[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 33: Sư đồ Chi tình (3)



Dịch: Phong Bụi

“Con sẽ ngoan ngoãn rời khỏi nơi này.”

Trở lại Tứ Minh, trời tờ mờ sáng, Trần Trí đang chuẩn bị trở về phòng ngủ bù, giữa bóng cây lay động, hai bóng người một lớn một nhỏ đang đung đưa lén la lén lút. Đến gần liền nghe lão quản gia nói: “Chân phải đứng vững, không nên dùng lực cổ tay, dùng lực ở thắt lưng. Nào, một lần nữa.”

Dung Vận thở hổn hển hai cái, giơ búa lên, dùng sức chặt vào thân cây.

“Cộp” một tiếng, búa đóng vào trên thân cây.

Lão quản gia khen một câu “Tốt”, lau mồ hôi giúp hắn, lại dạy hắn rút búa ra, nhắm ngay vết lõm chém lần nữa.

Trần Trí nhìn một hồi, cảm thấy không thú vị, trở về phòng ngả đầu ngủ, thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh. Ra cửa thấy một chiếc bàn nhỏ, phía trên bày một bát mì dương xuân, vãi hành lá cắt nhỏ, trông rất ưa nhìn, đáng tiếc để lâu, đã nguội mất. Y vòng qua chiếc bàn nhỏ, đi tới phòng của Dung Vận cùng lão quản gia, hai người đang ngồi đối mặt nhau đọc《 Lục thao 》. Dù sao cũng là quản gia thế gia, lão quản gia bụng cũng có chút học vấn, thỉnh thoảng giảng giải chữ nghĩa.

Trần Trí trở lại thư phòng, rút ra 《 Dưỡng sinh quyết 》cùng《 Quyền pháp cơ sở 》, lại lần nữa trở lại cửa phòng của già trẻ, ho khan một tiếng nói: “Lên lớp nào.”

Dung Vận cùng lão quản gia vội vàng từ trong nhà đi ra.

Trần Trí cất《 Dưỡng sinh quyết 》vào trong tay áo, bắt đầu dạy từ 《 Quyền pháp cơ sở 》.

Mặc dù người yếu, nhưng Dung Vận nghị lực mười phần, lần đầu tiên đứng trung bình tấn, nhịn đến đỏ cả mặt cũng chỉ kiên trì được nửa chun trà, nhưng nghỉ ngơi một chút lại đứng, không ngờ thời gian so với lần đầu tiên còn dài hơn chút. Trần Trí nhìn một hồi, trở về phòng đọc sách, chạng vạng tối đi ra, vừa vặn thấy Dung Vận đứng trung bình tấn khuỵu xuống.

Lão quản gia giải thích: “Công tử đứng tấn cả buổi chiều, lần lâu nhất, không sai biệt lắm được một nén nhang rồi.”

Trần Trí không cho ý kiến, chỉ phân phó bọn họ buổi tối đến đình ngắm cảnh học thêm giờ.

Hồn phách thuộc âm, ban đêm tu tập là tốt nhất, cho nên Trần Trí để dành 《 Dưỡng sinh quyết 》đến tối truyền thụ. Trước khi phi thăng, y vẫn là người thờ phụng “Bất ngữ quái lực loạn thần”, không thông pháp thuật, sau khi phi thăng ngược lại khổ tâm tu luyện rồi, đáng tiếc thiên phú không đủ, tu đi tu lại vẫn là một tên gà mờ, hôm nay trở thành thầy của người ta, không khỏi chột dạ.

Ban đêm gió lớn, Dung Vận mặc bộ quần áo chẽn trắng thuần, đi giày gấm thêu hoa lan, lộ ra đôi cánh tay nhỏ mảnh khảnh, run lẩy bẩy đứng ở trong gió nhìn y. Lão quản gia cho là y truyền thụ bí pháp môn phái, biết điều lánh mặt.

Trần Trí đưa《 Dưỡng sinh quyết 》cho hắn: “Nếu có gì không biết thì hỏi lại.”

Trên bàn đá trong đình bày đĩa ngọc, trong đĩa ngọc để dạ minh châu mà Niên Vô Hà tặng. Dung Vận mượn ánh sáng mờ nhạt, tỉ mỉ đọc và tìm hiểu, đọc mấy câu, liền không hiểu: “Sư phụ, đây là chữ gì?”

Trần Trí liếc một cái: “Ly.”

Dung Vận yên lặng một hồi, dè dặt hỏi: “Là chữ trong tục danh của sư phụ sao?”

Trần Trí suy nghĩ một chút… Y tên là gì nhỉ?

Dung Vận đợi hồi lâu không được câu trả lời, mặt đầy ưu buồn tiếp tục học, nhưng nhìn mấy chữ, lại không biết, không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Sư phụ, cái chữ này không phải Lương.” (Lương: 良)

Trần Trí nói: “Cấn.” (Cấn: 艮)

Dung Vận nói: “Con nhận ra được chữ Lương.” Dừng một chút, mong đợi nhìn y, tựa hồ hy vọng y khen mấy câu, hoặc là muốn mượn đề tài này mở ra cuộc hội đàm thân mật vượt qua mười ngàn chữ.

Trần Trí dứt khoát mò một quyển sách ra đọc.

Khuôn mặt nhỏ bé của Dung Vận được dạ minh châu chiếu sáng rỡ, trong nháy mắt trở nên ảm đạm, nắm sách tiếp tục học, nhìn một hồi nói: “Sư phụ, con xem không hiểu.”

Trần Trí hỏi: “Chỗ nào không hiểu?”

Dung Vận ngượng ngùng đến gần như muốn khóc: “Chỗ nào cũng xem không hiểu.”

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là lấy sách tới tự xem một lần, chuẩn bị giảng giải, nhưng phát hiện… Y cũng xem không hiểu.



Bị Dung Vận mắt trông chờ nhìn, Trần Trí càng trở nên phiền não.

Y ném sách trở về: “Ngươi trước tiên đọc thuộc sách, đọc thuộc rồi ta sẽ dạy ngươi.”

Dung Vận cho là y tức giận, vội vàng đứng lên nói: “Sư phụ, là đệ tử quá ngu xuẩn, xin sư phụ đừng tức giận.”

… Còn vòng vo ám chỉ y ngu xuẩn!

Trần Trí hừ lạnh nói: “Biết ngu xuẩn, thì trở về học cho thật tốt.”

Dung Vận hốc mắt lập tức đỏ lên, ngây ngô đứng một hồi, mới nắm sách lên, vội vã cúi người, chạy.

Trần Trí đến chợ đêm xách hai bầu rượu đi tìm Giai Vô. Hắn đang ở bên hồ nước câu cá, cá khắp ao đều nhào vào lưỡi câu hắn, đều bị giũ đuổi.

Trần Trí hỏi: “Ngươi đây là câu cá sao?”

Giai Vô thu cần câu lại, gỡ tiên đan trên lưỡi câu xuống, lần nữa bỏ trở về trong nước, cá mới vừa rồi còn lao lên mắc câu lập tức chê bơi ra xa: “Đây mới gọi là câu cá.”

Trần Trí nhìn lưỡi câu trơ trụi, nói: “Cái này gọi là noi theo Khương thái công, Đông Thi bắt chước nhăn mày, không giống ai.”

Giai Vô nói: “Dám hỏi Tây Tử cớ gì đến đây?”

Trần Trí nói: “Phân tích《 Dưỡng sinh quyết 》?”

Giai Vô không dám tin nhìn y: “Ngươi ngay cả 《 Dưỡng sinh quyết 》sách nông cạn như vậy cũng xem không hiểu?”

Trần Trí da mặt dày bằng tường thành: “Ta nói xem không hiểu ngươi sẽ mời người khác cao minh hơn sao?”

Thái độ kiêu căng của Giai Vô lập tức yếu xuống, cười theo nói: “Ngươi nói xem không hiểu, ta lập tức đi viết phân tích ngay.”

“Đi đi.” Trần Trí vung tay lên, không có phân nửa chột dạ cùng xấu hổ.

Giai Vô chìa tay ra: “Sách đâu?”

“Đưa cho hắn rồi.”

“Vậy ta viết phân tích thế nào?”

Trần Trí cau mày nói: “Chẳng lẽ là bản duy nhất? Chỗ ngươi không có sao?”

Giai Vô nói: “Mỗi một quyển sách trong thư phòng ngươi đều là ta tỉ mỉ lựa chọn, tuyệt đối không có phổ biến…”

Trần Trí móc từ trong tay áo ra《 Nguyệt hạ ký 》hương diễm tràn lan.

Giai Vô thở dài nói: “Quyển này rất lợi hại, miêu tả rất sâu sắc, có thể làm bài học vỡ lòng cho bạn nhỏ Dung Vận.”

Trần Trí ném trả sách lại cho hắn: “Cùng ta đi một chuyến Tứ Minh.”

Giai Vô lắc đầu: “Không được. Ta tạm thời không thể rời Nam Sơn.”

“Vì sao?” Trần Trí ân cần hỏi, “Chẳng lẽ ảnh hưởng cái hộp kia đối với ngươi vẫn chưa có tiêu trừ? Vậy rốt cuộc là cái hộp gì, sao lại lợi hại như vậy?”

Giai Vô không có trả lời thẳng, chỉ nói Địa phủ Chu chủ bộ nơi đó chắc có một quyển, bảo y tạm thời mượn tới.

May là Trần Trí đi mau trở lại, lúc Giai Vô bắt tay vào, trời cũng đã sáng rồi. Hao phí một buổi sáng, Giai Vô phân tích cả quyển sách xong, lại tay nắm tay dạy một lần, sau khi xác nhận Trần Trí sẽ không dạy sai con em người ta, mới để y rời đi.

Trần Trí trở lại Tứ Minh, liền thấy Dung Vận nắm bút, ngồi ở trong sân ngẩn người, liền đi tới sau lưng hắn, nặng nề ho khan một tiếng.

Dung Vận bị dọa đến mức bút trong tay đánh rơi “bộp” một cái, thấy là y, lập tức kích động đứng lên: “Sư phụ, Người không bỏ nhà ra đi!”

Trần Trí: “…” Bỏ nhà ra đi lại là cái tình huống kịch gì.

Dung Vận tự biết lỡ lời, vội nói: “Chúng con buổi sáng dậy, không thấy sư phụ, cho là Người ra ngoài thăm bạn rồi.”

Trần Trí nói: “Không phải bỏ nhà ra đi sao?”

Dung Vận cắn môi dưới: “Con, con nói sai rồi, sư phụ đừng nóng giận.”

Biết rõ là Thôi Yên, nhưng bởi vì tuổi tác quá nhỏ, không nỡ trách mắng nặng lời, luôn cảm thấy ỷ lớn hiếp bé thắng không anh hùng, nhất là, những ân ân oán oán, dây dây dưa dưa khi xưa đối phương đã sớm quên…

Trần Trí trong lòng dâng lên đủ mọi cảm xúc khó nói: “Sách đã học thuộc chưa?”

“Học thuộc rồi ạ.” Dung Vận nói, “Con ngày hôm qua đã học thuộc cả một buổi tối, có chút tâm đắc.”

Trần Trí chân mày cau lại: “Ồ? Nói nghe xem nào.”

Dung Vận cẩn thận mở miệng: “Càn khôn tốn chấn khảm ly cấn đoái tạo thành bát quái, chia ra đối ứng với ruột, lá lách, mật, gan, thận, tim, dạ dày, phổi trên thân thể con người cho nên, 《 Dưỡng sinh quyết 》 câu thứ nhất ý là…”

Trần Trí bề ngoài nhìn không chút biểu cảm, thật ra thì nội tâm đã vò qua vò lại bản phân tích《 Dưỡng sinh quyết》Giai Vô viết, thành một nắm giấy vụn.

Không làm giấy vụn thì làm gì?

Dù sao, Dung Vận cũng đã tự mình lĩnh ngộ được.

Sắc mặt y khó coi quá rõ ràng, Dung Vận muốn coi như không thấy cũng không được, giọng giải thích càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, càng về sau, im bặt, một chữ cũng không dám nói, chỉ mở một đôi mắt to long lanh, đáng thương nhìn y.

Sớm nhìn thấy thiên phú dị bẩm của Thôi Yên, dựa vào một viên yêu đan cùng Khương Di không đáng tin cậy, vẫn có thể trở thành Thiên sư, học tập một quyển pháp thuật nhập môn quả thực không coi vào đâu, nhưng mà… nội tâm Trần Trí vẫn khó chịu như cũ: “Nếu biết rồi, thì tự mình luyện đi. Trước khi chưa luyện thành, không cho phép ra khỏi cửa phòng một bước!”

Y nói xong, phất tay áo liền đi, Dung Vận đột nhiên đuổi theo hai bước: “Sư phụ.”

Trần Trí làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp bỏ lại hắn ở phía sau.

Lão quản gia đi tìm khắp núi Tứ Minh đến trời tối mới trở về, biết Trần Trí trở lại rồi, nhưng cũng không nói gì, chỉ là phụng bồi Dung Vận đọc sách tu tập.

Nhìn bóng người một già một trẻ dựa vào nhau, Trần Trí nhớ tới Giai Vô từng nói, lão quản gia chỉ còn lại ba tháng tuổi thọ, không khỏi có chút phiền muộn.

Ba ngày sau, Dung Vận liền học xong tâm pháp được ngụy trang thành 《 Dưỡng sinh quyết 》, Trần Trí kiểm tra một lần, thấy hắn luyện đúng là không sai một ly, liền tiếp tục truyền thụ những học vấn khác. Nể tình lão quản gia mạng không còn duy trì được bao lâu nữa, y quyết định thể hiện chút sắc mặt tốt với Dung Vận, để lão nhân gia đi được yên tâm. Quả nhiên, sau khi y chuyển đổi thái độ, cử chỉ của lão quản gia tự tại hơn rất nhiều, không còn dè dặt giống như trước nữa.

Câu thường nói, Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, không ai dám chứa đến canh năm.

Hai tháng sau, lời tiên đoán của Giai Vô hiển lộ ra dấu hiệu, lão quản gia bị bệnh, đầu tiên là ho khan, từ từ ói máu, càng về sau, ngay cả giường cũng không xuống được. Mặc dù biết kết cục, Trần Trí vẫn mời một đại phu từ dưới núi đến chữa cho ông, các loại thuốc thang không gián đoạn. Dung Vận càng thêm canh giữ ở bên giường bệnh, nửa bước không rời.

Đến ngày nào đó của tháng thứ ba, tinh thần lão quản gia đột nhiên tốt hơn nhiều, dựa vào đầu giường cười híp mắt nói chuyện. Ông đuổi khéo Dung Vận ra ngoài, đơn độc thỉnh cầu Trần Trí chiếu cố Dung Vận đến trưởng thành, còn nói rất nhiều lời khen: “Công tử số mạng nhiều ngang trái, may mắn duy nhất chính là có thể bái Chân nhân làm thầy. Công tử trời sinh tính tình đôn hậu chất phác, ngày sau nhất định sẽ hiếu thuận Chân nhân, báo đáp Chân nhân.”

Liên tưởng đến dã tâm của Yến Bắc Kiêu, sự âm hiểm của Thôi Yên, Trần Trí đối với sự “đôn hậu chất phác” của Dung Vận duy trì thái độ hoài nghi cực lớn.

Có điều thời điểm người ta để lại lời trăn trối, người có không thức thời đến thế nào đi nữa cũng sẽ không hất bát nước lạnh, Trần Trí luôn miệng nhận lời.

Tới chạng vạng tối, lão quản gia gắng gượng mài mực cho Dung Vận rốt cuộc hai chân duỗi thẳng một cái, đi địa phủ báo danh. Trần Trí nhỏ giọt nước mắt trâu, đưa mắt nhìn ông được quỷ sai đưa đi, vừa quay đầu lại, Dung Vận đã khóc như mưa, thiếu chút nữa không thở nổi.

Dù sao cũng là trẻ con bảy tuổi, Trần Trí vừa nghĩ, vừa lui ra khỏi phòng, đi ngủ.

Mấy ngày này một mực quan tâm đến tuổi thọ của lão quản gia, lâu rồi không có yên tâm ngủ, giấc ngủ này ngủ có chút chìm, khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Y rửa mặt xong, đi xem Dung Vận khóc thế nào, nhưng lại nhào hụt. Đang muốn đi ra ngoài tìm ở những nơi khác, đột nhiên suy nghĩ làm sao lại mở tủ quần áo ra, bên trong quần áo, giầy đều được thu thập không còn một mống.



Xem ra ban đầu hắn nói mình bỏ nhà ra đi, không phải là lời nói không suy nghĩ, mà là đã biểu đạt suy nghĩ trong lòng.

Trần Trí cười lạnh một tiếng, không thể không đi ra tìm.

Giai Vô nói rất rõ, đời này Dung Vận không làm được hoàng đế, khắp thiên hạ phải tiếp tục gặp họa. Sự việc vô cùng nghiêm trọng, bất kể Dung Vận là ngu, què, hay là ngu cùng què, y cũng phải nghĩ biện pháp đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế —— không đi không được.

Suy nghĩ như vậy, đến khi trời nhá nhem tối, y tìm được người trong một sơn động ở khe núi.

Dung Vận đang dựa vào túi hành lý to ngang ngửa mình, ngồi ở bên đống củi đốt lửa.

Nhờ vào sự chèn ép không chút lưu tình của Trần Trí đối với hắn, vốn là một thế gia công tử ngũ cốc chẳng phân biệt được, lúc này đã có thể sử dụng thành thạo hộp quẹt nổi lửa, còn biết xâu lương khô nướng nóng ăn.

Trần Trí ở bên cạnh nhìn một hồi, thấy hắn tự mình dọn dẹp rất gọn gàng lanh lẹ, cũng không có vào quấy nhiễu hứng thú dạo chơi Tứ Minh trong đêm của hắn, mà là chạy đi đỉnh núi phụ cận, dùng định thân thuật bắt con cọp tới.

Ngoài động tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, thỉnh thoảng gió đêm thổi lất phất ngọn cây phát ra tiếng xào xạc, âm u mà lạnh lẽo.

Dung Vận ôm sạp nhỏ, rúc trong một góc sơn động, trong lòng lặng lẽ nói với mình: Lão quản gia đã đi rồi, từ nay về sau trên cái thế giới này, chỉ còn lại hắn một thân một mình, vô luận phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, cũng chỉ có thể tự dựa vào mình vượt qua, không còn ai có thể dựa dẫm vào nữa.

Suy nghĩ một chút, nước mắt của hắn liền rơi xuống.

Hình ảnh cha mẹ chết thảm cùng ngày xưa được thương yêu cưng chìu thay nhau hiện lên, như hoa trong gương trăng dưới nước vậy, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm vào. Hắn khóc càng thêm thương tâm, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hổ gầm.

Hắn bị dọa lập tức nhảy cỡn lên, người chạy đến bên đống lửa, tựa hồ muốn tìm sự ấm áp từ đống lửa.

Thế nhưng, đống lửa trong rừng rậm tối om chính là bảng chỉ đường, dẫn dắt con cọp chậm rãi tìm được hắn. Khi con hổ to lớn vằn đen vàng đan xen xuất hiện ở cửa hang lúc, Dung Vận bị dọa, la hoảng. Sợ hãi cực độ khiến cho cả người hắn vô lực, rõ ràng muốn tránh xa, thế nhưng hai chân một chút tri giác cũng không có.

Mắt thấy con cọp từng bước một đi về phía hắn, chỉ cần bổ nhào về phía trước, là có thể cắn đứt cổ họng mình, một tiếng “Định” thanh thúy, ngưng lại nguy cơ này.

Trần Trí thấy bầu không khí tạo ra kha khá rồi, rốt cuộc giống như chúa cứu thế từ từ đi ra từ sau lưng con cọp.

“Sư phụ!”

Dung Vận chịu đủ kinh sợ, phát ra tiếng kêu khóc kinh thiên động địa, thật giống như phải phát tiết hết ủy khuất cùng kinh hoàng ra ngoài, ngồi bệt xuống đất, khóc lớn không ngừng.

Trần Trí nhìn quần áo hắn thiếu chút nữa dính vào lửa, xách hắn ra xa chút, xách xong định buông ra, bị bắt chặt lấy cánh tay. Dung Vận thút tha thút thít hỏi: “Sư phụ làm sao tìm được con?”

Trần Trí nói: “Đi ngang qua.”

Thần thái trong mắt Dung Vận từ từ ảm đạm: “Vậy sư phụ có thể… có thể ngủ một đêm ngoài trời nữa hay không.”

Trần Trí nói: “Ta êm đẹp có nhà có giường, tại sao phải ngủ ngoài trời?”

Dung Vận trầm mặc một hồi, lại nói: “Vậy con có thể cùng sư phụ trở về, ở một đêm rồi lại đi hay không?”

Trần Trí cười lạnh nói: “Ngươi cho nhà ta là khách điếm à? Nói đến là đến, nói đi là đi.”

Dung Vận nước mắt lã chã nhìn: “Vậy sư phụ có thể cho con mượn cái búa hay không?”

“Làm gì?”

“Trước khi con cọp tỉnh lại, con muốn giết nó.”

Trần Trí ánh mắt khẽ híp lại. Mới vừa cảm thấy Dung Vận khác với Thôi Yên, Yến Bắc Kiêu, liền bị đập lại vào mặt. Quả nhiên, tính cách một người có lẽ sẽ bởi vì hoàn cảnh mà sinh ra chút ảnh hưởng, nhưng bản chất tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Y hỏi: “Giết con cọp sau đó thì sao?”

“Con sẽ ngoan ngoãn rời khỏi nơi này.” Dung Vận cúi đầu.

Trần Trí nói: “Ngươi quên là ngươi đã bái nhập môn hạ của ta rồi sao? Không được ta cho phép, tự tiện rời sư môn, là muốn phản sao?”

Dung Vận thất kinh: “Không có! Sư phụ con không có.”

Trần Trí không nói tiếng nào nhìn hắn chằm chằm.

“Con rời đi là vì sợ sư phụ khó xử.”

“Có ý gì?

Dung Vận ngẩng đầu nhìn y một cái, lại thật nhanh cúi đầu nhìn mũi chân: “Con biết sư phụ không thích con. Nhưng mà, sư phụ đã hứa với quản gia là phải chăm sóc con, cho nên không thể nuốt lời. Nếu như, nếu như chính con rời đi, không coi là sư phụ nuốt lời.”

Trần Trí nhất thời không nói nên lời. Nên nói hắn quan tâm tỉ mỉ, hay là tự cho mình thông minh đây?

Đương nhiên là tự cho mình thông minh.

Trần Trí nói: “Ai nói ta hy vọng ngươi rời khỏi?”

Dung Vận kinh ngạc ngẩng đầu.

Trần Trí nói: “Ta thu ngươi làm đệ tử, tự nhiên có dụng ý khi thu ngươi làm đệ tử. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ môn quy điều thứ nhất, chỉ cần là việc ta bảo ngươi làm, bất kể đúng sai, ngươi đều phải làm là được. Hôm nay ta muốn ngươi làm chuyện thứ nhất, chính là trở về, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tiếp tục đi học!”

Đối với Dung Vận đã chuẩn bị lưu lạc tứ xứ mà nói, đây là niềm vui ngoài ý muốn. Hắn lật đật đáp ứng, vụng về thu thập đồ đạc xong, đi theo Trần Trí đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua con cọp, hắn hoảng sợ co người lại một chút, nhút nhát hỏi: “Con cọp này chết rồi sao?”

“Không.” Trần Trí nói, “Nó sau này sẽ sống ở kế cận, ngươi nếu còn hành động thiếu suy nghĩ nữa, nó sẽ ăn thịt ngươi.”

Dung Vận lập tức bày tỏ lòng trung, nói từ nay về sau, sư phụ nói cái gì chính là cái đó.

Sau khi trở về, Trần Trí đang buồn ngủ, liền nghe Dung Vận đứng ở cửa nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, con có thể vào không?”

Trần Trí cảm thấy phiền toái, đi ra: “Làm gì?”

Trần Trí bưng chậu rửa chân nho nhỏ của mình nói: “Con đun nước nóng cho sư phụ ngâm chân.”



Thật là vô cùng chu đáo.

Nhưng Trần Trí cứng rắn cự tuyệt: “Lo bản thân ngươi cho tốt, sau này không được tùy tiện ra vào địa bàn của ta.”

Hai chữ địa bàn, giống như là dùng Sở hà Hán giới phân chia hai khu nhà, mỗi người chiếm cứ một nơi.

Dung Vận hốc mắt đỏ một chút, hồi lâu mới gật đầu một cái, lau nước mắt chạy.

Trần Trí: “…”

Khi dễ một đứa con nít bảy tuổi, kẻ ác này chính y cũng cảm thấy thấp kém.

Nửa đêm không ngủ được làm thế nào?

Nam Sơn có Giai Vô.

Đã quen y luôn luôn nửa đêm viếng thăm, Giai Vô buổi tối dứt khoát không ngủ, chuẩn bị đồ ăn đồ uống, chờ y tới.

Trần Trí tự giác xách rượu.

Giai Vô nói: “Rượu lần trước vẫn chưa uống.”

“Lần trước là Hoàng tửu, lần này là Thiêu Đao Tử.” Trần Trí đặt rượu lên bàn, mở niêm phong ra, mỗi người một vò, ngửa đầu liền uống.

Giai Vô vẫn là lần đầu tiên nhìn y phóng khoáng trực tiếp chuốc rượu bản thân như vậy, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Tình cảm không thuận lợi? … Dung Vận mới bảy tuổi, làm người không thể quá cầm thú!”

Trần Trí liếc hắn một cái.

Giai Vô nói: “Không phải Dung Vận thì là ai, chẳng lẽ là lão quản gia?”

Trần Trí lau vết rượu bên mép một cái, hỏi: “Buông bỏ là cảm giác thế nào?”

Giai Vô cầm vò rượu lên, lại buông xuống.

Trần Trí nói: “Ý ta nói là ngươi đối với Hàn Khanh.”

“Tại sao lại nói là ‘buông bỏ’?”

“Ngươi không phải rất lâu rồi không gặp hắn sao? Hắn tìm ngươi ngươi cũng không đi.”

Giai Vô suy nghĩ một chút nói: “Đại khái chắc là… Thở phào nhẹ nhõm. Ngươi nói lần trước, chấp niệm của ngươi là chấn hưng gia tộc, nhưng gia tộc ngươi đã không còn, chẳng lẽ chấp niệm vẫn còn sao?”

Trần Trí nói: “Đời người của ta bắt đầu từ Trần Trí, cũng kết thúc ở Trần Trí, không có uống nước Ức duyên, không biết kiếp trước là ai. Cho nên, một đời kia chính là toàn bộ đời người của ta. Nói không bỏ được, không bằng nói, không có gì có thể bỏ. Bởi vì một khi buông bỏ, ta liền ngay cả mình là ai cũng không biết.”

Giai Vô nói: “Buông bỏ không phải buông tha, chẳng qua là đổi một góc độ khác mà nhìn thôi. Có điều lấy ta với Hàn Khanh để so sánh ngươi với Dung Vận… Ta không thể không nhắc nhở lần nữa, Dung Vận năm nay mới bảy tuổi. Làm người không thể quá cầm thú!”

Trần Trí nói: “Ta nhìn Dung Vận, liền nghĩ tới hắn ngày sau sẽ trở thành Thôi Yên thứ hai, Yến Bắc Kiêu thứ ba.”

Giai Vô nói: “Yến Bắc Kiêu cha chết lại mẹ chết, Thôi Yên cha không yêu mẹ không thương, đều là tuổi thơ bất hạnh, trong thời điểm tâm tính bất định, tự do phát triển, từ từ hình thành tính cách sau này. Dung Vận mặc dù cha mẹ cũng chết sớm, nhưng còn có ngươi người sư phụ này. Dẫn dắt hắn đi đúng hướng, không để cho hắn bước lầm đường, không phải là một trong những việc người làm sư phụ cần phải hoàn thành sao?”

Trần Trí vô cùng thành khẩn hỏi: “Người Đan Bất Xá vốn phải đầu thai vào là ai?”

Giai Vô nói: “Hối hận cũng không kịp nữa rồi.”

Hai người ăn rồi uống rượu, nói những chuyện trên trời dưới bể, cho đến khi trời sáng mới kết thúc.

Trần Trí sợ Dung Vận lại chạy loạn khắp nơi, ngà ngà say vẫn chạy trở về.

Núi Tứ Minh sơn thanh thủy tú, địa linh nhân tài, tràn đầy linh khí tự nhiên, hết sức thích hợp ẩn cư và dưỡng sinh. Nhưng lần này Trần Trí bước vào nơi đây, liền cảm giác được một luồng sát khí không có ý tốt.

Y nhớ tới Dung Vận một mình ở trong phòng, trong lòng hoảng hốt, đằng vân đến đỉnh núi, quả nhiên thấy phía dưới có mấy bóng người lén lén lút lút đang từ từ ép tới gần chỗ ở của bọn họ.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Y cưỡi vân đến đỉnh đầu mấy người này, dùng định thân thuật khống chế, sau đó dắt một người đi lên núi.

Dung Vận hay học buổi sáng sớm đã quen việc Trần Trí xuất quỷ nhập thần, ngoan ngoãn chào hỏi, tò mò nhìn người bị y kéo lên.

“Đi lấy sợi dây.” Trần Trí phân phó hắn.

Dung Vận ngoan ngoãn cầm sợi dây tới, dựa theo phân phó của y, bó chặt người đó hết vòng này đến vòng khác.

Trần Trí lúc này mới giải trừ định thân thuật trên người người kia, hỏi: “Ngươi là ai? Tới núi Tứ Minh làm gì?”

Người nọ mặt không thay đổi nhìn Trần Trí, trong con ngươi chỉ có vẻ lạnh lùng, miệng khẽ nhúc nhích, Trần Trí cho rằng hắn muốn mở miệng, lại thấy một tia máu đen từ khóe miệng chảy xuống, không ngờ lại uống thuốc độc tự tử.

Trần Trí đã từng nghe nói đến tử sĩ, ban đầu những kẻ ám sát Yến Bắc Kiêu chính là tử sĩ  Nam Tề, nhưng đào tạo loại người thấy chết không sờn này thật khó, không tùy tiện dùng được, không ngờ lại xuất hiện ở trên núi của bọn họ.

Y nhớ tới mình còn giữ lại mấy người ở giữa đường, vội vàng trở về giữ người sống, đến nơi thì phát hiện mấy người kia sớm đã bị chém đầu.

—————————————–

“Đông Thi học nhăn mày”:

Thời Xuân Thu, ở nước Việt có một cô gái vô cùng xinh đẹp tên là Tây Thi. Nàng được người đời sau coi là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc cổ đại. Người ta thường tả sắc đẹp của nàng khiến cho chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Trong mắt mọi người, từng động tác cử chỉ bình thường của nàng cũng đều uyển chuyển, đẹp đẽ đáng yêu.

Tây Thi bị bệnh đau ngực, cứ mỗi lần phát bệnh, nàng đều lấy tay ôm ngực, cau mày nhăn mặt. Dù vậy, trong mắt mọi người, ngay cả dáng vẻ ấy của nàng cũng đẹp não nùng, khiến cho người ta thêm yêu mến.

Ở thôn bên cạnh có một cô gái xấu xí tên là Đông Thi, luôn tìm mọi cách trang điểm để trở nên xinh đẹp. Một hôm, Đông Thi gặp Tây Thi trên đường, thấy Tây Thi lấy tay ôm ngực, cau mày nhăn mặt, trông vô cùng xinh đẹp. Đông Thi nghĩ, người ta ca ngợi Tây Thi xinh đẹp, hoá ra là vì dáng vẻ của cô ta khi nhăn mặt, nếu làm như thế nhất định mình cũng sẽ trở nên xinh đẹp. Thế là Đông Thi bắt trước Tây Thi, tay ôm ngực, cau mày nhăn mặt, diễu qua diễu lại trong thôn. Điệu làm bộ làm tịch ấy khiến cho cô ta vốn đã xấu xí lại càng trở nên khó coi hơn, mọi người trông thấy đều phải vội vàng đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.