Phi Thiên Trên hai chuyện này hắn cũng không nói tới bất luận điều kiện gì với đối phương, hoàn toàn không cò kè mặc cả. Có thể nói là không khiến cho đối phương cảm thấy khó xử, đây là có bỏ mới có được. Đương nhiên loại thái độ này cũng khiến cho Khấu Văn Lam rất là hài lòng, hắn gật đầu, nói - Hai chuyện này ta sẽ thử, vậy điều kiện cuối cùng thì sao? Miêu Nghị cười khổ: - Điều kiện cuối cùng ty chức quả thực bị buộc bất đắc dĩ. Quần Anh hội thế lớn, muốn mời Khấu thống lĩnh lên tiếng kêu gọi, bảo bọn họ đừng làm khó tại hạ. - Chào hỏi? Như vậy nên nói thế nào đây? Ân oán giữa các ngươi, bọn họ lại không làm ra chuyện gì phạm luật, ta dùng danh nghĩa gì đứng ra chứ? Khấu Văn Lam cũng đứng lên: - Chờ mấy ngày nữa đi. Chờ khi Thiên đình sắc phong chức vị cho ngươi. Quần Anh hội tự nhiên sẽ không có gan động vào ngươi. Miêu Nghị thử hỏi: - Thế nhưng ty chức nghe nói năng lực của Quần Anh hội này không nhỏ. Khấu Văn Lam lập tức khinh thường nói: - Năng lực cho dù lớn cũng chỉ là một đám ô hợp. Thiên đình há là thứ mà đám ô hợp này có thể động tay động chân sao? Một khi vi phạm quy củ, cho dù là ai cũng không bảo vệ được bọn chúng. Ngươi cứ thử xem, xem bọn chúng có dám động vào ngươi không? Hắn đã nói như vậy, Miêu Nghị không nói hai lời. Rất dứt khoát, lập tức ghi một phần khế ước chuyển nhượng tại chỗ, tính cả khế ước mà Chính Khí môn giao cho hắn, cùng nhau dâng lên cho Khấu Văn Lam: - Thống lĩnh đại nhân, đây là cổ phần của Chính Khí tạp hóa phô, kính xin Thống lĩnh đại nhân vui lòng nhận lấy. Bề ngoài thành khẩn hào phóng, nhưng bên trong lòng lại như nhỏ máu. Sảng khoái như vậy sao? Khấu Văn Lam nhìn hắn, lại nắm hai khối ngọc tới tay rồi nhìn qua. Sau khi xác nhận không sai, hắn nhìn Miêu Nghị, hỏi: - Ngươi không sợ sau khi ta lấy xong sẽ đổi ý, quỵt nợ sao? Miêu Nghị trực tiếp nói một câu: - Khấu thống lĩnh cũng không phải là người như Hạ Hầu Thống lĩnh. Khấu Văn Lam khẽ giật mình, một lát sau mới kịp phản ứng. So sánh như vậy hắn thích. Hắn lấy khăn tay che miệng cười nói: - Cũng được, chờ vài ngày nữa, chuyện của ngươi rất nhanh sẽ có sắc phong xuống. Miêu Nghị chắp tay, lại nói: - Không biết phủ thống lĩnh có thể thu nhận tại hạ vài ngày hay không? Hạ Hầu Thống lĩnh kia rất nghe lời nói của Hoàng phủ chưởng quỹ. Tại hạ có chút lo lắng. Lúc nói lời này, hắn nhìn mặt đối phương. Không có biện pháp, vị trước mắt này cũng là người theo đuổi Hoàng Phủ Quân Nhu. Chỉ là so với Hạ Hầu Long Thành hung hăng càn quấy, không kiêng nể gì cả thì người này rất ít xuất hiện, làm cho người ta không nhìn rõ người này có thái độ gì. Hoàn toàn không nhận ra hắn là người theo đuổi Hoàng Phủ Quân Nhu. Thậm chí rất ít khi thấy hắn tiếp xúc với Hoàng Phủ Quân Nhu. Rốt cuộc có phải ưa thích Hoàng Phủ Quân Nhu hay không, hắn cũng không rõ. Vì vậy Miêu Nghị mới dùng lời nói tới thử đối phương. Nếu như phát hiện không đúng, hắn cũng sớm có chuẩn bị. Coi như là dùng lời nói thử Khấu Văn Lam, hy vọng vị này đừng có luân lạc giống như Hạ Hầu Long Thành. Tại đại thế giới, Miêu Nghị hắn cũng chỉ là tiểu nhân vật bất nhập lưu, lại đang trong lúc nguy nan cho nên phải cẩn thận từng ly từng tý. Không cẩn thận cũng không được. Khấu Văn Lam nghe vậy khẽ cười. Hắn gật đầu nói: - Xem ra ngươi đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Hạ Hầu cẩu hùng kia. Cũng được, ngươi ở tạm chỗ của ta vài ngày. Đợi tới lúc ngươi được sắc phong rồi nói sau. Vừa thấy thái độ này của hắn, Miêu Nghị hơi chút yên tâm hơn, nhưng mà trong lòng thì lại nghi hoặc. Nói xong, bên ngoài đã có một gã thị vệ vội vàng chạy vào thông báo: - Bẩm thống lĩnh, Hoàng Phủ chưởng quỹ của Quần Anh hội quán tới cầu kiến. - Cho mời. Khấu Văn Lam gật đầu một tiếng, chợt nói với Miêu Nghị: - Ngưu huynh, oan gia đối đầu của ngươi tới rồi. Chúng ta cùng đi nghênh đón nàng ta đi. Hai người đi ra ngoài, vừa mới đi tới bãi đất trống bên ngoài thì trên đầu cũng có một cỗ kiệu đi tới. Hai người dừng bước, cỗ kiệu kia cũng đáp xuống. Hoàng Phủ Quân Nhu dáng người uyển chuyển vén tấm màn đi ra. Xinh đẹp động lòng người, phong thái vẫn như trước, hấp dẫn ánh mắt của đám thủ vệ chung quanh. Ánh mắt Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn qua Miêu Nghị rất là bình tĩnh, ánh mắt hai người đối chọi, đều có chút phức tạp. Khấu Văn Lam đã nhanh chóng bước lên, bộ dáng mừng rỡ không thôi: - Quân Nhu, sao nàng tới đây? - Khấu thống lĩnh. Hoàng Phủ Quân Nhu hành lễ, lại nhìn về phía Miêu Nghị cười nói: - Hóa ra Cư sĩ cũng ở đây. Đây quả thực là hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ, Miêu Nghị lạnh nhạt gật đầu nói một tiếng: - Hoàng Phủ chưởng quỹ. Sau đó hắn nhìn về phía Khấu Văn Lam tỏ vẻ muốn tránh đi. Ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu lại vươn tay ngăn hắn lại: - Bằng hữu cũ gặp mặt, cư sĩ không ngại ngồi xuống nói chuyện một chút chứ? Khấu Văn Lam nhíu mày, lấy khăn tay che miệng cười cười. Sau đó vươn tay làm động tác mời, ba người lại trở lại đại sảnh nhập tọa, tiếp đó có người dâng trà lên. Nhưng mà hiển nhiên Hoàng Phủ Quân Nhu và Miêu Nghị đều không muốn ăn uống gì ở nơi này. Trở lại chuyện chính, Khấu Văn Lam cười hỏi: - Quân Nhu, ngươi rất hiếm khi tới đây gặp ta. Không biết lần này tới đây là cần làm chuyện gì? Ánh mắt Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn về phía Miêu Nghị cười nói: - Nơi này cũng không có người ngoài, người mắt sáng không nói tiếng lóng. Ngưu Hữu Đức, Quần Anh hội cũng không muốn ép người quá đáng. Bây giờ nếu như ngươi giao hai thành cổ phần kia ra, ta cam đoan Quần Anh hội sẽ không làm phiền ngươi. Bên Huyết Yêu cũng sẽ dừng tay. Về sau gặp phải phiền toái gì, Quần Anh hội cũng sẽ giúp đỡ một hai. Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Miêu Nghị im lặng không nói, Khấu Văn Lam nhẹ nhàng cười cười, tiếp lời nàng - Ta còn tưởng rằng tới gặp ta, thì ra là tới vì hai thành cổ phần tạp hóa phô. Quân Nhu, nàng tới muộn một bước rồi, hai thành cổ phần tạp hóa phô đã ở trong tay ta. Hai thành cổ phần kia không còn liên quan gì tới Ngưu huynh nữa. Muốn hỏi thì có thể trực tiếp tìm ta. Chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ dùng hai tay dâng lên. Hắn cầm hai khối ngọc vừa rồi đưa cho nàng xem. Hoàng Phủ Quân Nhu tiếp hai khối ngọc, nhìn qua một lần, hàm răng ngà khẽ cắn môi. Vừa nghe thấy Miêu Nghị tới nơi này nàng đã cảm thấy không ổn. Ai ngờ vẫn tới chậm một bước. Ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị có chút u oán, nam nhân này không ngờ tình nguyện để cho người khác chiếm tiện nghi cũng không để cho nàng chiếm tiện nghi. Nàng mỉm cười nói: - Khấu Văn Lam, chẳng lẽ ngươi còn có thể đưa cho ta hay sao? Khấu Văn Lam cười nói: - Ta nghĩ ta muốn cái gì nàng cũng biết. Gả cho ta. Hèn hạ. Trong lòng Miêu Nghị thầm khinh bỉ nói một tiếng. Ai ngời ánh mắt của Hoàng Phủ Quân Nhu lại nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: - Ngưu Hữu Đức, ngươi cảm thấy ta gả cho Khấu thống lĩnh để đổi lấy hai thành cổ phần kia thế nào?
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.