Phi Thiên

Chương 174-2: Nghịch chuyển (5)



Dương Khánh tiếp tục dẫn truy binh chạy thục mạng, dọc trên đường đi xem qua ngọc điệp mấy con linh thứu trở về đưa tới, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay đầu lại nhìn truy binh phía sau đuổi đến cùng không chịu buông tha, cười lạnh một tiếng, phất tay hạ lệnh:

- Trở về Nam Tuyên!

Vất vả chạy vòng vòng cả đêm, hiện tại lại trở về Nam Tuyên phủ, coi như là bộ hạ Dương Khánh hoàn toàn bị y làm cho hồ đồ, là đang trêu chọc truy binh Chương Đức Thành chơi sao?

Quân Chương Đức Thành đuổi theo sau suốt đêm cũng khổ không thể tả, không biết phải đuổi tới năm nào tháng nào, long câu cũng không thể nào một mực chạy mãi như vậy, cũng sẽ có lúc mệt mỏi.

Bản thân Chương Đức Thành cũng đã tức tối đầy bụng, chẳng lẽ là Dương Khánh muốn so kiên nhẫn với y sao?! Ta xem ngươi có thể chạy tới khi nào, có bản lãnh cứ chạy cả đời chớ có dừng!

Trong dãy núi nằm trên khu vực tiếp giáp giữa Nam Tuyên phủ và Vạn Hưng phủ, nhờ có thời gian một đêm do Dương Khánh kéo dài, sáu vị sơn chủ còn lại dưới quyền y đã dẫn quân tụ hợp xong, chờ ở chỗ này đã lâu.

Dương Khánh dẫn quân ầm ầm chạy tới, vừa chạm mặt nhân mã sáu sơn lập tức giơ tay lên hạ lệnh:

- Chuẩn bị nghênh chiến!

Nhân mã bôn ba cả đêm nhanh chóng theo y quay đầu, dàn hàng ngang thành hình chữ Nhất, nhân mã sáu sơn phía sau cũng tiến lên gia nhập trận nhóm.

Long câu chạy cả đêm mũi bốc ra nhiệt khí bừng bừng, các lộ sơn chủ chia ra đứng hai bên tả hữu Dương Khánh, ai nấy mắt hổ lom lom nhìn về phía trước.

Thanh Mai trả vật cỡi lại cho Miêu Nghị, nàng biết đại chiến sắp tới Miêu Nghị tu vi không cao còn phải ỷ vào một thân pháp bảo vật cỡi, một vị tu sĩ xui xẻo phía sau nhường vật cỡi cho Tần Vi Vi.

Trải qua cả đêm chữa trị, Tần Vi Vi đã khôi phục trạng thái thân thể, tóc dài tùy tiện cuốn lại phía sau, lại lấy xà mâu thương ra lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước đang vang lên tiếng long câu rầm rập, bất quá quần trắng trên người nàng vẫn còn loang lổ vết máu.

Nhân mã bản bộ nàng đã gần như chết sạch, chỉ còn lại có Công Tôn Vũ, Lý Hữu Tiền, Trương Ngọc Nương, Miêu Nghị cùng Diêm Tu, chỉ có năm người theo sau lưng vị sơn chủ là nàng, coi như Trấn Hải sơn chỉ còn lại trên danh nghĩa.

Thật may là ban đầu bởi vì Hồng Miên và Lục Liễu tu vi không cao nên không dẫn theo, bằng không chắc chắn kết quả không tốt gì hơn.

Sườn núi bên cạnh xuất hiện gần bốn trăm người, hết thảy mặc áo lam thống nhất, vừa nhìn cũng biết là người của Lam Ngọc môn. Dương Khánh liếc nhìn nhưng không thấy đối phương gia nhập trận doanh mình nghênh chiến, ngược lại có vẻ muốn khoanh tay bàng quan.

Trong đội ngũ phía sau y cũng có không ít đệ tử Lam Ngọc môn, bất quá đã thuộc quyền cai quản của y. Những đệ tử Lam Ngọc môn bàng quan kia chạy tới tiếp viện, nhưng bây giờ lại không nhìn ra người ta có ý tiếp viện, làm cho sắc mặt của Dương Khánh hơi trầm xuống.

Phía trước quân Chương Đức Thành bức tới, thấy bên này đã bày ra khí thế quyết chiến lập tức giảm chậm tốc độ, cũng đang bày ra trận thế.

Trên sườn núi chợt có một người một long câu lao xuống, chính là trưởng lão Hồng Trường Hải phụ trách qua lại giữa Lam Ngọc môn với Nam Tuyên phủ.

Dương Khánh lạnh lùng nhìn lão hỏi:

- Hồng trưởng lão, Lam Ngọc môn các ngươi làm như vậy là ý gì?

Hồng trưởng lão ôm quyền nói:

- Dương phủ chủ, chuyện này là bất đắc dĩ, chỉ vì có người Trấn Ất điện tới Lam Ngọc môn ta phát ra cảnh cáo, nếu thế lực bên ngoài Trấn Ất điện còn dám tham dự vào chuyện của Trấn Ất điện, Trấn Ất điện sẽ xua binh đạp bằng Lam Ngọc môn.

Dương Khánh nổi giận, đã đoán được là ai cản trở, thật may là y đã chuẩn bị chu đáo sẵn sàng:

- Vậy các ngươi còn tới nơi này làm gì, muốn xem náo nhiệt ư?

- Cũng không phải!

Hồng trưởng lão không để ý nói:

- Trước lúc tới đây tệ chưởng môn từng có dặn dò thế lực bên ngoài Trấn Ất điện không thể xen vào, nhưng không nói thế lực bên trong Trấn Ất điện cũng không thể xen vào. Chỉ cần phủ chủ bằng lòng cho thêm một ít đệ tử Lam Ngọc môn gia nhập Nam Tuyên phủ, hết thảy sẽ không thành vấn đề. Người khác cũng không nói được gì, những người này đều là chưởng môn cố ý chuẩn bị cho phủ chủ, phủ chủ muốn bao nhiêu toàn bằng tâm ý phủ chủ, Lam Ngọc môn không dám có chút miễn cưỡng!

Đại chiến sắp tới, làm như vậy còn nói không có chút miễn cưỡng, bọn Tần Vi Vi nghe vậy tức giận nhìn lại, đây rõ ràng là đang lâm trận uy hiếp, thừa dịp cháy nhà hôi của.

Hôm nay đệ tử Lam Ngọc môn ở Nam Tuyên phủ đã nhiều tới mức cực kỳ phiền phức, nếu lại để cho một đống lớn đệ tử Lam Ngọc môn gia nhập Nam Tuyên phủ nữa, Nam Tuyên phủ hẳn sẽ thành của Lam Ngọc môn. Vị phủ chủ Dương Khánh sẽ trở thành bù nhìn, sau này đừng mơ chỉ huy được nữa, cho dù là Dương Khánh đánh thắng trận này thì có ý nghĩa gì, cũng chỉ tương đương với chắp tay dâng Nam Tuyên phủ cho người khác.

Miêu Nghị xếp hàng sau lưng Tần Vi Vi như có điều suy nghĩ, mãi đến lúc này, giờ phút này hắn mới hiểu được mâu thuẫn giữa Dương Khánh và Lam Ngọc môn.

Hồng trưởng lão lại lấy từ trong một chiếc nhẫn trữ vật ra một chiếc đầu khôi nghịch nghịch trên tay, chính là món pháp bảo tam phẩm kia, dường như muốn cho Dương Khánh suy nghĩ kỹ, nếu không chắc là sẽ không cho y mượn món pháp bảo này.

Dương Khánh chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc nhìn, mặt không lộ vẻ gì nói:

- Mời Hồng trưởng lão trở về bên cạnh xem cuộc chiến, hôm nay sẽ làm cho Hồng trưởng lão biết Dương Khánh ta không phải là mọi chuyện đều phải dựa vào Lam Ngọc môn. Không có hảo ý của Hồng trưởng lão, trận chiến này Dương Khánh ta cũng tất thắng!

Đám sơn chủ hai bên Dương Khánh lập tức quơ múa vũ khí hô to:

- Tất thắng! Tất thắng...

Ngay cả Tần Vi Vi cũng gào to theo, đám Miêu Nghị phía sau tự nhiên cũng cùng nhau hô to tất thắng.

- Nếu phủ chủ cố chấp như vậy, Hồng mỗ cũng không tiện không tuân pháp chỉ chưởng môn, lui sang một bên trước. Nếu phủ chủ nghĩ kỹ, chỉ cần kêu lên một tiếng, Lam Ngọc môn ta vẫn chờ đợi bên cạnh, có lẽ sẽ không muộn.

Hồng trưởng lão nói xong thu món pháp bảo kia, quay đầu giục long câu chạy lên sườn núi.

Chương Đức Thành phía trước bày xong trận thế, đầu tiên thấy có thêm một đám đông đệ tử Lam Ngọc môn có thể nói âm thầm kinh hãi, có vẻ không dám khinh cử vọng động. Nhất là thấy chiếc đầu khôi kia xuất hiện càng thêm sợ hết hồn, bất quá sau khi thấy rõ song phương trao đổi, trong lòng y vui vẻ, đại khái hiểu ra Hà Vân Dã cản trở ở sau lưng đã có hiệu lực.

Nhất thời y lạnh lùng dẫn người chậm rãi ép tới, áp trận ở phía trước lớn tiếng nói:

- Thất phu Dương Khánh, vì sao không chạy nữa, phải chăng đã lâm vào bước đường cùng?!

Y vừa dứt lời, phía sau thình lình truyền đến một tràng tiếng vó long câu rầm rập, khiến cho y giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Dương Khánh nhất thời cười khẩy, thi pháp truyền âm, thanh âm ầm ầm vang vọng khắp nơi:

- Tên phản nghịch Chương Đức Thành này, chết đến trước mắt còn không tự biết, còn dám lớn lối mà không biết thẹn!

Chương Đức Thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thật nhiều nhân mã đang cấp tốc chạy tới nơi này, không khỏi biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.