ?”

Tiên đồng biểu cảm có chút kỳ quái: “Nói thì khó tin, nhưng người thứ nhất phát hiện Giai Vô mất tích là… Hàn Khanh.”

Cũng không coi là câu trả lời quá ngoài dự đoán của mọi người.

Thời gian y gặp Hàn Khanh không nhiều, mỗi lần thấy nó, Giai Vô đều ở đấy, bầu không khí hai người ở chung mặc dù không thể nói là sảng khoái, nhưng, cũng không giống dáng vẻ không đội trời chung, có lúc, thậm chí có sự ăn ý và hài hoà không nói ra được. Trần Trí từ chỗ Hàn Khanh lấy được hai lần long khí, nhận đồ của người thì tay ngắn, đối với nó hơi có chút hảo cảm. Chẳng qua là, Giai Vô lần này mất tích, Hàn Khanh không thể đổ trách nhiệm cho người khác, chút hảo cảm này cũng mất.

“Hơn nữa, ờ, nghe nói Hàn Khanh một mực tìm tung tích Giai Vô.” Tiên đồng thấp giọng nói, “Những người ái mộ kia càng giận, mới đôi ba lần chạy đến gây sự.”

Trần Trí nói: “Thế giới lớn như vậy, không điều lạ gì là không có, như vậy mà cũng là thần tiên.”

Tiên đồng sâu sắc tán đồng.

Hai người buồn rầu mất mác an ủi lẫn nhau, mặc dù không giải quyết được vấn đề, lại có thể giết thời gian, nhất là thời gian chờ đợi. Ít nhất, y cảm thấy không bao lâu, Đại Tiên Bạch Tu liền phái người thông báo với y, đã tìm được tung tích Đan Bất Xá.

“Ngày xưa Đan Bất Xá bạo hành chọc giận Thiên đạo, khiến cho Trời giáng thần phạt xuống, dùng sấm sét đánh chết. Không ngờ lệ khí của gã quá nặng, lại trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của Địa phủ, luyện thành ma tu, nhảy thoát khỏi tam giới. Hiện nay, đã lập Bất Xá Cung tại vùng chưa khai phá của Địa phủ, tự phong Cung chủ, chiêu mộ không ít cô hồn dã quỷ làm thủ hạ, quy mô khá lớn.”

Bạch Tu Đại Tiên vừa giới thiệu, vừa cảm thấy chuyện khó giải quyết: “Nghe nói Bất Xá Cung này đời trước chính là Vô Hồi Địa, nổi danh có vào mà không có ra, có đi mà không có về. Trong cung có mê lộ hàng ngàn hàng vạn đường, chỉ có duy nhất một đường có thể đi ra, một khi đi nhầm, liền suốt đời ở lại nơi đó.”

Trần Trí vừa nghĩ tới Thôi Yên bị Đan Bất Xá dẫn tới nơi đó, liền rất lo lắng: “Làm thế nào mới có thể cứu người?”

Bạch Tu Đại Tiên nói: “Truyền thuyết Vô Hồi Địa có một tòa trận pháp thiên nhiên, ta đã mời người đi tìm cao thủ trận pháp, hy vọng có thể phá giải nơi này!”

Kiến thức đến lúc cần đến mới hận đã học quá ít.

Trần Trí lúc này mới cảm thấy bản thân chỉ biết mỗi định thân thuật thật sự là cực kỳ vô dụng!

Y hỏi Bạch Tu Đại Tiên: “Ta hiện tại học trận pháp có kịp không?”

Dĩ nhiên không kịp!

Nhưng, Bạch Tu Đại Tiên thích nhất nhìn người khác cố gắng học tập, mình mở sách ngủ gục tất nhiên không sẽ nói như vậy. Ông tán dương cao độ lòng nhiệt tình yêu thích học tập của Trần Trí, cung cấp cho y cả một phòng sách để học tập.

Nhìn những cuốn sách và cuộn trúc trên giá, Trần Trí lòng lạnh đi một nửa, nhưng vẫn cầm sách lên.

So với không có chuyện làm, suy nghĩ lung tung chờ đợi, y càng thích thông qua sự cố gắng của mình, để cho khó khăn trở nên không quá gian nan như vậy —— dù là chỉ tiến tới một chút xíu.

Hai ngày trải qua ngày dài như năm, Trần Trí bị trận pháp vây đến mức sống không bằng chết, lúc này, lần lượt có tin tức tốt truyền tới —— cao thủ trận pháp bước đầu phá giải được mê chướng của Bất Xá Cung; Bắc Hà Thần Quân mang thần khí trở lại.

Trần Trí tinh thần chấn động, vội vàng chạy đi nghênh đón.

Không gặp Bắc Hà Thần Quân có mấy ngày, nhưng Trần Trí cảm thấy như đã qua mấy năm, lúc gặp lại, kích động đến mức lệ nóng lưng tròng.

Bắc Hà Thần Quân trấn an nói: “Tiểu hữu chớ sốt ruột. Thôi Yên là con trai của Thiên mệnh, tự có trời che chở. Hắn nếu có mệnh hệ nào, Thiên đạo cũng sẽ không bỏ qua cho Đan Bất Xá.”

Trần Trí nói: “Làm phiền Thần Quân lao tâm rồi.”

Bắc Hà Thần Quân cầm một ngọn đèn lưu ly ra, nói: “Đây là đèn Chính dương chiếu quỷ ta mượn từ chỗ Hoàng Lăng đạo nhân đến, bất kỳ quỷ mị gì, chỉ cần bị nó chiếu đến, thì sẽ bị dương khí xâm phạm, yếu ớt vô cùng.” (Bụi : Hoàng Lăng đạo nhân các hủ đọc Tế thế của Tô Du Bính sẽ biết, là kiếp trước của công trong truyện, nổi tiếng về rèn thần khí.)

Đèn kia làm cực kỳ tinh xảo, so với đèn trong cung còn đẹp hơn nhiều.

Bắc Hà Thần Quân lại lấy ra một món bảo bối: “Đây là chuông Ngàn dặm hút hồn, chỉ cần lắc chuông kêu, hồn ma sẽ bị hấp dẫn không tự chủ được. Có hai món bảo bối hỗ trợ lẫn nhau, bất kể đối phương là quỷ mị phương nào, đảm bảo không cách nào lẩn trốn!”

Trần Trí nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn, bất an trong lòng: “Sẽ không làm tổn thương người vô tội chứ?”

Bắc Hà Thần Quân nói: “Ngươi nói không sai, ta thực cũng lo như vậy. Vì vậy định chia binh hai đường, một mặt đối phó Đan Bất Xá, một mặt lẻn vào Bất Xá Cung, cứu Thôi Yên ra.”

Trần Trí xung phong nhận việc.

Bắc Hà Thần Quân bác bỏ: “Cũng không phải là ta xem thường tiểu hữu, chẳng qua là, Bất Xá Cung địa hình phức tạp, nếu là người không hiểu trận pháp đi vào, chẳng những không thể cứu Thôi Yên ra, còn có thể khiến mình không thoát ra được.”

Trần Trí nói: “Những ngày này ta một mực học trận pháp, đã có chút thành tựu, không tin có thể thử một lần.”

Y lời nói tuy tự tin, thật ra thì trong lòng cũng không nắm chắc, nhưng nói cũng kỳ quái, khi Bắc Hà Thần Quân đưa Bất Xá Cung phá giải đồ do cao thủ trận pháp nghiên cứu lấy ra giảng giải, y lại nghe hiểu toàn bộ, còn ghi nhớ vững vàng.

Bắc Hà Thần Quân vẫn không yên tâm, còn nói: “Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, tốt nhất vẫn nên mời một thần tiên pháp lực cao thâm đi cùng.”

Trần Trí nói: “Đường này là nội tuyến, chủ yếu là để cứu Thôi Yên đi ra. Nhưng Thôi Yên trời sinh tính đa nghi, nếu để những người khác đi, sợ là khéo quá hóa vụng.”

Đối với Thôi Yên, không có ai có quyền lên tiếng hơn Trần Trí.

Bắc Hà Thần Quân thấy nói không được y, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, có điều để ngừa bất trắc, trước khi đi, lại đưa thêm một món pháp bảo cho y, cũng mãi dặn dò, đây là cách thức bảo toàn tính mạng cuối cùng, không phải vạn bất đắc dĩ, không được lấy ra: “Đây là định hồn châu, cũng là do Hoàng Lăng đạo nhân luyện. Chẳng may gặp phải Đan Bất Xá, ngươi đặt định hồn châu vào trong miệng gã, có thể giữ yên đối phương được một lúc, tranh thủ được một chút cơ hội chạy thoát.”

Trần Trí vội vàng nói cám ơn, thu định hồn châu vào túi càn khôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.