Phi Thiên

Chương 178-2: Chiêu binh mãi mã (2)



Kế hoạch Lam Ngọc môn muốn khống chế Nam Tuyên phủ hôm nay coi như là hoàn toàn sụp đổ, đi sai một nước thua cả bàn.

Chiến sự lần này đột biến mà đến, cuối cùng chỉ có một người thắng. Chương Đức Thành dẫn đầu phát động công kích thất bại một cách hồ đồ, Lưu Cảnh Thiên bị lợi dụng mà không tự biết. Lam Ngọc môn hủy ước rất khó tham gia chuyện của Nam Tuyên phủ lần nữa, chỉ có Dương Khánh ngăn cơn sóng dữ thay đổi thế cục trong cơn nguy cấp, cho nên y mới là người thắng lần này.

Dương Khánh không để ý đến mấy trăm tên đệ tử Lam Ngọc môn trên sườn núi, sau khi cáo từ Lưu Cảnh Thiên bèn chôn hết các thi thể, tù binh còn sống được mang đi hết, không để lại cho Lưu Cảnh Thiên một người sống nào có thể tra xét chuyện này.

Tuyết đã ngừng, ánh nắng tươi sáng.

Đại đội nhân mã không ở lại cảnh nội Vạn Hưng phủ mà rút về Nam Tuyên phủ.

Hồng trưởng lão sa sầm nét mặt, dẫn dắt mấy trăm đệ tử Lam Ngọc môn đồng hành trên dãy núi bên cạnh, dường như muốn câu thông với Dương Khánh một chút.

Ngay cả Miêu Nghị cũng nhìn ra Lam Ngọc môn trở mặt với Nam Tuyên phủ, bất quá vẫn không hiểu nguyên nhân trong đó. Chủ yếu bởi vì từ trước đến nay quan hệ với sơn chủ Tần Vi Vi không tốt, cũng không ai nói cho hắn biết chuyện có liên quan phương diện này. Mà đệ tử Lam Ngọc môn dưới tay hắn nếu không phải là bị hắn giết, cũng dẫn đi Tinh Tú Hải bị yêu tinh giết đi.

Tóm lại theo hắn thấy, người của Lam Ngọc môn cũng không có gì, tới dưới tay mình làm việc rất tốt, không nghe lời cứ giết chết là xong.

Dù sao hắn cũng đã sửa trị người Lam Ngọc môn phải tâm phục khẩu phục, nên cảm thấy điều khiển đệ tử Lam Ngọc môn không khó khăn gì.

Nhiều nhân mã như vậy mà không lấy được người nào, Miêu Nghị có vẻ buồn bực. Nếu không phân phối nhân thủ cho hắn, vậy động chủ Đông Lai động là hắn sẽ phải đích thân làm việc vặt, đến lúc đó cho dù là có đầy đủ Nguyện Lực Châu cũng không có thời gian tu luyện.

Nhưng hắn lại xấu hổ không muốn đi tìm Dương Khánh mở miệng đòi người, dù sao không chỉ có mình hắn thiếu người, ngay cả thượng cấp trực tiếp là Tần Vi Vi cũng đã trắng tay. Huống chi nhân mã dưới tay hắn cũng không phải là tử chiến trong trận này, mà là bị hắn dẫn đi Tinh Tú Hải mà chết, nên không muốn lên tiếng nói.

Địa phương giao chiến vốn là nơi giáp giới Vạn Hưng phủ và Nam Tuyên phủ, đại đội nhân mã không mất bao lâu đã trở lại cảnh nội Nam Tuyên phủ, sau khi tìm được một mảnh đất trống trải, dừng lại chỉnh đốn lần nữa.

Chỉnh đốn dĩ nhiên là phân chia nhân thủ các sơn lại, phần lớn nhân mã tổn thất của các sơn đã bổ sung đầy đủ, duy chỉ có Trấn Hải sơn của Tần Vi Vi vô cùng lúng túng.

Sau khi bổ sung đầy đủ nhân mã cho những sơn khác, Dương Khánh chỉ điều từ nhân mã trực thuộc dưới quyền mình hai mươi người cho Tần Vi Vi.

Cho dù là quan hệ giữa hai bên là cha con cũng vô dụng, trước mặt của mọi người nên trừng phạt vẫn phải trừng phạt, không thể nào đánh trận thất bại lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Nếu thật sự làm như vậy, sau này Dương Khánh làm sao có thể cai trị thuộc hạ của mình?!

Tần Vi Vi lỗ mãng mắc bẫy, khiến cho toàn bộ nhân mã của Trấn Hải sơn cơ hồ toàn quân chết hết. Mặc dù Dương Khánh không trách cứ ngay mặt Tần Vi Vi, nhưng mọi người đều nhìn thấu đây là Dương Khánh đang biến tướng trừng phạt nàng.

Sau trận chiến này luận công ban thưởng, suy đoán cũng không có phần của nàng.

Trận chiến này Nam Tuyên phủ có hai vị sơn chủ chết trận, Dương Khánh lại bổ nhiệm hai người khác tiếp chưởng.

Về phần mấy vị động chủ chết trận, Dương Khánh không nhúng tay an bài, giao cho các sơn chủ bổ nhiệm, y sẽ không tước đoạt quyền lợi của thủ hạ.

Sau khi chỉnh đốn nhân mã xong, Dương Khánh bảo các sơn chủ để lại một nửa nhân thủ giữ địa bàn mỗi người, những người còn lại theo y xông thẳng vào Thường Bình phủ, chuẩn bị thừa dịp Thường Bình phủ trống không nhất cử tiếp nhận.

Hùng Khiếu nhắc nhở:

- Phủ chủ, có phải là chúng ta tiếp lấy Thường Bình phủ có chút bất ổn hay không, có thể chọc cho điện chủ tức giận hay không?

Dương Khánh lạnh nhạt nói:

- Chiến quả do Nam Tuyên phủ ta liều mạng đánh chiếm được, chẳng lẽ để cho người khác giành lấy!? Nếu ngay cả chút can đảm này cũng không có, sẽ khiến cho người khác thêm xem thường. Sắp tới kỳ thu thập Nguyện Lực Châu, các ngươi theo ta chiếm Thường Bình phủ trước, thu thập lượng Nguyện Lực Châu năm nay rồi hãy tính. Nếu sau đó điện chủ muốn chúng ta thối lui ra, chúng ta lui trở về Nam Tuyên phủ là xong.

Miêu Nghị ngơ ngác nhìn nhau, Dương Khánh cố ý như vậy, mọi người cũng chỉ có thể chắp tay lĩnh mệnh.

Thấy mọi người còn có vẻ thấp thỏm, Dương Khánh bỗng nhiên vung cánh tay hô to:

- Chiếm Thường Bình phủ, thu hoạch Nguyện Lực Châu của Thường Bình phủ năm nay trừ đi số phải nộp lên, số còn lại chính là phần thưởng cho các vị trong trận chiến này, lên đường!

Vừa nghe sẽ có được ích lợi này, trời sập đã có người chống đỡ, nếu phủ chủ cũng không sợ, mọi người cần gì phải sợ. Lúc này ai nấy tinh thần tỉnh táo, sĩ khí dâng cao ồn ào lĩnh mệnh, lưu lại một nửa nhân thủ, những người khác giống như thổ phỉ theo sát phía sau Dương Khánh xông thẳng vào Thường Bình phủ.

Nhân mã các sơn đã kéo đi hết, chỉ để lại Tần Vi Vi dẫn dắt hơn hai mươi người ở lại tại chỗ, coi như là toàn bộ người của Trấn Hải sơn ở chỗ này.

Chuyện đi chiếm đoạt địa bàn phân chia chiến quả thắng lợi không có phần của Tần Vi Vi, Dương Khánh để nàng ở lại cũng coi như là kéo dài trừng phạt.

Trên thực tế Trấn Hải sơn cũng không có cách nào chia nhân thủ ra tranh cướp địa bàn được nữa, tổng cộng chỉ có hai mươi người, mỗi động phủ phân ra hai người trông coi đã hết sạch, đâu còn người nào rảnh rỗi.

Thật ra bọn họ bị Dương Khánh bỏ lại cũng không cảm thấy không thể đi chia sẻ chiến quả thắng lợi là thiệt thòi uất ức. Bởi vì hiện tại người của Trấn Hải sơn cơ hồ chết sạch, một lần trống ra nhiều vị trí động chủ như vậy, nhất định phải chọn ra từ trong số bọn họ. Cho dù là không được chọn làm động chủ cũng sẽ được trọng dụng, đây chính là chỗ lợi hại của Dương Khánh.

Quả nhiên sau khi Tần Vi Vi đưa mắt nhìn các đạo nhân mã rời đi, quay đầu lại bèn quyết định phân chia vị trí cho sáu động chủ.

Bốn động chủ Công Tôn Vũ, Lý Hữu Tiền, Trương Ngọc Nương và Miêu Nghị dĩ nhiên là nguyên phong bất động.

Mười lộ động chủ, chín lộ trong đó mỗi lộ được bố trí thêm một người, duy chỉ có Đông Lai động của Miêu Nghị là không được. Bởi vì dưới tay hắn vẫn còn Diêm Tu, những người khác hoàn toàn trắng tay, có thể tưởng tượng được Trấn Hải sơn đáng thương đến trình độ nào.

Dương Khánh lưu lại hai mươi người, sáu người trong đó được bổ nhiệm làm động chủ, lại chia hết chín người đến các động, còn dư lại năm người được Tần Vi Vi giữ hết lại bên người. Trấn Hải sơn lớn như vậy, nàng là sơn chủ không thể nào không giữ người lại ở bên cạnh mình nghe lệnh, huống chi muốn chia xuống các động cũng không có cách nào chia đều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.