Một trăm đào phạm đã bắt được hai. Khấu Văn Lam sau khi nghe tin tự nhiên đại hỉ, lập tức nói năm sáu chữu tốt. Hung hăng tán dương hai người một phen. Tỏ vẻ sau khi trở về sẽ có trọng thưởng, bảo hai người không ngừng cố gắng. Lúc khảo hạch chấm dứt hắn sẽ đích thân tới đón hai người bọn họ.
Mà Ban Nguyệt Công lần nữa mở miệng, đám sương trắng được nhổ ra trước đó bị thu lại. Một lần nữa trở lại trong bụng.
Đợi cho thương thế của Hồng Thiên Thiên trước đó ổn định ljai, Miêu Nghị lật tay thu lại Tinh Hoa tiên thảo trong tay. Ngay cả đối phương là ai hắn cũng không rõ, hắn cũng không có khả năng lãng phí tiên thảo chữa khỏi hoàn toàn cho nàng.
- Nói, ngươi là người phương nào, vì sao biết rõ tên ta?
Lời này vừa nói ra, ba người Ban Nguyệt Công ngạc nhiên.
Hồng Thiên Thiên giả nằm trên mặt đất chậm rãi mở hai mắt ra, trên thân thể đột nhiên có pháp lực chấn động, thân thể kịch liệt biến hóa, da thịt trên mặt nhúc nhích, thoáng cái biến thành một nữ nhân khác. Một thiếu nữ tràn ngập khí tức thanh xuân, khả ải xuất hiện. Chỉ là sau khi bị thương, sắc mặt rất khó coi.
Phu thê Ban Nguyệt Công rất là ngạc nhiên, không khỏi nhìn nhau. Hai người cũng là yêu, thế nhưng là lần đầu biến hóa sẽ quyết định hình dáng sau này. Đó là một lần phá xác cơ hội duy nhất trong kiếp tu hành của mỗi một yêu. Nếu muốn miêu tả một cách rõ ràng, giống như là kim loại hòa tan rót vào trong khuôn mẫu, cuối cùng được định hình. Mà một khi đã định hình thành cái gì thì sau này sẽ chỉ là cái đó, không có cơ hội hối hận, thay đổi.
Nhưng mà người trước mặt này không ngờ có thể tùy thời biến hóa, quả thực là ít gặp. Loại chuyện này hai phu thê cũng nghe nói qua, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Từ Đường Nhiên tấm tắc kêu kỳ lạ không thôi.
Miêu Nghị bỗng nhiên nhíu mày, nhìn qua thiếu nữ kia đang chật vật đứng lên, trong lòng hoài nghi. Đây là diện mạo chân thật của nàng sao?
Người trong Thiên nhai ai mà không biết Bích Nguyệt phu nhân vô cùng yêu thương đầu linh sủng này, vì nó mà có không ít người chết. Tự nhiên hắn không dám ngược đãi nó, trong lòng thầm nói, tên Ngưu Hữu Đức này sao lại chơi mình một vố? Sao lại biến hắn thành Hạ Hầu Long Thành thứ hai tỏng mắt Bích Nguyệt Phu nhân chứ? Như vậy hắn sẽ rất thảm.
Nhìn bộ dáng giống như chịu vô số ủy khuất, không thuận theo không được của hồ ly tinh này, Miêu Nghị im lặng vò đầu, đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười. Thật hay giả đó? Lại bị hắn trùng hợp gặp phải đầu hồ ly tinh này? Hắn nói:
- Ta chưa từng thấy qua bộ dáng biến hóa của ngươi, làm sao biết được lời ngươi nói là thật hay giả? Nếu không ngươi hiện nguyên hình lên cho ta nhìn một chút.
- Ngưu Hữu Đức, ngươi có thấy chán hay không? Bắt một nhân vật nhỏ như ta vui lắm sao? Thả ta đi được không?
Miêu Nghị nói:
- Như vậy không được, ngươi nói đúng, ta đang muốn bắt ngươi về lĩnh thưởng. Lại nói, ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Bên người Bích Nguyệt phu nhân không thiếu tài nguyên tu luyện cho ngươi. Bằng vào tu vi hôm nay của ngươi, Bích Nguyệt phu nhân nhất định chu cấp đủ, giúp ngươi tăng trưởng tu vi. Ta mang ngươi trở về là cho ngươi hưởng phúc. Chung quy so với việc trốn ở chỗ này tốt hơn nhiều.
- Ngươi biết cái rắm gì.
Thiếu nữ giãy dụa, đổi thành truyền âm:
- Ngưu Hữu Đức, ta nói cho ngươi biết một bí mật. Ngươi có biết vì sao ta không muốn trở về hay không?