[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 96: Cách thế chi ngộ (6)



Dịch: Phong Bụi

“Yến tiên sinh cũng tới leo núi? Thật là trùng hợp mà.”

Tòa nhà cũ tổng cộng năm tầng, chỉ có phòng 104 trước cửa để một túi rác thải sau khi nấu ăn.

Yến Bắc Kiêu gõ cửa một cái, cửa rất nhanh từ bên trong mở ra, một người đàn ông trung niên mặt mày hung tợn cản ở khe cửa, giọng bất thiện nói: “Tìm ai?”

Yến Bắc Kiêu một tay chống ở  bả vai gã, dùng sức đẩy vào trong một cái. Người nọ phản ứng cực nhanh, tay phải bắt cổ tay, chân trái khống chế, tay trái dùng sức đẩy vai phải Yến Bắc Kiêu lui về sau, muốn đè người đến trên tường, nhưng Yến Bắc Kiêu phản ứng cũng không chậm, trọng tâm thân thể chuyển qua chân trái, đầu gối phải chợt thúc lên!

“A!”

Người nọ đau đến hít một hơi khí lạnh, Trần Trí vốn muốn tiến lên giúp cũng vội vàng kẹp chặt hai chân, bảo vệ vị trí yếu ớt nhất của đàn ông.

Bên trong nghe được động tĩnh, có hai người lao ra, đang muốn động thủ, bị một tiếng phụ nữ quát dừng.

“A Kiêu, sao con lại tới đây?” Yến phu nhân mặc đồ rằn ri đi ra, đôi lông mày lần trước gặp mặt còn tỉ mỉ vẽ thành mày liễu cong cong được tô đậm thành hai nét mày kiếm anh khí bừng bừng, khí chất toàn thân cũng theo đó mà cứng rắn hơn.

Yến Bắc Kiêu nói: “Chỗ nào tiện nói chuyện?”

Yến phu nhân mất hứng bĩu môi: “Ta không muốn nói chuyện với con. Con sẽ không nghe ta, ta cũng không muốn nghe con. Ta biết ta đang làm gì, con không phải nói cái gì hết.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Con đã phái người đi đón Tuấn Hiên rồi.”

Yến phu nhân trợn to hai mắt, không dám tin nói: “Con uy hiếp ta?”

Yến Bắc Kiêu nhìn bà không nói lời nào.

Yến phu nhân mím môi: “Nơi này có một cái sân.”

Nói là sân, thật ra thì chỉ to bằng ba bốn cái sân thượng ghép lại, Yến Bắc Kiêu cùng Yến phu nhân đi vào trong, mỗi người chia nhau đứng một phương, chỗ Trần Trí có thể đặt chân liền rất có hạn. Y không thể làm gì khác hơn là bay lên sân thượng tầng hai, nhìn xuống bọn họ nói chuyện.

Yến Bắc Kiêu nói: “Thả Sở Quốc Duy ra, con sẽ thuyết phục ông ta không tố cáo thím.”

Yến phu nhân chắc như chặt đinh chém sắt nói: “Không thể nào.”

“Tổ chuyên án đang truy xét tung tích của ông ta, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa.”

Yến phu nhân thờ ơ nhún vai: “Vậy con kéo chân bọn họ đi. Ta đã thông báo Sở Du Viên trả tiền chuộc rồi. Cô ta không đủ tiền, không bán cổ phần, thì chính là dùng tiền của công, dù sao Tập đoàn Bách Hạnh nhất định sẽ bị hại chết. Đến lúc đó, ta lại giết con tin, Sở gia liền xong đời.”

Yến Bắc Kiêu tỉnh táo nói: “Đó là câu chuyện một phía do thím đạo diễn. Thực tế tràn đầy biến số, rất có thể Sở Du Viên còn chưa có hành động gì, thím đã bị cảnh sát bắt được rồi.”

Yến phu nhân nổi giận nói: “Vậy ta sẽ giết Sở Quốc Duy trước.”

Yến Bắc Kiêu giận cười: “Không cần t thím động thủ, ông ta cũng không bay nhảy được bao lâu. Trong tay con nắm giữ chứng cớ, đủ để cho ông ta ở tù rục xương. Thím cho là Tập đoàn Bách Hạnh xảy ra chuyện là do ai?”

Yến phu nhân nhíu mày trầm tư. Ngay tại khi hắn cho là khuyên có hiệu quả, bà lắc đầu nói: “Ta không tin con. Nếu như ta không động thủ, Sở Quốc Duy đã chạy trốn rồi. Ông ta hại ta thê thảm như vậy, nhất định phải chết.”

Trần Trí nhìn chằm chằm đỉnh đầu Yến Bắc Kiêu, cảm thấy nơi đó đã giận đến bốc khói. Hết lần này tới lần khác, hắn vẫn phải nhịn lại cơn tức giận, hòa nhã nói: “Thím, thím còn trẻ, còn có tương lai tốt đẹp, vì một kẻ thối nát mà từ bỏ cả đời mình không có lời đâu.”

“Không đâu, không đâu.” Yến phu nhân lắc lắc đầu, khổ sở nói, “Không thể nào còn tương lai tốt đẹp nữa rồi. Con không biết, một người đàn bà nằm ở trên giường, không có người đàn ông ôm vào lòng, chỉ có thể ôm chiếc gối lạnh như băng cô đơn trống trải biết bao đâu?”

Trần Trí kỳ quái nghĩ: Vậy thì ôm gối lông, rất nhanh liền ấm áp.

Yến Bắc Kiêu nói: “Chú qua đời lâu như vậy, chúng con cho tới bây giờ chưa từng ngăn cản thím bắt đầu cuộc sống mới.”

“Ta biết! Ta đi tìm rồi! Vỹ Kỳ qua đời được hai năm ta liền tìm. Ta quá đau khổ, ta cần một người dời đi sự chú ý của mình. Ta nói cho bản thân mình, không thể tiếp tục đắm chìm trong sự ngọt ngào mà Vỹ Kỳ mang lại cho ta. Nhưng mà, không được! Bọn họ nói chuyện không ôn nhu bằng Vỹ Kỳ, đi bộ không đẹp trai bằng Vỹ Kỳ, thậm chí, ngay cả mùi nước hoa trên người cũng gay mũi như vậy. Chỉ cần bọn họ tới gần một chút, ta liền nghĩ, Vỹ Kỳ có phải đang ở trên trời nhìn ta hay không, anh ấy nếu thấy được, có rất tức giận rất thất vọng hay không. Phải chăng một ngày nào đó ta chết, anh ấy cũng không chịu gặp lại ta hay không.” Cô rúc lại bên tường, cả người đều đắm chìm ở trong hồi ức bi phẫn tuyệt vọng.

Đối diện với sự cuồng loạn của bà, Yến Bắc Kiêu vẫn tỉnh táo như cũ: “Chú chết ở trong tay bắt cóc, nếu như ở trên trời có linh, hận nhất chính là kẻ bắt cóc. Nếu như ông ấy biết thím biến thành người ông ấy hận nhất, thím đoán xem sau này ông ấy có muốn gặp lại thím hay không?”

Yến phu nhân ngây người.

“Lập tức thả người.” Yến Bắc Kiêu nói xong, xoay người muốn đi, liền nghe bà lẩm bẩm nói: “Không còn kịp nữa rồi.”

Yến Bắc Kiêu quay đầu nhìn bà.

Yến phu nhân thê lương nói: “Ta hẹn Sở Du Viên tới nộp tiền chuộc, nhưng thật ra là phái người giết cô ta. Rất có thể, cô ta bây giờ đã chết rồi.”

Yến Bắc Kiêu cau mày.

Yến phu nhân hai tay nắm quyền, đè ở bên mép, lẩm bẩm nói: “Tuấn Hiên trở thành như vậy, không có lý nào con gái Sở Quốc Duy vẫn sống khỏe mạnh. Ta chỉ là nuốt không trôi cục tức này.”

Yến Bắc Kiêu hỏi: “Địa điểm giao dịch ở đâu?”

Yến Bắc Kiêu chống lại ánh mắt như ăn thịt người của những đàn ông kia, đi tới phòng Sở Quốc Duy bị giam. Ông ta bị bịt mắt, nhét giẻ vào miệng, trói gô đặt ở trong tủ quần áo, rúc đầu giống như chim sợ ná. Chỉ cần bốn phía có chút động tĩnh gì đó, liền kinh hoàng ngẩng đầu.

Yến Bắc Kiêu móc từ trong túi ra cái găng tay đeo lên, sau đó túm lấy bả vai của ông ta.

Mấy người đàn ông trong phòng lập tức căng thẳng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Yến Bắc Kiêu không lên tiếng, chỉ nhìn Yến phu nhân.

Yến phu nhân dựa vào khung cửa, ánh mắt vô thần giương lên, hồi lâu mới lắc đầu nói: “Ta đã không thể quay đầu lại. So với nửa đường từ bỏ, không bằng một lần sai sai đến cùng. Con đi đi.”

Sở Quốc Duy ý thức được điều gì đó, đầu kích động lay động.

Yến Bắc Kiêu nhìn đám đàn ông mặt mày hung tợn, biết rằng chỉ dựa vào mình, muốn đưa người đi ra ngoài là không thể nào, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ. Lúc rời đi, hắn nói với Yến phu nhân: “Chú sẽ rất thất vọng.”

Yến phu nhân hạ thấp mắt, rơi nước mắt: “Ông ấy đã thất vọng từ lâu rồi.”

Yến Bắc Kiêu một bên lái xe cực nhanh, một bên gọi điện thoại cho luật sư, bảo anh ta làm hai chuyện, một là tìm người tới cứu người, hai là báo cảnh sát nói Yến phu nhân mất tích.

Luật sư nói: “Tôi tạm thời chuyển sự chú ý của tổ chuyên án tổ tới nơi khác, cậu nhất định phải báo cảnh sát kêu một câu ‘Lạy ông tôi ở bụi này’ sao?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Tôi không cách nào thuyết phục được bà ấy.”

Luật sư trầm mặc rất lâu: “Bệnh viện tâm thần mà Tuấn Hiên ở kia, cậu có quan hệ đặc biệt hay không?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Nghĩ biện pháp để cho bà ấy cũng trở thành người bị hại.”

Trần Trí ở bên cạnh nghe càng ngày càng cảm thấy không ổn. Yến gia định đổi nghề thành tập đoàn gia tộc phạm tội sao? Một người bắt cóc, một người bao che.

Luật sư nói: “Sợ rằng không dễ làm. Chúng ta không biết Yến phu nhân để lại những chứng cớ gì, chẳng may bị vạch trần, còn muốn chọn đường khác để đi, khả năng được tin tưởng sẽ thấp đi rất nhiều.”

Tắt điện thoại di động, Yến Bắc Kiêu tháo tai nghe xuống, bàn tay tức giận vỗ xuống còi.

Trước thấy hắn tỉnh táo đàm phán, tỉnh táo phân tích, còn tưởng rằng thờ ơ, thì ra là dùng lý trí cùng EQ chi phối tình cảm cùng manh động sao?

Trần Trí đưa tay ra, đặt hờ ở phía trên bàn tay trên tay lái, bắt chước động tác mười ngón tay đan xen vào nhau.

Xe đột nhiên quẹo cua, lòng bàn tay thiếu chút nữa lao qua mu bàn tay của hắn, Trần Trí sợ hết hồn, vội vàng rút tay về.

Xe đậu ở chân núi một ngọn núi trơ trọi.

Yến Bắc Kiêu hỏi thôn dân cửa vào con đường mòn cũ. Yến phu nhân từng cùng Yến Vỹ Kỳ tới đây leo núi, biết nơi đây hẻo lánh, con đường mòn cũ đã bỏ phế một nửa, chẳng qua là thỉnh thoảng có người yêu thích leo núi thích tìm đến con đường mòn cũ nguyên chất nguyên vị.

Hắn không vội lên núi, mà gọi di động cho Sở Du Viên.

Điện thoại di động không người tiếp.

Trần Trí đi qua một bên, gọi thổ địa công ra.

Thổ địa công mấy trăm năm rồi chưa được gặp thần tiên, hết sức kinh ngạc, mừng rỡ không thôi: “Chuyện gì có thể ra sức giúp đại tiên?”

Trần Trí hỏi: “Trên núi có người chăng?”

Thổ địa công nói: “Mới vừa có mấy lượt người đi lên. Một lượt là ba người đàn ông, ta xem mặt mũi, đầu trâu mặt ngựa, không phải loại hiền lành. Một lượt là một cô gái trẻ tuổi, khi đi vội vã, tựa như có việc gấp. Còn có một lượt giống như là người đang theo dõi, lén la lén lút đi lên.”

Một lượt là đám bắt cóc, một lượt là Sở Du Viên, còn có một lượt nữa, hơn phân nửa là trợ thủ Sở Du Viên mời tới giúp.

Trần Trí thấy Yến Bắc Kiêu còn tại chỗ, liền tự đi lên núi.

Đến vị trí thổ địa công nói, quả nhiên thấy Sở Du Viên. Cô bị ba người đàn ông vây quanh, tựa hồ đang tranh chấp gì.

Trần Trí thấy bọn họ nói rồi nói, sau đó liền động thủ, có chút không đành lòng nhìn nữa. Nếu là Trần Trí trước khi phi thăng, thấy tình trạng vậy đã sớm hao tâm tốn sức cứu giúp. Bây giờ làm thần tiên, quả thật có rất nhiều băn khoăn, rất sợ rối loạn Thiên đạo Mệnh định.

Xô đẩy càng lúc càng dữ, Trần Trí đang muốn xuống núi, liền nghe “Đoàng”  một tiếng súng vang.

Y vừa quay đầu lại, liền thấy trong tay Sở Du Viên cầm cây súng, bị hai người đàn ông túm lấy, một người đàn ông khác ôm bụng quỵ xuống đất.

Đây là lần đầu tiên sau khi Giải phóng y thấy súng.

“Bốp”, Sở Du Viên bị tát một cái, một người đàn ông hùng hùng hổ hổ đè cô xuống đất, một người đàn ông ôm người đàn ông bị thương kia, tựa hồ đang hỏi thế nào rồi.

Vừa lúc đó, tốp người thứ ba thổ địa công nói chạy tới. Bọn họ mặc dù trong tay không có súng, nhưng thắng ở chỗ thân thủ nhanh nhạy, cộng thêm ba tên bắt cóc vẫn còn đang kinh hoảng thất thố khi đột nhiên bị thương, rất nhanh bị khống chế.

Trần Trí bỗng nhiên nhớ tới Yến Bắc Kiêu chuẩn bị lên núi. Nếu như hắn bây giờ đi lên, nhất định sẽ bị hoài nghi, vội vàng xuống núi thông báo.

Quả nhiên, Yến Bắc Kiêu không đợi nổi người luật sư phái tới nữa, đang chuẩn bị lên núi xem xem, Trần Trí vội vàng hiển lộ, tựa như mới vừa đi dạo chơi xuống núi, vội vội vàng vàng vọt tới trước mặt hắn: “Yến tiên sinh cũng tới leo núi? Thật là trùng hợp mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.