Miêu Nghị cũng hiểu được, thật sự là Đại Thế Giới có quá nhiều tinh cầu như Vô Tương Tinh, cũng không ai ghi nhớ toàn bộ, nếu là môn phái thanh danh hiển hách người ta còn nghe nói qua, mấu chốt Vô Tương Tinh không có thanh danh trong Đại Thế Giới. Hắn cũng hỏi:
- Xin hỏi tiền bối là cao nhân môn phái nào?
- Chưa nói đến cao nhân gì, đệ tử Thiên Hành Cung Chung Ly Khoái!
Lão đầu cười nói.
Thiên Hành Cung? Miêu Nghị im lặng, trước đó còn nghe Vu Hành Giả nói cái gì Thiên Hành Cung đối kháng yêu ma, không ngờ mình lại gặp được, Vu Hành Giả thật có mỏ quạ đen.
- Thì ra là cao nhân Thiên Hành Cung, ngưỡng mộ đã lâu.
Miêu Nghị khách sáo một câu, dù vậy hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm mình có chạy trốn khỏi chết hay không, hỏi:
- Tiền bối tổn thương khôi phục thế nào rồi? Khôi phục thì nghĩ biện pháp trốn thôi.
- Trốn?
Chung Ly Khoái nhìn hắn.
Miêu Nghị đổi giọng:
- Không trốn thì làm sao thoát thân?
- Không cần trốn!
Chung Ly Khoái cười nói.
- Tổn thương trên người ta đang từ từ khôi phục, ta sẽ không bỏ qua cho đám yêu ma này, động thủ tại nơi này có phần bất tiện. Dễ dàng để bọn chúng bỏ chạy, lực lượng một mình ta khó có thể chặn đường, ta đang tìm địa phương chém giết nhiều thêm mấy tên yêu ma.
Miêu Nghị nhanh chóng quát lớn:
- Tiền bối, tuy vậy nhưng vãn bối chỉ có tu vi Tử Liên nhất phẩm, ngươi có thể hỗ trợ ta thoát thân trước hay không?
Hắn đang nhắc nhở đối phương, các ngươi đánh nhau ta không chịu đựng nổi.
- Ta biết rõ! Sẽ sáng tạo cơ hội thoát thân cho ngươi, ta cũng dẫn truy binh đi!
Chung Ly Khoái cười ha ha, tốc độ của hắn nhanh hơn vài phần.
Đám yêu ma phía sau đuổi theo không bỏ, chúng đuổi theo lâu như thế, khoảng cách dần nới rộng ra vẫn không buông tha.
Miêu Nghị cũng bội phục quyết tâm của chúng.
- Đám yêu ma này thật giảng nghĩa khí, vì báo thù cho lão đại đã bỏ qua tất cả.
Chung Ly Khoái nói:
- Giảng nghĩa khí cái rắm, là ta cướp một kiện đồ vật trên người lão đại chúng, bọn chúng chỉ muốn cướp về mà thôi.
Miêu Nghị hồ nghi nói:
- Ngươi đoạt thứ gì mà bọn chúng đuổi theo không bỏ thế?
Chung Ly Khoái lật tay lấy một viên cầu màu đen ra ngoài, hơi thi pháp, viên cầu biến thành một khối kim loại, trên đó có khắc đồ vân.
- Là một bức địa đồ, cũng không biết là địa đồ gì.
Chung Ly Khoái lắc đầu nói thầm một tiếng.
Miêu Nghị cũng bị nữ nhân bên cạnh bức địa đồ hấp dẫn, cảm giác có phần quen mắt, đó là bức họa nữ tử duyên dáng, mặc dù khắc đường cong đơn giản nhưng lại làm người ta biết đây là nữ tử rất đẹp.
Bức họa bên cạnh nữ tử có hai hàng chữ: tiên hiệp có đường duyên đã tận, biển máu vô bờ bạch cốt thuyền!
Nhìn thấy hai hàng chữ này, đồng tử Miêu Nghị co rút lại, hắn hiểu vì cái gì lại nhìn nữ tử trong bức họa quen mắt như thế, bởi vì hắn đã gặp qua, lúc ở Vạn Trượng Hồng Trần, thời điểm mới gặp lão Bạch, trên tảng đá lớn trên đỉnh núi có khắc nữ tử Phi Thiên, hơn nữa cũng là hai hàng chữ này, không khác chút nào.
- Tiên hiệp có đường duyên đã tận, biển máu vô bờ bạch cốt thuyền...
Chung Ly Khoái cũng đọc một lần, cân nhắc nói:
- Duyên đã tận, là chỉ nữ tử này sao? Biển máu vô bờ bạch cốt thuyền, là phải dùng xương trắng làm thuyền vượt qua biển máu? Ta nói Ngưu Hữu Đức, ngươi có xem hiểu hay không?
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào nữ tử Phi Thiên trong bức họa, lắc đầu nói:
- Chỉ nhìn thoáng qua làm sao hiểu được, có thể làm đám yêu ma đuổi theo không bỏ... Chẳng lẽ đây là tàng bảo đồ sao?
- Cũng có khả năng!
Chung Ly Khoái nhắc tay, tấm kim loại biến thành viên cầu, hắn chỉ vào tinh cầu trước mặt và nói:
- Đến! Xông qua chướng khí ngươi lập tức chạy trốn, ta sẽ diệt trừ đám yêu ma này.
Miêu Nghị im lặng, đi vào dễ dàng, quay đầu lại ta làm sao rời khỏi tinh cầu? Vội vàng hỏi:
- Chúng ta có nên hẹn nơi hội hợp hay không, bằng không với tu vi của ta không ra được.
Oanh! Vào lúc nói chuyện hai người xông qua chướng khí, bầu trời u ám.
Hai người phá tan tầng mây đen, Chung Ly Khoái lớn tiếng nói:
- Vừa vặn mượn mây đen yểm hộ thoát đi, ngươi đi về hướng đông năm trăm dặm, tùy tiện tìm nơi có địa thế cao trốn đi. Nhớ kỹ đừng có chạy lung tung, Huyết Ma Tinh là tinh cầu yêu ma chiếm giữ, kịp thời tìm nơi tránh né, nếu ta không chết sẽ quay lại tìm ngươi, đi!
Hắn thuận tay đẩy, Miêu Nghị dựa theo bay đi, quay đầu lại hô:
- Lão đầu bảo trọng ah!
Hắn thật tâm cầu đối phương bảo trọng, vương bát đản này đưa mình đến tinh cầu do yêu ma chiếm giữ làm gì chứ!
Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, tìm nơi nấp mới là chính sự, một đám cao thủ Kim Liên, mình lẫn vào trong đó chắc chắn phải chết, căn bản không có khả năng nhúng tay vào.
Trên đường bay nhanh chừng mười dặm, đột nhiên trên bầu trời có tiếng đánh nhau kịch liệt, hắn cảm nhận được động tĩnh cách mình không xa, hiển nhiên là lão đầu đấu với đám yêu ma, hắn nhìn ra phía sau, cảm thấy phong vân đang biến hóa.
Miêu Nghị thật sự bất đắc dĩ, cũng không biết người Đại Thế Giới có tật xấu gì, động một chút lại chánh tà bất lưỡng lập, lúc mới tới đám người Chính Khí Môn luôn mồm muốn hàng yêu trừ ma, lần này gặp người Thiên Hành Cung lại muốn hàng yêu trừ ma, hơn đều là gia hỏa hàng yêu trừ ma không muốn sống, ăn no không có việc gì, Tiểu Thế Giới thật tốt, cố gắng duy trì cân đối, không có việc gì không ai xâm phạm lẫn nhau, mọi người sống lâu vài năm không tốt sao?
Rất nhanh, hắn cảm thấy bất đắc dĩ, không biết có phải Chung Ly Khoái đánh nhau kinh động đám yêu ma nơi đây, dù sao phía trước có một đám người đột nhiên xông về hướng có đánh nhau, đoán chừng là muốn thăm dò có việc gì, không may là đám người này gặp Miêu cung chủ.
Không phải một ít người, đó là hơn ngàn người, yêu ma khí ngưng kết thành màu xám, một ăn mặc cổ quái, có yêu ma trên đầu có sừng, có yêu ma lân phiến bao phủ nửa người, bộ dáng hùng hổ không kiêng nể gì cả.
Càng quá phận là, hơn một ngàn yêu ma không phải tu vi Hồng Liên chính là Tử Liên, Tử Liên tụ tập thành đám, nam nữ cầm đầu mi tâm ngưng kết Kim Liên nhất phẩm.
Nam tử cầm đầu vung tay lên, đám người phía sau dừng lại nhìn chằm chằm Miêu Nghị.
Miêu Nghị cũng khẩn trương dừng lại, một mình đối mặt hơn một ngàn yêu ma, cảm giác như con dê nhỏ gặp bầy sói đói, trận doanh đối lập, hắn lâm vào thế yếu.
Miêu đại cung chủ sợ hãi, may mắn mi tâm hắn bị Linh Ẩn Nê lau đi nên không bạo lộ tu vi, đối phương không biết rõ chi tiết cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết không được tốt lắm, bầu trời vẫn u ám như cũ.
- Là tu sĩ nhân loại lại dám xông vào Huyết Ma Tinh, tên này chán sống rồi.
Nam tử cầm đầu quát.
Miêu Nghị thu hồi ánh mắt, hắn lạnh nhạt nói:
- Các ngươi không phải đối thủ của ta, hôm nay ta không muốn giết người, cút đi!