Phi Thiên

Chương 1252: Đóng cửa (Hạ)



Quan trọng nhất là Miêu Nghị không muốn bị cuốn vào tranh đấu của hai tình địch oan gia Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam. Nếu Miêu Nghị đứng về phe nào sẽ thành kẻ thù của phe kia, khi đó Hạ Hầu Long Thành sẽ không ‘giữ quy tắc’ với hắn nữa, rất có thể sẽ tìm cách giết hắn. Hạ Hầu Long Thành không làm gì Khấu Văn Lam được vì gã có bản lĩnh đối kháng lại. Miêu Nghị ở bên này chẳng có gốc gác gì, Chính Khí môn không thể bảo vệ hắn, bên Bích Nguyệt Phu Nhân tiện tay giúp còn được, người ta không có nghĩa vụ từng giây từng phút bảo vệ ngươi.

Miêu Nghị ra từ quan trường, hắn biết cái gì gọi là đại cục, Bích Nguyệt Phu Nhân sẽ không vì một món trang sức mà trở mặt với Hạ Hầu Long Thành.

Miêu Nghị từ chối ý tốt của đối phương:

- Chính Khí tiệm tạp hóa xin nhận ý tốt của Khấu thống lĩnh, ta mới từ bên Hạ Hầu thống lĩnh trở về, đã nói chuyện ổn thỏa rồi, Hạ Hầu thống lĩnh hứa không làm khó dễ chúng ta nữa.

- A?

Khấu Văn Lam rất bất ngờ:

- Nếu vậy thì thôi xem như ta chưa nói gì. Nhưng có một câu ta phải nhắc nhở huynh đệ, tôn tử kia từ nhỏ đã thiếu giáo dục, là gia súc thiếu đạo đức. Nếu hắn còn gây sự với các ngươi thì cứ tới tìm ta, dọn qua bên ta đi. Nơi này dù gì là địa bàn của hắn, ta không tiện nhúng tay vượt qua giới hạn.

Miêu Nghị chắp tay cảm ơn:

- Đa tạ ý tốt của thống lĩnh, nếu có cơ hội sẽ cảm ơn sau.

Khấu Văn Lam không hứng thú ở lại đây, cất bước đi. Nói thẳng ra nếu không phải vì đâm chọt sau lưng Hạ Hầu Long Thành thì người ta không rảnh qua đây làm gì.

Tiễn Khấu Văn Lam đi xong khi trở về chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân hỏi:

- Hạ Hầu thống lĩnh thật sự đồng ý không tới gây sự?

Nhắc tới là Miêu Nghị giận:

- Khấu Văn Lam nói đúng, cái tên đó là tôn tử, đồng ý dễ dàng mới lạ. Chẳng những không nhả ra còn phá hủy giấy nợ.

Chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân kinh ngạc hỏi:

- Vậy tại sao cư sĩ từ chối ý tốt của Khấu Văn Lam?

Miêu Nghị kể ra nỗi lo âu của mình:

- Hắn và chúng ta không thân chẳng quen cũng sẽ không vô duyên vô cớ giúp chúng ta, cho nên hắn không phải có ý tốt mà muốn xúi giục chúng ta chuyển đi để nhạo báng Hạ Hầu Long Thành.

Ngọc Linh Chân Nhân rầu lo hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ?

- Chúng ta mở tiệm tạp hóa nhưng đặt trọng điểm vào trang sức, ta làm như vậy vì muốn lợi dụng trang sức khiến tiệm tạp hóa nhanh chóng đặt nền móng. Vì hoàn thành mục đích mà ta hơi không từ thủ đoạn, hiện tại rắc rối cũng do ta gây ra, không thể trách ai. Ta vốn định cố gắng kéo đông khách tranh thủ thời gian cho tiệm tạp hóa đứng vững gót chân, hiện tại có người ra tay đánh ngược lại, giờ chỉ đành thừa dịp người đến Thiên Nhai còn nghe tiếng tới xem náo nhiệt, thừa dịp người ta chưa hoàn toàn phá tan may mắn đông khách phải tìm cách nào đó xoay chuyển trọng tâm về lại việc kinh doanh tiệm tạp hóa. Nếu cứ kéo dài thời gian thì khó mà xoay chuyển được gì, con người của ta làm việc không thích dằng dai.

Ngọc Linh Chân Nhân nghe ù ù cạc cạc, hỏi:

- Vậy là không mua trang sức?

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Nếu làm ăn, có tiền kiếm tại sao không bán? Nhưng không thể bán như vậy được. Sau này trang sức đi theo kiểu cao cấp, cắt đứt tình huống giống bên Hạ Hầu Long Thành, không cho loại người này kiếm chút lợi nào. Ta thà đưa tiền hối lộ loại người này còn tính phần nhân tình, cứ làm thế này thì hắn không lĩnh tình. Tên khốn nạn! Chúng ta đặt trọng điểm kinh doanh vào toàn tiệm tạp hóa, hoặc không làm thì thôi, đã làm thì phải đến mức tốt nhất, không thể dùng mánh lưới trang sức hấp dẫn khách nữa, làm như vậy không lâu dài được. Phải khiến nguyên tiệm tạp hóa là điểm sáng, khiến khách vừa đến Thiên Nhai liền muốn tới chỗ tiệm tạp hóa chúng ta mua sắm ngay, có như vậy mới tính là thành công. Trong thời gian này chúng ta đã thừa cơ tích lũy số hàng hóa khổng lồ mà nhiều chủng loại, có cơ sở này thì khả năng thành công rất lớn.

- Cư sĩ định làm thế nào?

Miêu Nghị dứt khoát nói, ánh mắt kiên quyết:

- Tạm đóng cửa ngừng kinh doanh ba ngày!

Rất nhanh Chính Khí tiệm tạp hóa treo thông báo: Ngừng kinh doanh ba ngày.

Cửa tiệm tạp hóa đóng, vừa treo thông báo thì khách nghe tin đến xem cho biết tự động giải tán.

Thiên Hương lâu nghe tin tiệm tạp hóa đóng cửa, Từ ma ma, Tuyết Linh Lung, Hoàng Phủ Quân Nhu nhanh chóng chạy tới cửa sổ liền với tiệm tạp hóa, từ lầu năm nhìn qua. Đám người đông đúc tụ tập bên ngoài tiệm tạp hóa rốt cuộc tán đi, chỉ còn rải rác nhân viên đi dạo bên ngoài.

Tuyết Linh Lung kinh ngạc nói:

- Thật sự đóng cửa.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn xuống dưới, mỉm cười nói:

- Dựa vào chút bàng môn tả đạo chiếm lợi, không biết trời cao đất rộng nghĩ rằng ai cũng có thể lợi dụng. Lần này biết cái gọi là tự giơ đá đập trúng chân mình, không thì hắn còn tưởng có Bích Nguyệt Phu Nhân viết chữ là mọi chuyện bình an.

Từ ma ma nghiêng đầu hỏi:

- Là Hoàng Phủ chưởng quầy khiến Hạ Hầu thống lĩnh cố ý tìm tiệm tạp hóa gây sự?

Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười nói:

- Ngưu Hữu Đức bán năm món trang sức cho Khấu Văn Lam, trong lòng Hạ Hầu khó chịu nhưng vì có chiêu bài Bích Nguyệt Phu Nhân viết chữ, Hạ Hầu không dám mạnh bạo. Ta chỉ sai người đi nhắc Hạ Hầu cách nhẹ nhàng kiếm tiền vừa trút giận được, không ngờ nó bị đóng cửa mau vậy.

Tuyết Linh Lung hỏi:

- Đóng cửa? Không phải nói chỉ ngừng kinh doanh ba ngày sao?

Hoàng Phủ Quân Nhu nói:

- Hắn muốn dùng trang sức kéo khách cho tiệm tạp hóa, hiện tại bị Hạ Hầu đánh trúng chỗ yếu, đông khách không lâu sau sẽ giải tán. Không có khách đông thì tiệm tạp hóa lời ít tiêu nhiều còn có thể tiếp tục kinh doanh không? Dù có mở lại theo ta thấy tiệm tạp hóa sẽ đổi nghề chuyên môn bán trang sức, nếu không các loại con đường cung cấp hàng tụ tập áp lực tiền bạc thì sao Chính Khí môn nho nhỏ chịu nổi? Chắc chắn trả hàng. Nếu chuyên bán trang sức thì không gọi là tiệm tạp hóa, tiếp tục treo chiêu bài của Bích Nguyệt Phu Nhân chẳng phải là làm Bích Nguyệt Phu Nhân mất mặt? Đổi chiêu bài, không có Bích Nguyệt Phu Nhân tự tay viết khiến Hạ Hầu kiêng kỵ, chờ xem Hạ Hầu xử bọn họ thế nào. Đóng cửa là may, với cá tính của Hạ Hầu thì tám chín phần mười sẽ tìm cớ phong tiệm của họ.

Cơ mặt Từ ma ma co giật, phát hiện nàng mua bán còn rất ngây thơ.

Tuyết Linh Lung cười khổ lắc đầu nói:

- Nếu hắn còn có thể kinh doanh tiệm tạp hóa bình thường thì sao?

- Nếu đến mức này mà hắn có thể kinh doanh tiệm tạp hóa tốt đẹp coi như hắn giỏi, ta sẽ thực hiện cá cược lần trước với muội muội, thật sự gả cho hắn!

Lời mới thốt khỏi môi Hoàng Phủ Quân Nhu cảm giác mình hơi liều, vội bổ sung thêm:

- Nhưng với điều kiện là hắn không dựa vào người ngoài giúp đỡ.

Hôm sau, năm tên chen ngang của phủ thống lĩnh khu tây thành lại đến.

Ngừng kinh doanh ba ngày? Năm tên thuộc hạ đành trở về.

Chốc lát sau Hạ Hầu Long Thành dẫn người tự mình đến, thuộc hạ nói đúng, thật sự đóng cửa ngừng kinh doanh, nhưng bên trong có tiếng leng keng không ngớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.