Sau đó, các loại tin đồn được truyền trong phường. Có người nói binh giáp đen đã sớm buông lời, một khi công phá thành Quảng Châu, ắt sẽ tàn sát thành ba ngày ba đêm; có người nói quân đội Yến triều đã vây thành Quảng Châu, chuẩn bị để bọn họ chết đói; cũng có người nói Tây Nam Vương trước khi chết đã di mệnh, muốn Hạng Khoát đốt thành chôn theo.
Dung Vận tìm thật lâu vẫn không tìm được thời cơ vào Tây Nam Vương phủ, chuẩn bị trở về tìm Diêm Khung, lại bị dòng người xô về cửa đông. Nơi đó không ngừng có quân lính hội tụ, thỉnh thoảng có người hét lên: “Cửa đông phá, đi mau!” Vì vậy, không ít người rối rít đi về phía cửa đông. Hắn bị xô đến không đứng vững, không thể làm gì khác hơn là dùng khinh công bay lên bên cạnh mái hiên, lập tức có mũi tên bay tới, một đám quân lính xông ra “bắt thích khách”.
Dung Vận trên mái hiên, dưới mái hiên một trận chạy loạn, chạy đến nửa đường, truy binh bỗng nhiên không thấy nữa, phía trước có người hô to: “Bắt đầu tàn sát thành rồi! Cứu mạng a!” Chỉ kêu một tiếng, liền bị người phía sau đuổi theo bịt miệng, kéo đi.
Trên đường người nghe, rối rít đóng cửa đóng cửa sổ, rất sợ bị liên lụy.
Dung Vận cũng chui vào một khách điếm không kịp đóng cửa. Ông chủ “thương hại” hắn một thân một mình, cho mướn phòng với giá cao. Sau khi vào phòng khách, hắn đẩy cửa sổ nhìn xuống, liền phát hiện rất nhiều người ăn mặc như người hầu bị quân lính áp tải từ phía dưới đi ngang qua.
Không cần phá thành, Quảng Châu bên trong thành đã loạn thành một nồi cháo.
Dung Vận xin nước nóng để tắm, nằm xuống chợp mắt một hồi. Trần Trí sống chết không biết, không rõ tung tích, rất có thể ở một nơi nào đó chờ được cứu, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có thể nghĩ ra biện pháp.
Đạo lý này hắn hiểu, nhưng làm được quá khó.
Nhắm mắt lại, chính là các loại hình dáng các loại thần thái của Trần Trí ở trong đầu thay nhau quẩn quanh.
Hắn nằm một hồi liền đứng lên, bên ngoài ngày đã tối, trên đường yên lặng đến tiếng côn trùng kêu vang cũng không có. Xuống lầu ăn cơm, thuận tiện hỏi thăm tin tức. Ông chủ bán chén cháo giá cao, bảo hắn mau ăn, sợ sau này ngay cả cháo cũng không ăn được.
“Chưa chắc sẽ tệ đến như vậy chứ?” Dung Vận cố ý nói.
Ông chủ nói: “Ngươi không biết rồi. Trong thành những đại quan kia đều bị giết chết theo Tây Nam Vương rồi. Có bách tính muốn chạy trốn ra khỏi thành, cũng đều bị giết. Bây giờ thành Quảng Châu này chỉ có hai loại người, người giết người cùng người chờ bị giết.”
Trước mới truyền ra tin tức đám quan văn với Lương Vân cầm đầu bị bắt vào ngục, sau liền nói có đại quan bị giết, vậy bị giết hơn phân nửa chính là bọn họ. Những người này phẩm chất tính cách trước không nói, nhưng thật sự là trung kiên của triều đình Tây Nam, Tây Nam Vương điên rồi mới có thể khai đao với bọn họ. Hoặc là, Tây Nam Vương thật sự đã chết rồi?
Tây Nam Vương nếu đã chết, sư phụ vì sao không đến tìm mình? Là không tìm được hay là… Xảy ra điều gì ngoài ý muốn?
Hắn càng nghĩ lòng càng loạn, sau khi ăn xong cháo, lại lần nữa đi Tây Nam Vương phủ.
Đêm đến, Tây Nam Vương phủ so với ban ngày càng âm trầm hơn, tựa như một vực sâu không đáy, cắn nuốt bất cứ ai đi vào.
Hắn đi vòng qua cửa sau, đang muốn dùng đá ném thử, chỉ thấy cửa mở ra. Hai bóng người lén lút từ bên trong ngó dáo dác ra ngoài, nhìn thân hình, loáng thoáng là hai người đàn bà.
Dung Vận lẳng lặng đi theo một hồi, chờ họ quẹo vào hẻm nhỏ, chắc chắn không người theo dõi, mới nhảy ra.
Đối phương sợ hết hồn, đang muốn kêu “Cứu mạng”, lại bụm miệng.
Một người trong đó vóc người hơi lùn, lập tức buông bọc quần áo xuống, cầm ra một đống vàng bạc đồ ngọc từ bên trong: “Anh hùng tha mạng! Sinh thời gặp loạn thế, đều là người luân lạc, xin tha cho chúng tôi hai cái mạng. Những thứ này, ngài hãy cầm hết đi. Chúng tôi tuyệt không truy cứu.”
Dung Vận đi về phía trước hai bước, dùng ngón tay bắn gió phất rơi cái mũ trên đầu một người khác: “Ngạc Quốc phu nhân?”
Hai người thất kinh, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Dung Vận lúc này đang rất cần người biết chuyện, vội hỏi: “Các bà vì sao ở chỗ này? Trong vương phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chỉ cần các bà khai đúng sự thật, ta tha không giết các bà.”
Người này là Ngạc Quốc phu nhân, người lúc trước mở miệng dĩ nhiên là bà vú. Bà vú nói: “Tây Nam Vương gia chết rồi, Hạng Khoát tướng quân niêm phong Tây Nam Vương phủ, chúng tôi không nơi nào có thể đi, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài.”
Dung Vận cau mày: “Tây Nam Vương chết thế nào?”
Bà vú nói: “Mắc bệnh…”
Lời còn chưa nói hết, trên cổ đã thêm một con dao làm bếp ——vũ khí duy nhất Dung Vận có thể tìm được khi rời khỏi khách điếm.
Bà vú bị dọa mềm nhũn chân, run lẩy bẩy quỳ xuống, Tịch Thị bên cạnh rốt cuộc mở miệng nói: “Tây Nam Vương bị sét đánh mà chết.” Thật ra thì bà cũng không biết là có phải sét đánh hay không, dù sao bộ dáng kia, tuyệt không phải chết bình thường.
Dung Vận tin mấy phần: “Sét từ đâu tới?”
Tịch Thị nói: “Ta không có mặt tại chỗ, cũng không biết chuyện. Chỉ nghe Hạng tướng quân nói, hoặc giả là mưa gió sắp tới, sét đánh.”
“Các ngươi không bắt được hung thủ sao?”
“Nếu có người có thể đánh ra sét, há phải là hạng người phàm chúng ta có thể bắt được?”
“Lúc Tây Nam Vương chết, bên người có ai khác… Hoặc thi thể khác không?” Dung Vận mặt mũi bình tĩnh, tim nhưng căng thẳng đến gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tịch Thị cảm thấy lời hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng tính mục đích cực mạnh, hơn phân nửa là có liên quan đến sư huynh sư đệ Diêm Khung. Liền nói: “Khi đó, đúng là có đôi sư huynh sư đệ tinh thông tướng thuật đồng hành cùng ông ấy, nhưng, sau đó bọn họ liền mất tích. Hiện trường cũng không thấy bọn họ hoặc thi thể.”
Tịch Thị thở dài nói: “Người cùng đường, nói dối có ích lợi gì?”
Dung Vận thu dao lại muốn đi, bị Tịch Thị gọi lại. Tịch Thị hỏi: “Anh hùng có phải đến từ Bắc phương? Ngươi nếu như biết thân phận của ta, liền biết ta đối với mọi chuyện của Tây Nam biết hết sức tường tận, nếu tiến cử với hoàng tử điện hạ của quý triều, biết đâu có chỗ dùng.”
Người như Tịch Thị mối thù giết con đều có thể cười một tiếng bỏ qua, Dung Vận sao dám tin? Huống chi trong đầu hắn lúc này chỉ có Trần Trí, nào có thời gian lá mặt lá trái với bà ta, liền nói: “Bà đoán sai rồi.”
Nếu Trần Trí đã rđã khỏi Tây Nam Vương phủ, tất nhiên là sẽ ở phường làm vải chờ mình.
Dung Vận hết sức phấn khởi trở lại phường làm vải, nhưng được báo cho biết người vẫn chưa trở về.
Chưởng quỹ phu nhân nói: “Ngược lại có một chuyện khác, người nọ đã đi ra từ Tây Nam Vương phủ, đang trong phòng chờ ngài.”
Giai Vô nói xong câu chuyện của mình, liền rơi vào yên lặng, bộ dáng kia, quả thật giống như đang đợi kịch hay mở màn.
Mặc dù những mảnh vụn sao hết sức đẹp mắt, nhưng ràng buộc của Trần Trí vẫn dừng ở Dung Vận ở thành Quảng Châu, hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức, ngồi ở trên một mảnh sao vụn, rên rỉ than thở.
Giai Vô không nhịn được nói: “Ngươi không cảm thấy mình rất ồn ào sao?”
Trần Trí nói: “Ngươi chê ta, có thể để cho ta đi.”
Giai Vô dùng định thân thuật: “Ta cũng có thể khiến cho ngươi im miệng.”
Trần Trí: “…” Tiếp tục dùng mặt mày ủ dột quấy rầy.
Giai Vô quay đầu.
Trần Trí: “…” Thật nhàm chán, thật sốt ruột, Thanh Trản đại hiệp mau tới!
Nơi đó, Bắc Hà Thần Quân mang một đám thần tiên đông đảo chạy tới. Bọn họ thật giống như mới xuống từ Thần Ma chiến trường, người người thân hình chật vật, chẳng qua là trong mắt ý chí chiến đấu hừng hực, mặt đầy biểu cảm “Lão tử thật vất vả đánh giặc xong lại không cho ngủ, còn phải qua thu thập ngươi cái cục diện rối rắm này, khiến người ta hết sức tức giận”.
Trần Trí kích động muốn vỗ tay.
Bắc Hà Thần Quân đứng ở bầu trời Ngân Hà, từ trên cao nhìn xuống Giai Vô: “Thân là Trưởng ban Ban Sự vụ của Hoàng Thiên nha, vì sao lại làm trái với Thiên đạo?”
Giai Vô bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Trí.
Trần Trí: “?” Đây là ánh mắt gì, cứ như là y xúi giục?
Giai Vô giải định thân thuật cho Trần Trí: “Câu chuyện giống nhau, ta không muốn nói lần thứ hai.”
Trần Trí không thể làm gì khác hơn là thay mặt mở miệng: “Hắn là chấp niệm của Tất Hư đại thần ‘Hủy Thiên Diệt Địa ‘.”
Giai Vô bừng tỉnh: “Thì ra có thể giải thích ngắn gọn như vậy. Đúng, ta không phải Giai Vô, ta là ‘Hủy Thiên Diệt Địa’, hết thảy những điều ta làm, đều là thuận theo bản tâm.”
Chuyện dính dấp đến Tất Hư, vậy thì không dễ xử lý rồi.
Phượng Tam Cát đứng ở bên cạnh Bắc Hà Thần Quân cười híp mắt nói: “Vốn là nể cái mặt của ngươi, ta còn định tin một chút, nhưng mà bốn chữ ‘Hủy Thiên Diệt Địa’ vừa nói ra, ta thật sự là một chữ cũng không định tin nữa rồi. Ngay cả là bản tôn Tất Hư, huyễn hóa từ trong Hồng Mông, hẳn cũng không dám nói ra bốn chữ này ấy chứ? Ngươi lấy ở đâu ra khí phách cùng da mặt mà nói thế?”
Giai Vô nói: “Chấp niệm là niệm, có làm được hay không, thì phải làm được rồi mới biết.”
Phượng Tam Cát nói: “Trước kia nói chuyện với ngươi, đều không thoải mái bằng hôm nay. Quả nhiên sau khi biến thành xấu xa, miệng cũng sắc bén hơn.”
Trần Trí nhắc nhở hắn: “Lúc này, các ngươi có phải là nên nghĩa chính từ nghiêm khuyên hắn đầu hàng hay không”
Phượng Tam Cát hỏi: “Nhanh như vậy?”
Cũng đã tam sinh tam thế rồi, còn nhanh?
Trần Trí nói: “Ta đề nghị nhanh hơn nữa.”
Rốt cuộc vẫn là Bắc Hà Thần Quân hiểu ý người khác, nói với Giai Vô: “Nhất niệm thành thần, nhất niệm thành ma. Ngươi và ta cũng đều là chỗ quen biết, ta khuyên ngươi quay đầu lại là bờ. Thả Trần Trí ra, theo ta xin Tất Hư đại thần thứ tội.”
Giai Vô nói: “Nếu ta không chịu thì sao?”
Một ngọn lửa bốc lên từ dưới người Giai Vô, trong nháy mắt hóa thành một con hỏa phượng giương cánh, vây lấy Giai Vô. Giai Vô khẽ cười một tiếng, hóa thành làn khói nhẹ, tản đi tứ phía.
“Ta vốn là chấp niệm, không có bản thể. Lửa có thể làm gì được ta?”
Phượng Tam Cát than thở với Bắc Hà Thần Quân: “Ta đã dốc hết sức rồi.”
Trần Trí: “!” Đốt lửa cũng được coi là đã dốc hết sức sao? Mồ hôi còn không ra!
Thời khắc mấu chốt, Bắc Hà Thần Quân hiển nhiên đáng tin hơn, lập tức gọi các đạo hữu xông lên cùng nhau, nhào về phía Giai Vô.
Trần Trí bị Phượng Tam Cát kéo đến bên rìa chiến trường ngồi xuống: “Đừng có cuống, xem kịch vui.”
Trần Trí nhìn thái độ hắn thản nhiên ung dung, lại nhìn những thần tiên khác dáng vẻ hấp tấp, trong lòng có loại cảm giác không phù hợp khó có thể diễn tả bằng lời: “Các ngươi sao biết mà tới?”
Phượng Tam Cát nói: “Thanh Trản thông báo cho chúng ta. Hắn là người phàm, không tiện lên Thiên cung.”
Trần Trí nói: “Các ngươi tùy tiện như vậy liền tìm được bọn ta, không cảm thấy kỳ quái sao?”
Phượng Tam Cát nói: “Kỳ quái cái gì”
“Cục diện Giai Vô khổ tâm tạo dựng lâu như vậy, dù thế nào cũng phải có một kết thúc chứ? Bây giờ coi là cái gì.” Tây Nam Vương chết, Dung Vận cách nhất thống thiên hạ, lên ngôi làm đế chỉ còn một bước. Giai Vô nếu thật như lời chính hắn nói, muốn quậy cho thiên địa không yên, lúc này hẳn nên bắt giữ mình xuống dưới đất, đối phó Dung Vận mới đúng. Chạy tới nơi này chẳng làm chuyện gì, chỉ ngồi đợi thì coi là cái chuyện gì chứ?
Trần Trí trăm mối nghi ngờ không lời giải đáp.
Phượng Tam Cát sờ cằm nói: “Chẳng lẽ nơi này có điều cổ quái?”