Phì Thê Phi Thất

Chương 10



CHƯƠNG 10

Tộc từ của Tường Phượng tộc nằm ở ngoại ô Thất Phượng Sơn, cây cối xanh um tầng tầng lớp lớp vây quanh, bên cạnh là Phượng Minh Tuyền quanh năm chảy xuống nước suốt ngọt lành, đình thai lầu các, tiểu kiều lưu thủy, ôn nhu uyển chuyển. Hằng năm, thiếu niên đủ 18 tuổi trong tộc sẽ tập hợp tại đây để người cao tuổi trong từ đường tiến hành nghi thức trưởng thành tập thể, bất quá nam hài trưởng thành có nhiều hơn nữ hài trưởng thành một trình tự, đó chính là lấy máu kiểm tra năng lực “đặc thù” của Tường Phượng Tộc. Xuyên suốt quá trình phức tạp này, già trẻ lớn bé chỉ có thể đứng bên ngoài từ đường dài cổ chờ, đặc biệt gia đình có nam hài càng lo lắng chờ đợi kết quả, tưởng như đợi bản niêm yết trúng cử.

“Thỉnh dừng lại, ngoại tộc không thể vào.” Mông Nghi vừa đưa Hoa Phi Thất xuống kiệu đã bị một lão nhân ngăn cản.

Nghe ra giọng nói quen thuộc, tinh thần Hoa Phi Thất run kên, cấp tốc từ trên lưng Mông Nghi leo xuống, ngọt ngào gọi: “Tiểu Nguyên gia gia!”

“U, là tiểu khả ái nhà ngươi sao!” Tiểu Nguyên lão nhân mừng rỡ, ma trảo khô héo hướng đến gương mặt của Hoa Phi Thất chà đạp một phen. Sắc mặt Mông Nghi đen như đáy nồi, thân thủ muốn cướp lại Hoa Phi Thất. Lão nhân kia tinh mắt, liền kéo Hoa Phi Thất tới cửa từ đường, hai người vừa nói vừa cười.

“Tiểu khả ái, gần đây hình như lại tròn ra nha.”

“Tiểu Nguyên gia gia nhĩ hảo đáng ghét, đừng nói đến việc này!”

“Hảo hảo, thế nhưng gia gia nghĩ ngươi tròn tròn là tốt nhất.”

“Thực sự?”

……..

Mông Nghi bực mình, đang muốn đuổi theo, đúng lúc tứ tỷ kéo ống tay áo y lại.

“Tiểu Mông, chúng ta không thể vào. Đây là quy định.” (Má ơi, Tiểu Mông? Há há há! Liên tưởng a liên tưởng! Các nữ có liên tưởng giống ta ko?)

Mông Nghi nhăn mặt cũng không nói lời nào. Tứ tỷ kì quái nhìn hán tử lai lịch bất minh mà ấu đệ mang về, tổng nghĩ có điểm không đúng. Y nhìn thế nào cũng không giống người có thể thỉnh về, giống như chủ tử của y, không để người khác điều khiển mình, hơn nữa mức độ đối đãi cũa y dành cho Hoa Phi Thất đã vượt lên trên đối đãi của hạ nhân dành cho chủ tử. Rốt cuộc là làm sao vậy?

Nàng lặng lẽ cùng bọn tỷ muội thương lượng, quyết định về nhà dựng một màn kịch.

“Tiểu khả ái, ngươi đã hơn một năm không có ghé nhà ta rồi ni.” Tiểu Nguyên lão nhân thảm thương nói, một bên đội mũ dạ lễ trưởng thành cho Hoa Phi Thất.

“Ta, ta vừa kế thừa gia nghiệp, có chút…”

“Có phải vì tên hổ ly tinh kia hay không” Tiểu Nguyên lão nhân không chấp nhận lý do của Hoa Phi Thất, hỏi đến Hoa Phi Thất có điểm xấu hổ.

“Tiểu khả ai, đừng sợ, ta tuyệt không cho hồ ly tinh kia vào cửa, ngươi ngàn vạn lần không được buông tha cho Tử Sơ nhà ta!” Tiểu Nguyên lão nhân khẩn trương nói, từ lúc lão nhìn thấy Mông Nghi thì có loại cảm giác nguy hiểm, cháu dâu sẽ bị người đoạt đi, sao có thể chấp nhận như vậy!!

“Tử Sơ chỉ là tạm thời bị mê hoặc, hắn là một hài tử thông minh, rất nhanh sẽ phát hiện ngươi hảo, đến lúc đó…”

Tiểu Nguyên lão nhân tích cực giúp tôn tử biện hộ, Hoa Phi Thất miễn cưỡng mỉm cười gật đầu, trong lòng buồn bã nghĩ: gia gia, nếu sự tình được như ngươi nói thì có bao nhiêu là mỹ hảo, thế nhưng, tâm của Tử Sơ ngay từ đầu đã không đặt ở trên người ta…Người vừa phì vừa xấu như ta, sao có thể lọt vào pháp nhãn của hắn chứ?

Khắp thiên hạ, sợ rằng chỉ có Mông Nghi bại não kia mới nguyện ý thú ta…

Hoa Phi Thất kinh ngạc ngốc lăng, máy móc theo đoàn người thắp hương thăm viếng tổ tiên, vái lạy và tiếp nhận lời chúc phúc của lão nhân. Sau tuyên bố chứng nhận thành niên, đoàn người chia làm hai bên nam nữ, nhóm nữ tuyên bố kết thúc buổi lễ, trực tiếp rời khỏi từ đường; nam tử ở nguyên tại chỗ, chỉ lát sau, mỗi người được ban cho một mâm nhỏ đặt trước mặt, trên mâm là một chén nước, trong nước bồng bềnh một đóa thư phượng hoa màu vàng, khiến cho cả chén trở thành một màu vàng nhàn nhạt.

Hoa Phi Thất đờ người nhìn thư phượng hoa, phía sau có người thôi hắn, nhìn lại hóa ra là hồ ly tinh trong lời nói của lão đầu, ái thê của Tử Sơ – Lam Tuyên.

“Tuyên Tuyên, đã lâu không gặp.” Thật ra là không muốn cùng hắn đối mặt, nếu không vết thương trong lòng lại đau buốt.

“Phì Thất, sao gần đây không đến ngoạn với chúng ta. Chúng ta thiếu ngươi thấy rõ buồn a!” Tuyên Tuyên nhiệt tình cười, phi thường nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”.

“Ta vừa kế thừa gia nghiệp…mang” Tuy biết bản thân đích xác rất phì, nhưng cũng không mong nghe thấy chữ “phì” từ miệng người khác. Phì Thất là cách gọi hắn ghét nhất, thế nhưng Tuyên Tuyên hết lần này đến lần khác nhắc tới. Hoa Phi Thất rất phiền muộn, nhưng trước gương mặt tươi cười xán lạn của Tuyên Tuyên, hắn không thể nào phát hỏa, chỉ có thể nghẹn sinh hờn dỗi trong lòng. Bụng hình như vừa đau một chút, đầu cũng theo đó mà mê mê trầm trầm.

Không phải đâu, sớm biết như thế, ăn chút cháo rồi mới đến đây.

“Úc, ra là thế. Tử Sơ cũng bề bộn nhiều việc, nhưng hắn vẫn cố sắp xếp thời gian đến kinh thành cùng ta ngoạn. Hắn nói đợi sau lễ trưởng thành sẽ tiến hành hôn sự của chúng ta, ai nha, ta xấu hổ muốn chết! Ngươi nhất định phải đến a.”

Tuyên Tuyên che hai gò má ửng đỏ, chân mày cong lên, vì thế tuyệt sắc dung nhan của hắn lại tăng thêm một bậc.

Hoa Phi Thất hờ hững ân vài tiếng phụ họa, ngực lại như nứt ra một lỗ lớn, trái tim phảng phất nặng nề như mang một tảng đá, bụng dưới quặn đau. Đầu càng mơ hồ…

Muốn thành hôn? Cuối cùng…

“Như tất cả mọi người đã biết, thư phượng hoa trước mặt là để kiểm chứng “đặc thù” của nam tử tộc ta.” Đại trưởng lão râu tóc bạc phơ vẫn trung khí mười phần quát: “Như vậy, hiện tại mời dùng dao nhỏ bên trái mâm, lấy chút máu nhỏ lên trên cánh hoa.”

Hoa Phi Thất đã đầu váng mắt hoa, cúi đầu định cầm lấy dao nhỏ, nhưng phát hiện mọi thứ trước mắt đều phân thành hai. Hắn chớp chớp mắt, thật vất vả hội tụ tiêu cự, cố sức cầm lấy dao nhỏ, đặt trên lòng bàn tay, nhắm ngay thư phượng hoa, cát—

Không gian gian im ắng, mỗi người đều nhìn chằm chằm thư phượng hoa trước mắt, tuyên tuyên mắt càng mở to, lòng nóng như lửa đốt.

Sau một, hai phút.

Toàn bộ thư phượng hoa đều không có biến hóa.

Thời gian càng ngày càng dài.

Mặt hắn ngày càng tái nhợt.

Xem đi, ngươi cũng không phải.

Cứ chờ bị vứt bỏ đi!

Hoa Phi Thất len lén chú ý hắn, lòng có chút hả hê, hờn giận trong ngực cuối cùng cũng giải toả được một nửa.

Đột nhiên, Tuyên Tuyên trợn tròn mắt nhìn phía trước, tới nỗi có cảm tưởng con mắt sắp rơi ra ngoài.

Xảy ra chuyện gì?

Hoa Phi Thất theo đường nhìn của Tuyên Tuyên, chuyển hướng thư phượng hoa của bản thân. Đột nhiên một trận thiên toàn địa chuyển, còn không kịp suy nghĩ, hắc ám đã hoàn toàn bao phủ Hoa Phi Thất.

“Sao lại như vậy, hắn chính là hồng sắc!”

“Có người ngất xỉu, mau gọi đại phu!”

“Gọi đại trưởng lão!”

….

Mông mông lung lung nghe thấy những tiếng ầm ĩ cuối cùng, Hoa Phi Thất mất đi ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.