Phì Thê Phi Thất

Chương 19



CHƯƠNG 19

Cùng đêm, khi Ân Phượng Trửđ ang làm mộng đẹp, Hoa Phi Thất lại cô chẩm nan miên. Hắn một mình một người ngồi trên giường trong tân phòng, chậm rãi vuốt ve hai chân trướng đau. Đây vốn là nhiệm vụ hàng ngày của Mông Nghi, không nghĩ đến có một ngày phải tự lực cánh sinh. Hoa Phi Thất nghĩ đến đó thì viền mắt đỏ lên, Hoa gia tỷ muội sợ Hoa Phi Thất thương tâm mà triệt hạ tất cả hỉ khánh vật phẩm trong tân phòng, ngay cả khăn trải giường cũng đổi trở về thiên lam sắc (màu xanh da trời). Không có trang trí, căn phòng rộng lớn như vậy tử khí trầm trầm. Tựa như Hoa Phi Thất tâm phiền muộn không sao nói ra được.

Đi một chuyến đến phủ nha trở về, Hoa Phi Thất liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cách nói chuyện ấp úng của tri phủ đại nhân chứng tỏ phía sau còn có thế lực khác, hơn nữa chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cho dù tiền tài có nhiều đến đâu cũng không thể cải biến phán quyết.

Nhà mình không có người trong triều, dù chịu bỏ tiền ra mua, thì ai lại nguyện ý quản nhàn sự?

Làm sao bây giờ? Cướp ngục?

Hoa Phi Thất vỗ vỗ mặt, bắt đầu suy nghị đến khả năng thành công của ý tưởng này.

Hoa Phi Thất càng nghĩ càng phiền, cuối cùng dứt khoát kéo chăn lên che đầu, cái gì cũng không nghĩ nữa.Thế nhưng ngực luôn luôn có một cỗ khí nghẹn lại, buồn bực cực kì, khiến hắn bắt đầu có suy nghĩ bản thân là kẻ bất lực.

Phải làm gìđây!

Hoa Phi Thất âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trong bóng đêm, đôi mắt nhỏ mở lớn chờ đợi bình minh.

Trong sự mong đợi của mọi người, thái dương cuối cùng cũng dâng lên đến ngọn cây, vầng thái dương hưng phấn triển khai tiếu nhan, xem ra lại là một ngày quang đãng.

Sương sớm đối với kẻ có tiền mà nói chính là một thứ xa xỉ, hạ nhân Ân phủ khi trời còn chưa sáng đã thức dậy, chờ đợi ánh dương đầu tiên trong ngày xuyên qua bụi hoa xuất hiện, thu thập sương sớm trên lá. Thừa lúc chủ nhân còn chưa rửa mặt cấp tốc đưa đến trong phòng.

Thân là gia chủ, Ân Phượng Trử nhận được nhiều nước sương sớm nhất, gả có thề nhàn nhã đợi thị nữ thấm ướt khăn sau đó mềm nhẹ lau đi cáu bẩn trên mặt, lại lau đến từng ngón tay thon dài. Tẩy rửa hoàn tất, Ân Phượng Trử nheo mắt tỉ mỉ quan sát bản thân trong gương, chính là như vậy hoàn mỹ. Gã thỏa mãn gật đầu, vẫy lui hạ nhân, ôm bảo chẩm tiểu trư (gối nằm hình tiểu trư của anh Trử đấy ạ) tròn tròn tiến vào mật thất. Gã nhìn một chút an bài của ngày hôm nay, định hảo lộ tuyến, cầm quạt đi ra ngoài.

“Ẻo lả!!”

Vừa bước ra cửa đã trông thấy bộ dáng uy phong lẫm lẫm của Hoa Phi Thất. Hắn hai tay chống nạnh, mắt lộ hung quang, cái bụng rất có khí thế mà nhô ra. Gia đinh Hoa phủ chặt chẽ làm thành một vòng tròn chung quanh hắn, trên tay mỗi người đều có một mộc dũng màu nâu. Mộc dũng kia cho dù đã phong kín nhưng vẫn mơ hồ tản ra mùi hôi, làm cho kẻ khác phải hiếu kì xem bên trong là vật gì.

Sáng sớm sỏa trư (sỏa = ngốc) này đã đến cửa để làm gì?

Ân Phượng Trử buồng bực, theo phản xạ đáp lại một câu:

“Tử phì trư!” Gã hất cái cằm cương nghị, ngoáy ngoáy lỗ tai, trên cao nhìn xuống mà châm biếm: “Ai ẻo lả? Hình như người nào đó còn giống hơn, gả cho một tên man di thấp hèn…”

“Đừng tìm ta nói chuyện này!” Hoa Phi Thất phẫn nộ cắt đứt, một phen đoạt lấy mộc dũng trong tay gia đinh, giơ lên cao.

“Ẻo lả, ta ngày hôm nay là tới nói cho ngươi, ngươi sẽ phải trả giá đại giới!!”

Vừa dứt lời, mộc dũng tròn tròn hướng Ân Phượng Trử ném tới, những gia đinh còn lại của Hoa gia thấy thế đều xách lên mộc dũng, dốc sức đem thứ trong mộc dũng hướng đến đại môn Ân phủ.

Là cái gì?

Ân Phượng Trử theo phản xạ định tung ra một chưởng, đem mộc dũng đang bay đến đánh tan thành ba mảnh. Không đánh thì thôi, một khi đã đánh, tất cả những thứ bên trong mộc dũng đồng loạt văng tứ tán, Ân Phượng Trử né tránh không kịp, bị phủ từ đầu đến chân. Song song đó, những mộc dũng còn lại cũng vỡ ra khắp nơi trong Ân phủ. Nâu nâu, hoàng sắc, nhuyễn nhuyễn, nhất định là thứ sinh vật bài tiết ra, tỏa ra mùi tanh tưởi khó chịu, dính khắp chung quanh, kể cả người Ân Phượng Trử.

Nhất thời, mùi hôi tân trời, ngay cả bền khởi xướng là Hoa gia cũng nhịn không được mà bịt mũi, liên tục rút lui.

Ân Phượng Trử sững sờ tại chỗ, mùi hôi thối cùng uế vật trên người khiến gã không dám nhúc nhích cũng không dám hít thở, gã xanh cả mặt, cảm giác nôn mửa nhất nhất kéo tới.

Chưa người nào dám làm thế với gã, chưa từng có!!

Cả người gã run lên, sắp khí điên rồi!

Nhìn bộ dạng chật vật của gã, Hoa Phi Thất mới cảm thấy thỏa mãn, hắn còn ngại không đủ, nói thêm: “Ẻo lả, ngươi nghe cho rõ, đây chỉ mới là bắt đầu! Mông Nghi ngày nào không trở lại, ngày đó ta còn đấu với ngươi!”

“Hảo hảo hảo!!” Ân Phượng Trử giận dữ cười, hai mắt giăng đầy tơ máu, hàm răng tuyết trắng đánh nhau: “Từ nay trở đi, Ân phủ và Hoa phủ không đội trời chung!!”

“Cũng vậy”

Hoa Phi Thất hừ lạnh, cả người ung dung lắc lư hình chữ bát, rất có cốt khí, mang theo người Hoa phủ tiêu sái rời đi.

Ân Phượng Trử đứng tại chỗ lửa giận sôi trào.

Người vây xem chung quanh ngày càng nhiều, bọn họ che miệng, muốn cười cũng không dám cười, nhỏ tiếng thảo luận.

Ân Hoa hai nhà chính thức trở mặt!!

“Lão thiên gia…Hoa Phi Thất này thật đúng là độc, mỹ nhân như vậy cũng hạ thủ được.” Trong đám người, một thanh âm nho nhỏ rút khẩu khí, trên mặt một mảnh xán lạn. Bên cạnh hắn là một người cao to. Hai người một trước một sau theo hương Hoa Phi Thất ly khai mà bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.