Phì Thê Phi Thất

Chương 3



CHƯƠNG 3

“Tiêu lão bản gần đây có khỏe không?”

Thanh âm thanh thúy nhưng làm cho Tiêu mỹ nhân toàn thân dựng tóc gáy. Nàng lấy lại tinh thần, nữu mông tiến lại gần.

“Ai nha, làÂn thiếu gia a, đã lâu không gặp.”

Nói đến Ân Phượng Trử của Âm Tộc, thật sự là không ai không biết, đường đường một đại nam nhân nhưng lớn lên so với nữ tử bế nguyệt tu hoa còn kiều diễm hơn ba phần, mặt gã như quan ngọc, đôi tay nõn nà, mười đầu ngón tỏa ra hương thơm lạ lùng, cử chỉ thanh tao, ưu nhã tựa như trong tranh. Nếu không phải thường đến Xuân Phong Lâu ngoạn, kỹ thuật trên giường nghe nói cũng không tồi, Tiêu mỹ nhân thật cho rằng gã là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.

Thế nhưng vạn vật tạo thành đều nhất định có chỗ khiếm khuyết. Tiểu mỹ nhân này tâm địa cũng không giống vẻ ngoài, Ân Phượng Trử có tiếng âm hiểm, nội tâm tiểu nhân đến mức chỉ cho một cây châm đi qua. Kẻ đắc tội gã đều không có kết cục tốt, trực tiếp tự sát còn có vẻ dễ dàng hơn. Người như vậy vốn nên kính nhi viễn chi(kính trọng nhưng vẫn phải giữa khoảng cách), thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Hoa Phi Thất lại có xung đột với gã.

Cái ngòi nổ tên Hoa Phi Thất ấy chẳng phân biệt được nam nữ, nhìn thấy người ta đẹp như vậy, cho rằng gặp được chân mệnh thiên nữ, bất chấp tất cả mà tiếp cận. Việc này chạm đến cấm kỵ của Ân Phượng Trử, gã hận nhất là người khác đem gã trở thành nữ nhân. Thế là hai người bên trong Xuân Phong Lâu vung tay vung chân, đến tận sau này, Ân Phượng Trử vẫn trăm phương nghìn kế chèn ép sinh ý của Hoa Phi Thất. Hoa Phi Thất cho dù tốt, cũng không thể ngồi im để người khác khi dễ, lễ thượng vãng lai (có qua có lại). Đấu tranh một năm, hai người rốt cuộc cũng đã đạt đến thế ngang ngửa.

Ân Phượng Trử ngày thường muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao có thể chịu được loại kết cục này. Gã làm trần trọng thêm, chỉ cần Hoa Phi Thất xuất hiện ở đâu thì ngay sau đó gã cũng sẽ xuất hiện. Hai ngươi gặp mặt sấm chớp không thể không xảy ra, châm chọc khiêu khích một phen, khả chịu khổ chỉ có người xung quanh mà thôi.

Tiêu mỹ nhân ai oán nhìn cái bàn mới mua, lòng không khỏi đau buồn, không biết qua đêm nay có còn nhìn thấy chút tàn tích nào của chúng nó hay không.

Ân Phượng Trử phe phẩy quạt, tay tự động hướng phong mông của Tiêu mỹ nhân ăn đậu hủ. Bạch y nam nhân bên cạnh gã thấy thế, không tán thành mà nhíu nhíu mày, da mặt mỏng hiện lên một rặng mây đỏ.

“Nghi, vị công tử này hảo lạ mặt a.” Tiêu mỹ nhân chuyển sự chú ý sang bạch y nhân. Chỉ thấy y mặt mày thanh tú, ngũ quan đoan chính, cũng không phải là quá cao lớn anh tuấn, thế nhưng lại có một cỗ thanh nhã thoát tục, rất dễ nhìn. Lấy kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn chốn phong trần, nàng có thể nhìn ra nam tử này non nớt chẳng khác gì Hoa Phi Thất.

“Vị này chính là Lâm Vũ Sanh công tử, từ kinh thành tới, ngươi nên cẩn thận hầu hạ. Y là con rể tương lai của Ân gia chúng ta!” Ân Phượng Trử vênh váo nhướng mi ra vẻ tự đắc. Gã đương nhiên biết Tiêu mỹ nhân rất than thiết Hoa Phi Thất, cho nên muốn hướng nàng tuyên cáo. Đợi sau khi Ân Lâm trở thành thông gia, đến lúc đó thử xem Hoa Phi Thất có chết hay không.

“Cái này dĩ nhiên, Tiểu Đào, Tiểu Hồng mau tới đây!” Tiêu mỹ nhân lau mồ hôi lạnh, thật nguy hiểm. Ân Phượng Trử này ngay cả Lâm gia nổi danh của Tương Tộc cũng có thể kết thân, sau này Hoa Phi Thất nhất định thống khổ.

Tiểu Đào, Tiểu Hồng và ba bốn vị cô nương khác như hoa bướm quấn lấy hai nam nhân xuất chúng, Ân Phượng Trử thành thạo cùng ba vị cô nương liếc mắt đưa tình, chọc ghẹo khiến bọn họ phát ra tiếng cười như chuông bạc. Bên kia, Lâm Vũ Sanh có điểm thảm thương, y cứng ngắc ngồi tại chỗ, tay chân luốn cuống không biết làm gì. Đầu cúi thấp, mắt cũng không dám nhìn đến các cô nương y phục càng ngày càng hạ thấp.

“Đêm nay sao lại náo nhiệt như vậy?” Ân Phượng Trử nhìn lướt qua đoàn người bận rộn, giả vờ lơ đãng nhắc đến.

“Ân thiếu gia có điều không biết. Đêm nay Tương cô nương sẽ bán đêm đầu tiên.”

“Úc…” Đôi mắt Ân Phượng Trử rực lửa, cuối cùng tiết lộ ý đồ: “Đầu heo thì sao? Ta nghe nói hắn cũng tham gia.”

“Ách…” Tiêu mỹ nhân thầm nghĩ “xong”, ma vương đã kiếm được cơ hội gây sự. Hoa Phi Thất, lúc này không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là lực bất tòng tâm. Tiêu mỹ nhân hiện tại chỉ mong sao cho hai kẻ oan gia này ngàn vạn lần đừng gặp nhau, Hoa Phi Thất à Hoa Phi Thất, chỉ mong ngươi ủy thác người khác đến đấu giá.

Thật là, cái gì a cái gì, Hoa Phi Thất mập mạp sớm không đên muộn không đến, nhằm ngay lúc này mà hưng phấn tiếng vào.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi ở đây a…” Nói xong bỗng nhiên ngậm miệng, hắn thấy được thiên địch.

Phong vân biến sắc, lội điện nảy ra, trong không khí hiện lên đám hỏa hoa, hỏa diễm hừng hực tại đáy mắt hai người thỏa thích thiêu đốt.

“Ẻo lả, ngươi thật sự là âm hồn không tiêu tan!”

“Tử phì trư, nơi này là nhà ngươi mở hay sao! Bản công tử thích thì cứ đến!”

“Ẻo lả, ngươi ăn nói cho đàng hoàng, cẩn thận ta một quyền đem ngươi đánh thành chó hoang, hoặc là đem ngươi bán vào tiểu quan quán!”

“Tử phì trư, ngươi nhìn lại mình đi, ta sợ dù cho không ngươi cũng chẳng ai thèm lấy!”

“Ẻo lả, ngươi là đồ con chuột dưới gầm cầu! Ăn phân mà lớn lên, mùi hôi tận trời!” (Quá thô bỉ!)

“Tử phì trư, ngươi chắc chắn là hậu duệ của heo rừng! Một chút lễ nghi liêm sĩ cũng không biết!”

“Ẻo lả…”

“Tử phì trư…”

Người xung quanh tự động tản đi, chỉ còn Lâm Vũ Sanh ngồi nghe. Chiên trống nội đường vang lên, Lâm Vũ Sanh nhìn lên, hơi nghiêng mình chắn giữa hai người đang giương cung bạt kiếm.

“Quấy rầy hai vị một chút, đấu giá bắt đầu rồi.”

Hai người vừa ngẩng đầu, không thể nào. Tương cô nương đã thấp đầu đứng trước cửa Các Tiên Phòng trên lầu hai, yên lặng đợi kết quả. Người thắng cuộc có thể bước lên lầu, cùng mỹ nhân mây mưa.

Đều tại cái tên ẻo lả này, hại chính mình thiếu chút nữa làm hỏng mất đại sự.

Cái trán tròn tròn của Hoa Phi Thất chảy xuống một giọt mồ hôi, vừa chắp tay hướng Lâm Vũ Sanh nói tạ ơn, cũng không để ý đến Ân Phượng Trử, xoay đầu chạy đi. Nhìn tứ chi nhỏ thô tích cực vận động hướng về phía trước, khóe miệng Lâm Vũ Sanh xuất hiện một đường cong vui sướng.

“Tử phì trư!” Ân Phượng Trử sắc mặt khó coi, quyết định lần thứ hai bám lên Hoa Phi Thất đấu đá một phen: “Lâm huynh, chúng ta cũng đi ra giá một lần thử xem!”

Tuy rằng đối với loại chuyện phong nguyệt này không hề có chút hứng thú, nhưng nhớ đến màn khẩu chiến vô cùng quyết liệt ban nãy, Lâm Vũ Sanh bỗng nhiên tinh thần tăng vọt, gật đầu đáp ứng.

“A nha!”

Bởi vì chạy quá mau, Hoa Phi Thất vô tình va vào một hắc y đại hán “Xin lỗi, ngươi có sao không.” Hoa Phi Thất tự nhận trọng lượng của mình cũng không phải bình thường, hơn nữa còn đang di chuyển với tốc độ nhanh, tông vào người ta như vậy, khó có ai mà thừa thụ được. Vừa nhấc đầu chỉ thấy một đội vai dày rộng như tường đá. Hoa Phi Thất chưa bao giờ nhìn thấy người nào cường tráng như thế. Thân cao hai mét, mặt chữ điền, mày kiếm mắt sáng, da ngăm đen cho thấy người này thường bôn ba bên ngoài. Thân thể so với Hoa Phi Thất mập mạp còn muốn to lớn hơn, nhưng khác với Hoa Phi Thất chính là, trên người hắn không có khuyết điểm, hoàn mỹ đến mức có thể đi dự thi.

Hắc đại hán nhìn Hoa Phi Thất, không nói gì, dễ dàng nhấc hắn lên đặt sang một bên, rồi giống như đại bàng giương cánh, vèo một tiếng đã lập tức biến mất.

Cao thủ a…

Hoa Phi Thất thu hồi ánh mắt kính ngưỡng, chuyên chú vào buổi đấu giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.