Phi Thiên

Chương 1603: Thiên Diện yêu hồ (Hạ)



Một trăm đào phạm đã bắt được hai. Khấu Văn Lam sau khi nghe tin tự nhiên đại hỉ, lập tức nói năm sáu chữu tốt. Hung hăng tán dương hai người một phen. Tỏ vẻ sau khi trở về sẽ có trọng thưởng, bảo hai người không ngừng cố gắng. Lúc khảo hạch chấm dứt hắn sẽ đích thân tới đón hai người bọn họ.

Mà Ban Nguyệt Công lần nữa mở miệng, đám sương trắng được nhổ ra trước đó bị thu lại. Một lần nữa trở lại trong bụng.

Đợi cho thương thế của Hồng Thiên Thiên trước đó ổn định ljai, Miêu Nghị lật tay thu lại Tinh Hoa tiên thảo trong tay. Ngay cả đối phương là ai hắn cũng không rõ, hắn cũng không có khả năng lãng phí tiên thảo chữa khỏi hoàn toàn cho nàng.

- Nói, ngươi là người phương nào, vì sao biết rõ tên ta?

Lời này vừa nói ra, ba người Ban Nguyệt Công ngạc nhiên.

Hồng Thiên Thiên giả nằm trên mặt đất chậm rãi mở hai mắt ra, trên thân thể đột nhiên có pháp lực chấn động, thân thể kịch liệt biến hóa, da thịt trên mặt nhúc nhích, thoáng cái biến thành một nữ nhân khác. Một thiếu nữ tràn ngập khí tức thanh xuân, khả ải xuất hiện. Chỉ là sau khi bị thương, sắc mặt rất khó coi.

Phu thê Ban Nguyệt Công rất là ngạc nhiên, không khỏi nhìn nhau. Hai người cũng là yêu, thế nhưng là lần đầu biến hóa sẽ quyết định hình dáng sau này. Đó là một lần phá xác cơ hội duy nhất trong kiếp tu hành của mỗi một yêu. Nếu muốn miêu tả một cách rõ ràng, giống như là kim loại hòa tan rót vào trong khuôn mẫu, cuối cùng được định hình. Mà một khi đã định hình thành cái gì thì sau này sẽ chỉ là cái đó, không có cơ hội hối hận, thay đổi.

Nhưng mà người trước mặt này không ngờ có thể tùy thời biến hóa, quả thực là ít gặp. Loại chuyện này hai phu thê cũng nghe nói qua, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

Từ Đường Nhiên tấm tắc kêu kỳ lạ không thôi.

Miêu Nghị bỗng nhiên nhíu mày, nhìn qua thiếu nữ kia đang chật vật đứng lên, trong lòng hoài nghi. Đây là diện mạo chân thật của nàng sao?

Hắn vẫn có thể khẳng định mình chưa gặp thiếu nữ này, hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Thiếu nữ kia cắn răng nói:

- Thiên quan, ta và ngươi không oán không cừu, cũng không quen biết. Các ngươi vì sao lại làm tổn thương ta? Buông tha cho ta được không?

Miêu Nghị cũng không phải kẻ điếc. Trước đó rõ ràng hắn đã nghe thấy yêu quái này nói ra tên của bản thân, còn nói gặp hắn là xui xẻo nhất trong cuộc đời nàng. Hiện tại lại giả vờ không quen biết? Miêu Nghị nhíu mày, quay sang nói với Từ Đường Nhiên:

- Yêu nghiệt này là đồng đảng của Hồng Thiên Thiên, luận tội xử như nàng ta. Mang xuống chém.

Từ Đường Nhiên nhìn ánh mắt hắn, ngầm hiểu, vội vàng gật đầu nói:

- Vâng.

Hắn tiến lên nắm vai thiếu nữ lôi đi, nữ tử kia lập tức sợ tới mức kêu to:

- Ngưu Hữu Đức, vương bát đản, ngươi thử giết ta xem.

Miêu Nghị giơ tay ý bảo Từ Đường nhiên dừng tay, hắn cười lạnh nói:

- Hiện tại còn dám nói không biết ta nữa hay không? Nói. Ngươi là ai? Vì sao lại biết ta.

Thiếu nữ này bi phẫn nói:

- Lão nương sao lại xui xẻo như vậy? Sao trốn tới đây cũng gặp phải vương bát đản như ngươi? Ngươi nói lão nương là ai sao? Mấy trăm năm trước tên tôn tử nhà ngươi bắt lão nương ở Vô Tướng tinh đổi lấy một cửa hàng phát tài, hiện tại còn giả vờ cái rắm.

...

Vẻ mặt Miêu Nghị biến hóa rất là đặc sắc, nhìn chằm chằm vào nàng, sững sờ nói:

- Ngươi... Ngươi là linh sủng Thiên Diện yêu hồ của Bích Nguyệt phu nhân?

- Chính là ta. Ngươi muốn giết ta nữa không? Có ngon thì giết ta đi.

Thiếu nữ này kêu la.

Đổ mồ hôi, cánh tay nắm lấy bả vai nàng của Từ Đường nhiên giống như bị rắn cắt, nghe xong là linh sủng chạy trốn của Bích Nguyệt Phu nhân, hắn sợ tới mức vội vàng rụt tay lại.

Người trong Thiên nhai ai mà không biết Bích Nguyệt phu nhân vô cùng yêu thương đầu linh sủng này, vì nó mà có không ít người chết. Tự nhiên hắn không dám ngược đãi nó, trong lòng thầm nói, tên Ngưu Hữu Đức này sao lại chơi mình một vố? Sao lại biến hắn thành Hạ Hầu Long Thành thứ hai tỏng mắt Bích Nguyệt Phu nhân chứ? Như vậy hắn sẽ rất thảm.

Nhìn bộ dáng giống như chịu vô số ủy khuất, không thuận theo không được của hồ ly tinh này, Miêu Nghị im lặng vò đầu, đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười. Thật hay giả đó? Lại bị hắn trùng hợp gặp phải đầu hồ ly tinh này? Hắn nói:

- Ta chưa từng thấy qua bộ dáng biến hóa của ngươi, làm sao biết được lời ngươi nói là thật hay giả? Nếu không ngươi hiện nguyên hình lên cho ta nhìn một chút.

Kỳ thực trong lòng hắn đã khẳng định, người có thể tùy ý biến thành người khác chính là Thiên Diện yêu hồ kia, đây chính là năng khiếu của nó.

- Hiện nguyên hình con bà ngươi.

Thiếu nữ này lung la lung lay đi tới trước mặt hắn, ngón tay đụng vào ngực hắn, nói:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi bắt nạt nữ nhân, ngươi chính là cặn bã. Tại sao ngươi không đi chết đi? Đời trước ta thiếu nợ ngươi hay sao? Ta nào có chọc giận ngươi? vì sao ngươi luôn gây khó dễ với ta? Ta đã trốn tới nơi này, trốn cũng xa như vậy, sao ngươi còn có thể đuổi theo được? Ngươi không bắt ta ngươi sẽ chết sao? Nhận được cửa hàng còn chưa đủ, ngươi còn muốn gì nữa? Con mẹ nó, ngươi chính là khắc tinh của lão nương.

Nàng dùng sức, hai tay đẩy Miêu Nghị, bộ dáng vô cùng tức giận.

Bằng vào bộ dáng suy yếu của nàng nào có thể lay chuyển được Miêu Nghị. Cho dù không có suy yếu, bằng vào tu vi của nàng trong mắt Miêu Nghị cũng không đủ dùng. Miêu Nghị thuận tay đẩy nàng ra, đẩy cho nàng lảo đảo lui sang một bên, nói:

- Mặc kệ ngươi.

Dứt lời hắn đi tới trước mặt Hồng Thiên Thiên, trực tiếp thu nàng vào trong thú nang. Đào phạm bắt được tới tay, hắn quay đầu lại quát:

- Thiên Diện yêu hồ, ngươi đi đâu?

Thiếu nữ đang lảo đảo rời đi cũng không có quay đầu, vẫn tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng đáp lại một câu:

- Là ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta không đi thì ở đây làm gì?

Thân ảnh Miêu Nghị lóe lên, nắm chặt vai nàng, lạnh nhạt nói:

- Bích Nguyệt Phu nhân tìm ngươi khắp nơi. Một khi ta đã gặp phải đương nhiên phải mang ngươi về.

Nghe xong lời này thiếu nữ kia thoáng cái ỉu xìu, vẻ mặt giống như sắp khóc tới nơi. Nàng cầu khẩn:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi có thấy chán hay không? Bắt một nhân vật nhỏ như ta vui lắm sao? Thả ta đi được không?

Miêu Nghị nói:

- Như vậy không được, ngươi nói đúng, ta đang muốn bắt ngươi về lĩnh thưởng. Lại nói, ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Bên người Bích Nguyệt phu nhân không thiếu tài nguyên tu luyện cho ngươi. Bằng vào tu vi hôm nay của ngươi, Bích Nguyệt phu nhân nhất định chu cấp đủ, giúp ngươi tăng trưởng tu vi. Ta mang ngươi trở về là cho ngươi hưởng phúc. Chung quy so với việc trốn ở chỗ này tốt hơn nhiều.

- Ngươi biết cái rắm gì.

Thiếu nữ giãy dụa, đổi thành truyền âm:

- Ngưu Hữu Đức, ta nói cho ngươi biết một bí mật. Ngươi có biết vì sao ta không muốn trở về hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.