Hoa Phi Thất thật là một người lạc quan. Tuy việc hậu đình bị hạ độc thủ đối với hắn là một đả kích rất lớn, thế nhưng cắn răng một cái, xem như là bị chó cắn một miếng đi.
Đừng để ta phát hiện ra các ngươi!
Hoa Phi Thất hung hăng tưởng tượng, liều mạng lăng trì thủ phạm tối qua, nhu nhu thắt lưng đau xót, khập khiễng trở về Hoa phủ.
Vừa vào cửa, người gác cổng Tiểu Chương liền tiến lên, biểu tình là lạ.
“Tiểu thiếu gia, có một khách nhân kì quái, nói gì cũng không chịu đi!”
Thật lạ, cư nhiên có người dám đến Hoa phủ diễn võ dương oai!
Tâm tình Hoa Phi Thất cực kì kém, sờ sờ cơ thể đau nhức, quyết định đem kẻ kém may mắn này làm nơi trút giận!!! Tập tễnh bước qua, đẩy cửa ra. Hắn biết người này. Là hắc y hán tử trong lúc bắt đi Tương Tương đã gặp mặt hắn.
“Các hạ đến Hoa phủ, không biết có việc gi.” Hoa Phi Thất cố sức ngồi xuống ghế, hậu đình truyển đến cảm giác đau đớn như bị xé rách vô cùng thống khổ, đầu cũng có chút vựng (chóng mặt). Sợ là sẽ bệnh một thời gian đây, nhưng bây giờ còn chưa thể nghỉ ngơi, phải hỏi ra tung tích Tương Tương, thất hứa với Cửu Chương là không tốt.
Hoa Phi Thất quan sát hắc y hán tử đối diện, phát hiện y mang đến một vài cái sọt, tất cả đều màu hồng.
Sao lại giống như…sính lễ cấp nữ nhân!
Hoa Phi Thất buồn bực.
“Tại hạ Mông Ba tộc Mông Nghi. Nay đặc biệt đến đây…”
Mông Ba tộc!?
“Tương Tương hiện tại ở đâu, nàng còn có một vị hôn phu, ngươi có biết hay không.” Hoa Phi Thất nôn nóng cắt lời Mông Nghi. Hắn từng nghe nói về Mông Ba tộc, có người nó Mông Ba tộc 700 năm trước từ Tây Đại lục băng sông đến đây, hình thể cao to, tính cách dũng cảm, có nhiều tinh thần trọng nghĩa. Luôn luôn ở phương Bắc, sinh sống gần đồng cỏ và nguồn nước, từ khi Thái Hậu trị vì, mới dần dần tiến vào Trung Nguyên. Tuy hòa đồng với những tộc khác, nhưng vẫn có nét đặc sắc riêng. Một trong số đó là thê quyền tối thượng. Nam nhân Mông Ba tộc thê tử nói gì nghe nấy, cũng chưa từng bắt buộc người trong lòng làm bất cứ việc gì mà họ không muốn. Hôm nay y cư nhiên bắt đi Tương Tương, chẳng lẽ là có sự đồng ý của nàng. Hay là Tương Tương đã thay lòng đổi dạ?
Hoa Phi Thất toát mồ hôi lạnh, nếu sự thật là như thế, vậy xin lỗi Cửu Chương, ta không thể giúp ngươi. Tương truyền Mông Ba tộc võ nghệ cao siêu, lấy một địch trăm, lực lớn vô cùng. Lấy trứng chọi đá, ai mà dám thử?
“Tương Tương cô nương? Ta biết, hôn phu của nàng không phải ở Lam thành sao?” Bị cắt đứt, Mông Nghi không khỏi hiểu lầm suy nghĩ của Hoa Phi Thất. Tên sắc quỷ này, không lẽ muốn cướp người trở về, không được, phải chặt đứt ý niệm của hắn: “Ta đã hứa sẽ đưa nàng về đoàn tụ với hôn phu.”
“Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác!” Hoa Phi Thất rống giận, nhưng trong ngực lại thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải thay lòng đổi dạ.
Mông Nghi bị mắng đến mê muội, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hôn phu của nàng là bằng hữu của ta, hiện ở tại Hoa gia chúng ta. Đêm qua hắn nhờ ta vào lâu chuộc Tương Tương. Ai nhờ ngươi cản trở! Hanh!” Vốn chuyện này cũng không thể trách Mông Nghi, hảo tâm không phải là cái tội, thế nhưng Hoa Phi Thất sau khi trải qua chuyện phiền muộn đêm qua, lập tức cũng chỉ muốn dùng kẻ này làm nơi trút giận, cho nên dù sự thật thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua. “Chính vì có những kẻ như ngươi, tự cho mình là hiệp khách, mà quốc gia có thêm phiền phức, ngươi biết không! Thương gia chúng ta tổn thất nhiều ít, biết không! Thị dân thụ hại nhiều ít, biết không!”
Kế tiếp, Hoa Phi Thất phẫn nộ mà mắng, triều đình đối với hiệp khách quá khoan dung, hẳn là phải siết chặt pháp luật hơn nữa mới tốt. Kế đến chửi rủa hiệp khách liên lụy người tốt, ví dụ A Bá tháng trước bãi than ở ngã ba đường, không cẩn thận bị cuốn vào xung đột giữa đám hiệp khách, bị quan nha áp giải đi. Kết luận cuối cùng, hiệp khách là vạn ác chi nguyên, xứng với đả kích và trừng phạt nghiêm khắc.
Hắn mắng đến Mông Nghi ngây ngốc sững sờ, rõ ràng nghe thấy kì quái, nhưng vẫn cảm giác có chút đạo lý.
“Đợi lát nữa ta bảo Cửu Chương theo ngươi đón người trở về. Tiêu mỹ nhân ta đây tự nhiên sẽ chào hỏi.” Mắng nhiều như vậy, Hoa Phi Thất rốt cuộc cảm thấy tâm tình thư sướng, đi nhấp một ngụm trà, nhuận nhuận giọng.
“Úc.” Mông Nghi ngơ ngác há miệng, chỉ phát ra có một chữ duy nhất. Trong lúc y bị những lời ngụy biện của Hoa Phi Thất làm cho mơ mơ hồ hồ, trong đầu y chỉ có một ý niệm – lão bà của y thật lợi hại.
Hơn nữa, tậm địa cũng tốt. Cứu tình nhân bằng hữu thoát khỏi vận rủi, quan tâm đến quốc gia đại sự, ngay cả đối với người xa lạ cũng muốn đứng ra bênh vực một phen…căn bản không xấu như Ân gì gì đó thuyết.
Mông Nghi trong lòng thêm vào một câu, đối với thê tử cực kỳ mãn nguyện, ngoài ra còn nảy sinh vài phần ái mộ.
“Úc cái gì, còn không mau đi! Cửu Chương đã như kiến bò chảo nóng, vạn nhất hắn nghĩ quẩn, làm việc gì tổn hại thân mình, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!”
Hoa Phi Thất mắng đã nghiện, lại cầm lên một chén trà. Thấy Mông Nghi chạy đi, hắn thật hài lòng mỉm cười, phiền muộn cũng bị quét sạch.
Không được ba giây, Mông Nghi quay đầu lại.
“Lại chuyện gì nữa đây. Phòng của Cửu Chương ở cạnh hồ nước ấy.” Hoa Phi Thất cho rằng y trở về hỏi địa điểm, không ngờ tiếp theo Mông Nghi mở miệng nói khiến hắn sợ hãi.