Phi Thiên

Chương 1738: Hai cây gậy to (Hạ)



Sau khi nhận được thông báo của Miêu Nghị thì Lăng Thiên đến gặp hắn trước một bước.

Hết cách, tu vi của Miêu Nghị không bằng Phong Bắc Trần. không đuổi kịp tốc độ bay của gã, cần có tọa kỵ giúp đỡ, không thì có đánh nhau với gã nữa cũng sẽ để gã dễ dàng chạy thoát. Bây giờ Miêu Nghị hơi hối hận không kiếm con linh thú trong đại thế giới làm chạy chân.

Chỉ vì Miêu Nghị biết được tình huống của Hắc Thán lúc ở đại thế giới. Long câu đang trong tình huống tiến hóa, một khi tiến hóa thành công sẽ là tọa kỵ bay thượng đẳng, chỉ chờ kết quả nó tiến hóa thế nào, thức tỉnh huyết mạch thiên hướng rồng hay thiên mã.

Loại tọa kỵ giữ linh trí hơn hẳn tọa kỵ dùng thuật pháp hạ thấp linh trí mù quáng nhận chủ, có năng lực công kích chủ động rất linh hoạt.

Linh thú tốt quá mắc tiền, mắc là đúng, một con linh thú tốt vào phút then chốt ngang bằng một cái mạng, giá trị không rẻ hơn một bộ chiến giáp Hồng Tinh.

Vì một con linh thú bị hạ thấp linh trí mà mất nhiều tiền như thế thì Miêu Nghị thấy không đáng.

Thật ra lý do không phải vì có tiền hay không mà là hắn không biết tại sao chẳng hứng thú với tọa kỵ khác, Miêu Nghị luôn đợi Hắc Thán thức tỉnh huyết mạch, chờ mập chết tiệt cùng hắn ra sống vào chết, trong hội dẹp loạn Tinh Túc Hải nó mình đầy vết thương chạy tới trước mặt hắn, về mặt tình cảm hắn luôn đợi nó.

Nên lúc sát hạch trăm năm Miêu Nghị kiếm mấy con linh thú đều tặng cho nhóm Vân Tri Thu để phòng thân, lỡ khi xảy ra chuyện có thể chạy nhanh.

Khi sát hạch trở về Miêu Nghị thấy Bì Quân Tử ở trong địa đạo đào đường mới, hỏi gã vài câu, nhưng khi gặp nhóm Vân Tri Thu thì hắn không nói gì hết, vẫn tặng tất cả linh thú không chừa một con.

Khi đến lúc cần dùng chỉ hận thiếu, Miêu Nghị không có cách nào khác đành kêu Lăng Thiên tới trước.

Miêu Nghị nhận linh thứu, Miêu Nghị lấy khúc gỗ trắng loan lổ vết máu từ ống giày ra, hắn tùy tay cất linh thú vào túi thú. Miêu Nghị cầm khúc gỗ to cỡ bàn tay lật tới lật lui xem xét, có thể ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan.

Lăng Thiên ở một bên tò mò hỏi:

- Ngũ gia, cái này là gì?

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Không biết cái gì, dù sao là Phong Bắc Trần dùng để đối phó ta.

Lăng Thiên nghi hoặc hỏi:

- Dùng một khúc gỗ đối phó ngũ gia?

Lăng Thiên nhìn chằm chằm khúc gỗ đăm chiêu.

Miêu Nghị ném khúc gỗ xuống đất, phất tay chiêu Nghịch Lân thương ra, thi pháp tăng sức đâm một cái.

Khúc gỗ bị ghim ở đầu thương nhấc lên. Lăng Thiên tới gần nhìn, rất dễ bị đâm thủng, dường như không có gì kỳ lạ.

Miêu Nghị nhổ khúc gỗ ra, thấy miệng vết thương banh rộng bị đè ép khép lại, hơi kỳ lạ nhưng không ngăn được Nghịch Lân thương công kích.

Miêu Nghị ném khúc gỗ xuống đất liên tục đâm mấy thương, kết quả vẫn giống vậy.

Miêu Nghị nhặt đồ lên, hơi buồn bực. Thứ này có thể ngăn được công kích của bảo thương trong tay hắn sao?

Miêu Nghị đành lấy tinh linh ra liên lạc với Tần Tịch, hỏi nàng có nhìn lầm rồi không.

Tần Tịch trả lời lại: Một miếng cỡ bàn tay tất nhiên không ngăn được công kích của ngươi, ta chém nhát kiếm xuống cũng có thể vào sâu một tấc. Nhưng khi đã đủ dày thì nó ngăn cản rất mạnh. Bằng vào tu vi của Phong Bắc Trần dốc hết sức đâm một kiếm cũng không vào quá sâu, Phong Bắc Trần tính lấy nguyên cái cây làm vũ khí, ngươi đừng sơ sẩy!

Thì ra là vậy.

Miêu Nghị cất tinh linh, lại móc một khối diễm chi tinh thạch thi pháp đốt, điều khiển thế lửa lơ lửng đốt khối gỗ.

Quả nhiên như Tần Tịch đã thông báo, khả năng đốt khúc gỗ rất thấp, không phải không đốt được mà cực kỳ chậm, ưu điểm là càng đốt càng thơm, mùi rất dễ chịu.

Nhưng khi đối chiến với Phong Bắc Trần thì gã không thể nào đợi khúc gỗ bị thiêu xong mới đánh với ngươi đi?

Lăng Thiên quan sát, gật gù nói:

- Khúc gỗ này hơi kỳ lạ.

Miêu Nghị cất thu diễm chi tinh thạch, một tay cầm khúc gỗ lên. Đột nhiên một đoàn lửa trong suốt như nước phun ra từ bàn tay Miêu Nghị bao lấy khúc gỗ, đốt cháy. Mắt Lăng Thiên sáng rực. Khúc gỗ trong tay Miêu Nghị như con sâu mềm sống lại, cong vẹo co rút. Nó bị đốt hừng hực nhanh chóng rúc còn một khúc nhỏ khét đen. Lửa như nước rút vào bàn tay Miêu Nghị, hắn bóp tay lại, có tiếng giòn vang, khi xòe tay ra thì khúc gỗ đã thành tro bụi.

Khóe môi Miêu Nghị cong lên, hy vọng Phong Bắc Trần sẽ không khóc.

Ánh mắt Lăng Thiên đầy ý hỏi như đang muốn hỏi thứ mới chui ra từ bàn tay hắn là gì.

Miêu Nghị không giải thích, hai người nhìn bốn phía. Khúc gỗ đã bị đốt cháy nhưng lan tỏa mùi hương hấp dẫn mấy động vật nhỏ trong khu rừng.

Hai người nhìn nhau, không ngờ khúc gỗ có công hiệu kỳ diệu như vậy. Lăng Thiên thi pháp xua tay đuổi các động vật nhỏ giải tán.

Lăng Thiên hỏi:

- Ngũ gia, khi nào hành động?

Miêu Nghị phủi bụi dính trong tay, khẽ thở dài:

- Bên Vân Tri Thu kêu chúng ta chờ chút, phải đợi tới lúc cao thủ Vô Lượng quốc đều tập trung trong Thiên Ngoại Thiên, chờ khi đại quân tấn công không có uy lực quá lớn thì mới hành động. Chờ đi, thuận tiện đợi nhóm lão đại đến, khi đó một hơi san bằng lực lượng quan trọng của Phong Bắc Trần, tránh cho mối lo về sau.

Thật ra Miêu Nghị không muốn chờ, hắn lo Tần Vi Vi rơi vào tay Phong Bắc Trần sẽ đêm dài lắm mộng, nếu không phải Tần Tịch trông chừng nói nếu xảy ra chuyện sẽ liên lạc với hắn ngay thì Miêu Nghị đã không đợi.

Lạc Vân phong, một bóng người bay ra đáp xuống Vô Lượng cung, là Phong Bắc Trần.

Tần Tịch cắt cành trong đình viện nghiêng đầu hỏi:

- Làm xong rồi?

Phong Bắc Trần giơ hai tay, hai khúc gỗ tròn to nửa trường đung đưa trong tay gã.

Tần Tịch luôn bình tĩnh không kiềm được khóe môi co giật. Cái này xem như vũ khí gì, rõ ràng là hai cây gậy to, phiên bản phóng to của cây chày gỗ phụ nhân dân gian ngồi xổm ven sông giặt quần áo.

Thật ra một thân cây trừ đi rễ, cành lá, vỏ cây lại chém ngang thành hai khúc, từ phần đuôi gọt đẽo hai chỗ để cầm tay, đúng là thành hai cái chày to.

Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tịch lộ vẻ giật mình, Phong Bắc Trần cười to bảo:

- Đừng nhìn nó xấu, cực kỳ hữu dụng hơn những thứ khác.

Tần Tịch tùy ý nói, nhìn gã khoe khoang:

- Ngươi thấy dùng tốt thì được rồi.

Bị ánh mắt kỳ cục của Tần Tịch nhìn, Phong Bắc Trần biết cầm hai vũ khí như vậy rất bất nhã, nhưng gã không có cách nào, bị Miêu Nghị buộc nóng nảy khiến gã ngại mở miệng cứu viện. Nếu là Vân Ngạo Thiên thì Phong Bắc Trần sẽ lập tức triệu hoán mấy thánh khác hỗ trợ ngay, nhưng thua trong tay Miêu Nghị lại kêu cứu binh thì sau này gã không còn mặt mũi nào tự xưng là một trong lục thánh.

Phong Bắc Trần không muốn công khai việc xấu hổ đó, quan trọng nhất là gã không muốn đồ trên người hắn rơi vào tay người khác.

Phong Bắc Trần mới cất hai cây gậy to thì bên ngoài có người báo:

- Thánh Tôn, Mạc Danh chưởng môn Linh Lung tông cầu kiến.

Tần Tịch liếc quá, thầm hiểu rõ.

Phong Bắc Trần hỏi:

- Hắn đến làm gì? Quân Di không tới sao?

Phong Bắc Trần triệu hoán Miêu Quân Di tới chứ không triệu kiến Mạc Danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.