Còn phải một trăm năm nữa sao? Tần Vi Vi có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà cũng đành phải chịu như vậy, chỉ có thể chờ mong một trăm năm sau đoàn tụ.
Có một người khác cũng khiến cho Miêu Nghị quan tâm. Trừ Bát giới ra không có ai khác. Bát Giới ngẫu nhiên thu được tin tức Miêu Nghị tham gia khảo hạch từ chỗ Huyết Yêu, khi rảnh rỗi cũng dùng tinh linh hỏi thăm tình huống Miêu Nghị. Biết được Miêu Nghị không có việc gì, từ sau lập tức mất đi liên lạc với đối phương. Miêu Nghị tùy ý hỏi hắn ở đâu, chỉ là đối phương đánh chết cũng không nói chỗ ở của mình hiện tại.
Đối với Bát Giới mà nói, tình huống quá rõ ràng, đại ca tuy rằng đang đi khảo hạch, nhưng mà nhân mạch, quan hệ vẫn còn. Chỉ cần mình dám tiết lộ bản thân ở đâu, đại ca nhất định sẽ phái người bắt hẳn trở về. Dù sao vị đại tẩu kia cũng không phải ăn chay.
- Lần trước lúc ta nhìn ngươi tắm rửa, ngươi có cảm thấy ta không tôn kính với ngươi hay không?
Mộc Na hơi có chút thẹn thùng, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại vẫn lắc đầu nói:
- Đại sư trùng hợp nhìn thấy, không có gì là không tôn kính cả.
Rất hiển nhiên, những năm này người nào đó kiên nhẫn tập luyện công phu ra vẻ đạo mạo không có uổng phí. Bình thường hắn đi đường ngay cả hoa cỏ cũng không đành lòng giẫm, trong lúc vô tình giết chết một con kiến cũng phải tụng kinh siêu độ cho nó. Cũng không ăn mặn, chỉ bằng điểm ấy rất hợp với khẩu vị của Tinh linh bộ tộc. Vì vậy cả Tinh linh bộ tộc cho rằng hắn là hòa thượng quá mức từ bi, lại có quan hệ tốt với thánh nữ Mộc Na. cho nên mới có một màn hai người ngồi cùng một chỗ như vậy. Không có ai sẽ cho rằng Bát Giới sẽ làm thương tổn thánh nữ Mộc Na. Trọng yếu là tu vi Bát Giới quá thấp, tương đối dễ bị người khác làm tổn thương.
Trên thực tế mỗi một lần Bát Giới muốn đi ra trong rừng rậm, tộc nhân Tinh linh bộ tộc đều tương đối lo lắng. Hòa thượng này thực sự quá mức thiện lương. Nữ nhân luôn bảo hộ hắn lại không có mặt, mọi người đều lo lắng hắn sẽ bị tổn thương, cho nên còn phái người đi theo bảo hộ hắn.
Tinh linh bộ tộc có ý tốt, thế nhưng Bát Giới lại sắp phát khóc. Hắn ta ăn chay quá lâu, chỉ muốn đi ăn mặn một chút mà thôi. Bị người ta đi theo, không có biện pháp thoát ra. Tu vi quá thấp, không thể nào cắt đuôi được người ta.
- Chúng sinh trong mắt ta hết thảy đều ngang hàng. Cho dù không có mặc y phục tắm rửa, thứ ta nhìn thấy cũng chỉ là một bộ túi da. Ví dụ như ta tắm rửa, ngươi xem cũng không có gì là không thể.
Hắn nói là làm, nhẹ nhàng bay xuống, đứng bên cạnh hồ nước cởi áo, nới dây lưng, thoát y chỉ còn một cái khố. Sau đó chậm rãi đi xuống hồ nước mát lạnh, vừa quay đầu lại đã thấy Mộc Na đã nhảy xuống khỏi cây, trốn ở phía sau cây, không dám nhìn về phía hắn.
- Mộc Na, nếu như trong lòng ngươi không có tạp niệm, không cần phải trốn trốn tránh tránh không nhìn như vậy.
Bát Giới cười nói một tiếng.
Dường như vì chứng minh trong lòng mình không có tạp niệm, Mộc Na cắn môi từ phía sau cây đi ra, đương nhiên không tránh khỏi thẹn thùng.
Bất quá đối với Bát Giới mà nói không có sao. Khoảng cách giữa song phương càng ngày càng gần, trước lạ sau quen. Cho nên hắn không vội, loại chuyện này không gấp được. Quá gấp sẽ khiến cho người ta hiểu lầm độ thuần khiết. Tu vi hắn quá thấp, ở chỗ này rất dễ bị người ta giết chết. Đợi tới lúc quen thuộc hắn có thể tắm chung với đối phương.
Vì vậy từ đó về sau mỗi một lần Bát Giới đi cùng Mộc Na, hắn đều tắm rửa trước mặt Mộc Na. Mà Mộc Na sau khi đã có thói quen cũng không thẹn thùng nữa. Không những vậy còn ngồi ở bên cạnh hồ nước, hay tay chống cằm lẳng lặng nhìn qua hắn.
Không thể không thừa nhận Bát Giới lớn lên rất anh tuấn, lại cố ý ra vẻ tao nhã khi tắm rửa cho nên nhìn hắn tắm rửa cũng là một chuyện vui vẻ. Mộc Na rất thích xem...
Hai năm sau, Mộc Na đang tắm rửa trong hồ nước đột nhiên sợ tới mức trốn sau hòn đá. Bởi vì Bát Giới đột nhiên xuất hiện ở trên bờ.
Bát Giới cười hỏi:
- Mộc Na, trong lòng ngươi có tạp niệm hay không?
Trốn ở sau hòn đá, Mộc na lắc đầu.
Vì vậy để chứng minh Mộc Na có tạp niệm hay không, Bát Giới cũng cởi áo, nới dây lưng tiến vào trong hồ nước. Sau đó hắn vẫy tay với Mộc Na đang nấp sau tảng đá, nói:
- Còn có tạp niệm hay không thử một lần là biết. Nắm tay ta.
Ánh mắt Mộc Na có chút mờ mịt, dường như không nghĩ ra được có tạp niệm hay không thì liên quan gì tới tình huống hiện tại. Nhưng mà nàng vẫn vươn tay ra, đặt tay lên bàn tay hắn.
Vì vậy trên mặt Bát Giới hiện lên nụ cười vui vẻ, hiền lành, chậm rãi kéo Mộc Na đang ngượng ngùng ở sau tảng đá tới. Kết quả hắn nhìn thân thể trắng toát động lòng người giống như thiên sứ của nàng, hắn trực tiếp ôm lấy Mộc Na. Miệng hôi lên môi Mộc Na, tay bắt đầu sờ loạn.
Mộc Na khẩn trương, thử đẩy hắn mấy lần, nhưng mà dần dần có chút ý loạn tình mê, dường như lại có chút không nỡ chấm dứt tư vị này, cho nên bắt đầu đáp lại hắn.