Phì Thê Phi Thất

Chương 13



CHƯƠNG 13: Ân phủ Lâm phủ: quyết định

Ân phủ

“Mang thai?” Tay Ân Phượng Trử run lên, chén trà cẩm thái lam tốt nhất cũng bị ném xuống đất vỡ tan tành.

“Đúng vậy. Quả thực là chuyện gièm pha kinh thiên động địa. Chưa từng có nam tử Tường Phượng Tộc nào chưa đợi đến kiểm nghiệm đặc thù vào lễ trưởng thành mà trực tiếp mang thai!” Người hầu Giáp khoanh tay hưng trí bừng bừng báo cáo tin tức thu thập được cho chủ nhân. Ai chẳng biết Hoa thiếu gia mập mạp cùng công tử nhà mình là kẻ thù không đội trời chung, lần này báo cáo chuyện gièm pha lớn như vậy, chắc chắn sẽ được trọng thưởng.

“Úc.” Ân Phượng Trử không yên lòng đáp lời, ngón tay có điểm run, đổi chén trà mới, quay lại câu chuyện: “Hắn hiện tại tình trạng thế nào?”

“Hoa gia ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ, tân lang chính là một tên Mông Ba tộc thô mộc.”

Khách tháp!

Chén trà thứ hai bị nghiền nát tương, người hầu Giáp lại càng hoảng sợ, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, lại không biết rốt cuộc bản thân đắc tội thiếu gia chỗ nào.

“Cút! Cút!!” Mấy mảnh nhỏ của chén trà bay đến mái hiên, người hầu Giáp sợ đến ôm đầu bỏ chạy, trong chớp mắt đã chẳng thấy thân ảnh đâu nữa.

Ân Phượng Trử đột nhiên bạo phát phẫn nộ rít gào, điên cuồng hủy hoại mọi thứ trong phòng. Từ ngày Mông Nghi ly khai Ân phủ, Ân Phượng Trử vẫn lưu ý tin tức về Hoa gia, làm sao nghĩ đến một tên thô cộc lại hướng danh môn vọng tộc cầu hôn? Nằm mơ sao? Đừng nói đến Hoa gia, ngay cả bản thân Hoa Phi Thất cũng không có khả năng chấp thuận. Thế nhưng không nghĩ đến sau ba tháng cư nhiên xuất hiện kết quả này.

Ân Phượng Trử nghĩ chính mình bị lừa, bị đùa giỡn, bị lợi dụng!!!

Tên mọi rợ ghê tởm Mông Nghi!

Phì trư không não Hoa Phi Thất!

“Nhị đệ sao lại phát hỏa lớn như thế?”

Một mỹ nữ dựa vào cửa phòng, hiếu kỳ nhìn vật dụng hơn nghìn lượng bạc trong không trung bay tới bay lui.

“Mặc kệ ta! Ân Phượng Thục, cút ngay cho ta!”

“Nghe được người ta sắp kết hôn, hối hận sao.” Ân Phượng Thục mân mê mấy sợi tóc, cười mỉa: “Sớm biết có ngày này, đương sơ đối người ta tốt một chút. Cũng không đến mức hiện tại hắn gả cho người khác. Bất quả mọi rợ tay chân thật nhanh lẹ…”

“Ngươi thần kinh sao. Ai thích tên đầu heo đó! Hối hận cái gì!”

Ân Phượng Trử hai mắt đỏ ngầu, quả thật muốn đem đối phương rút gân lột da.

“Được, ta còn không hiểu ngươi. Ngươi từ nhỏ đến lớn đối với mấy thứ tròn tròn tối không có biện pháp. Cũng không biết là ai mỗi lần đánh nhau đều không dám thi triển võ công…” Ân Phượng Thục ngoáy ngoáy lỗ tai, nói ra chân tướng của Ân Phượng Trử.

“Ta đây chẳng thèm, tên đầu heo đó ta không cần võ nghệ cũng có thể đánh thắng hắn! Ân Phượng Thục, người còn nói bừa, ta độc chết ngươi!”

Ân Phượng Trử mặt đỏ đến sắp xuất huyết, lạnh giọng uy hiếp.

“Ngoan cố, ta không nói nữa” Ân Phượng Thục che miệng, biết đệ đệ dám nói dám làm. Trước khi đi chính là nhịn không được, nhỏ giọng bỏ lại vài câu “Là ai giấu diếm gối nằm hình trư tròn tròn. Thật là, rõ ràng thích lại sợ người biết, nhà chúng ta như thế nào lại dưỡng ra hài tử giả dối vậy…”

“Ân Phượng Thục!!”

Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm!

Ân Phượng Trử liên tục đánh vỡ hai bình hoa mà vẫn chưa hả giận.

“Nói lầm bầm, ta cho ngươi đáp ứng thành thân!!”

Nụ cười trên mặt lỗ vẻ âm ngoan, Ân Phượng Trử chạy đến giường mở ngăn tủ, lôi ra một thứ nhồi lông có tròn tròn, đánh một trận, lại ôm một trận. Cuối cùng mở tủ quần áo, tìm vào mật thất.

“Thành thân? Làm gì có chuyện tốt đẹp như thế!!”

Kinh thành, Lâm gia

“Mang…thai?” mảnh giấy trên tay rơi vào hỏa lò dưới chân, trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Lâm Vũ Sanh khiếp sợ đến mặt không còn chút máu, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Vì nỗi hổ thẹn không thể nói rõ, hắn vẫn nhờ bằng hữu lưu ý đến Hoa Phi Thất, không ngờ lại nhận được tin tức thế này.

Hoa Phi Thất là nam tử đặc thù của Tường Phượng Tộc.

Hắn mang thai!

Hài tử…là của ta?

Lâm mẫu vào phòng, nhìn thấy chính là gương mặt tái nhợt của Lâm Vũ Sanh.

“Sanh Sanh, sắc mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy?”

“Nương…”

Lâm mẫu đỡ lấy tay y đang đặt trên ghế, nói rõ mục đích đến: “Hôn sự của Ân gia không thể tiếp tục đình trệ. Bản gia bên kia lại tới thúc dục. Cha ngươi rất khó từ chối…hài tử Bản gia đều đã thành hôn, chỉ có chúng ta mới có thể gánh trọng trách đính hôn.”

“Nương, vì sao chuyện của Bản gia, chúng ta phải gánh.” Hứa thị tâm phiền ý loạn, Lâm Vũ Sanh lần đầu tiên chất vấn mẫu thân.

Lâm mẫu ngạc nhiên mở to mắt, hồi lâu mới có phản ứng: “Đây là quy định của tổ tông. Huống hồ sinh kế nhà ta còn phải dựa vào Bản gia bọn họ…Sanh Sanh, ngươi luôn luôn là một hảo hài tử.”

“Ta không muốn làm hảo hài tử!”

Lâm Vũ Sanh dường như bạo phát, hất ra tay của mẫu thân, vụt đứng lên.

Hài tử này hôm nay làm sao vậy. Trước đây chưa bao giờ như thế a.

Lâm mẫu không biết làm sao, liều mạng trấn an: “Sanh Sanh nghe lời a! Ân tiểu tử kia cũng không sai, là chúng ta trèo cao.”

Ân Vũ Sanh hoàn toàn không để ý đến chuyện mẫu thân nhắc đến chuyện làm bọn họ lo lắng thật lâu.

Y rốt cuộc hạ quyết tâm.

“Nương, ta nghe Hoàng Thượng dự định mở đội tàu đi thông tuyến đường an toàn mới đến Tây Đại Lục, hiện cần một người phiên dịch, ta định đi. Đại khái mất một năm…”

Một năm sau ta nhất định đem theo vinh dự cùng tài phú trở về.

Thê tử là của ta, hài tử là của ta, toàn bộ là của ta!

“Sanh Sanh, ngươi điên rồi! Lâm gia chúng ta không bao giờ đi làm loại sự tình này!” Lâm mẫu quyết không tán thánh, nàng quan niệm đi biển là việc của kẻ bình dân. Hơn nữa, trên biển mạo hiểm rất lớn, vạn nhất…

“Lâm gia, Lâm gia! Tất cả ánh sáng của Lâm gia đều thuộc về Bản gia! Ta muốn chính là quang huy! Ta không mong suốt đời núp dưới cái bóng của Bản gia.” Nghĩ đến bóng lưng hào hiệp ngày đó của Mông Nghi, Lâm Vũ Sanh ưỡn ngực thằng lưng.

“Ta muốn trở thành một nam tử hán có thể đảm đương mọi việc…”

“Sanh Sanh…” Lâm mẫu kinh ngạc nhìn nhi tử hoàn toàn xa lạ “Vậy sao được, còn có Bản gia…chúng ta không có cách nào…”

“Nương, Tương tộc chúng ta cả đời chỉ có một hài tử, đúng không?” Vũ Sanh đột nhiên hỏi. Tục truyền, Tương tộc thời cổ tham dự hoạt động diệt ma, bị ma nữ nguyền rủa, tộc nhân cả đời chỉ có một tiểu hài tử, tuyệt không có hơn.

“Đúng vậy. Đây là lý do vì sao Lâm gia chúng ta từ trước đến nay vẫn đơn bạc. Chờ đã, chẳng lẽ ngươi…”

Lâm mẫu trong nháy mắt hiểu được, vô cùng kinh ngạc há to miệng, cũng không có ý kiến phản đối nữa.

Một người quyết định bốc đồng, một người ban đêm cuồng loạn, một kết tinh thình lình xuất hiện, khiến bốn người thoát ly quỹ đạo nhân sinh trước kia, giao nhau cùng một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.