Phi Thiên

Chương 179-1: Chiêu binh mãi mã (3)



Mười động chủ, mỗi vị chỉ có một tên thủ hạ, mọi người ngơ ngác nhìn nhau không biết nói gì.

Cách đó không xa Hồng Trường Hải dẫn người đi cũng không được, không đi cũng không được, thật lòng không biết trở về ăn nói với chưởng môn thế nào.

Miêu Nghị nhìn mấy trăm tên đệ tử Lam Ngọc môn cách đó không xa, có hơi đỏ mắt, chợt thấp giọng lẩm bẩm oán giận nói:

- Chưa từng thấy qua động chủ đáng thương như vậy, đây là lần đầu tiên.

Tần Vi Vi nghiêng đầu nhìn lại, cảm thấy Miêu Nghị đang nói vị sơn chủ là nàng kém cỏi, cắn cắn môi, cuối cùng nhẫn nhịn không nói gì. Nếu là trước kia có lẽ nàng đã lập tức lên tiếng phản bác, ngươi không chịu làm động chủ có thể không làm, ta lập tức thay đổi người khác.

Công Tôn Vũ cũng biết Miêu đại động chủ luôn luôn bất hòa với sơn chủ Tần Vi Vi. Nếu là trước kia chắc chắn y sẽ đứng về phe Tần Vi Vi phản bác Miêu Nghị, bất quá dĩ nhiên là hôm nay đã khác trước, nhưng vẫn rất tích cực trợ giúp Tần Vi Vi nói chuyện, cười cười khuyên nhủ:

- Miêu động chủ, chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này, tự nhiên sơn chủ có thể tìm được nhân thủ bổ sung.

Miêu Nghị xì một tiếng, nghĩ thầm gian phu dâm phụ đương nhiên là giúp đỡ lẫn nhau nói chuyện, thiếu nhiều người như vậy, hắn không tin trong thời gian ngắn có thể bổ sung đầy đủ.

Cũng không phải là giới tu hành không có tu sĩ có thể dùng, tu sĩ muốn gia nhập vào quy tắc nhiều không đếm xuể.

Chẳng qua là mấu chốt của vấn đề có liên quan với quy củ người chiêu mộ phải chịu tội liên đới nếu hữu sự. Không phải là ai cũng có thể được thu nhận trên các địa bàn, người không rõ lai lịch không ai dám thu loạn, một khi xảy ra chuyện, tỷ như thu nhận gian tế của những quốc gia khác, người tiến cử sẽ phải chịu trách nhiệm. Cho nên thông thường nếu không phải là người có quan hệ đặc biệt tốt, chắc chắn không dám tùy tiện trợ giúp tiến cử gia nhập.

Nhớ lúc trước Tào Định Phong tiến cử Miêu Nghị gia nhập Phù Quang động, cũng là bởi vì quan hệ tốt với Trần Phi, tín nhiệm Trần Phi, cộng thêm Tào Định Phong có thể thuyết phục động chủ lúc ấy là Viên Chính Côn, có thể ghi danh tạo sách báo lên cho động chủ, mới giúp cho Miêu Nghị gia nhập Phù Quang động.

Thông thường bổ sung thành viên đều là thu nạp tù binh đầu hàng, như vậy xảy ra chuyện cũng không có thể trách được mình, chỉ có thể trách thẩm tra phe chiến bại không nghiêm, có thể thoái thác trách nhiệm.

Ngoài ra còn có chiêu thu đệ tử các môn phái, nếu như trong đệ tử các môn phái thu vào có gian tế, như vậy đệ tử môn phái đề cử gia nhập phải chịu trách nhiệm.

Tục truyền sở dĩ đệ tử trúng ý chiêu thu các môn phái, có liên quan với chuyện Lục Thánh muốn lợi dụng Nguyện Lực Châu thu hút thế lực môn phái vào trong quy tắc. Như vậy sẽ làm cho bọn họ tranh đoạt địa bàn tự giết lẫn nhau, làm suy yếu lẫn nhau bên trong quy tắc, không để cho thế lực các phái phát triển bành trướng, tránh cho uy hiếp đến vị trí Lục Thánh.

Mặc dù không ít người đều hiểu, nhưng không cách nào kháng cự được dụ hoặc của Nguyện Lực Châu, dù sao tiến vào bên trong quy tắc vẫn có cơ hội thành người không nhỏ.

Cho nên theo Miêu Nghị thấy, cho dù là có được thành viên bổ sung, nhưng quan hệ giữa hắn và Tần Vi Vi không tốt, vì vậy cũng chỉ ưu tiên bổ sung cho các động khác trước. Tên Công Tôn Vũ ‘gian phu’ thông đồng với Tần Vi Vi kia chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhận được lợi ích, cuối cùng mới có thể đến phiên Đông Lai động của Miêu Nghị hắn. Hơn nữa rất có thể tiện nhân Tần Vi Vi kia vì thu thập hắn sẽ cố ý không cho hắn bổ sung thành viên, vậy động chủ là hắn không biết sẽ phải làm việc vặt ở Đông Lai động bao lâu.

Hắn nhìn về phía Hồng trưởng lão chép miệng nói:

- Có cần như vậy không, bên kia có mấy trăm người, tùy tiện chiêu mộ một ít thì đã sao…?

Công Tôn Vũ liếc nhìn Tần Vi Vi mặt không lộ vẻ gì, quay đầu lại cười khổ nói:

- Miêu động chủ, cho dù là hiện tại ngươi muốn chiêu mộ bọn họ, e rằng bọn họ cũng không dám gia nhập.

Miêu Nghị không rõ nguyên nhân trong đó, tỏ vẻ không tin:

- Là hai bên trở mặt, chúng ta cự tuyệt bọn họ gia nhập mới đúng chứ?

Hắn liếc mắt Tần Vi Vi, âm dương quái khí nói:

- Nếu như có người dám mở miệng, ta lập tức qua đó bổ sung cho đủ nhân mã Đông Lai động ta trước…

Theo như hắn thấy, tu sĩ trong thiên hạ ai mà không muốn tiến vào bên trong quy tắc chia sẻ nguyện lực thiên hạ.

Công Tôn Vũ có vẻ dở khóc dở cười, y lại không tiện nói sở dĩ bây giờ người của Lam Ngọc môn không dám gia nhập là bởi vì nhất định phủ chủ sẽ tiến hành chèn ép, để cho bọn họ chỉ có thể bán mạng ở Nam Tuyên phủ, lại không có biện pháp ra mặt ở Nam Tuyên phủ.

Nghe thấy lời Miêu Nghị có ý nói móc, Tần Vi Vi biết hắn nói như vậy là ám chỉ mình, khẽ cắn môi trừng mắt hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi có bản lãnh cứ việc đi qua đó chiêu mộ.

Miêu Nghị nhất thời sáng mắt lên:

- Sơn chủ, nói như vậy có tính không?

Tần Vi Vi tức tối khẽ trừng mắt:

- Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta là một tiểu nhân nói không giữ lời?!

Lời này có vẻ không giống phong cách nói chuyện với Miêu Nghị của nàng trước kia.

- Không đúng không đúng, sơn chủ sao thể là tiểu nhân được.

Miêu Nghị vội vàng khoát tay, vui vẻ nói:

- Bất quá là ta lo lắng vạn nhất ta dùng đệ tử Lam Ngọc môn bổ sung đủ cho nhân mã Đông Lai động ta, cuối cùng báo danh sách lên, nàng lại không chịu báo lên trên nữa, ta sẽ không có cách nào ăn nói với Lam Ngọc môn, lúc ấy họ sẽ cho là ta đang đùa giỡn họ.

Đây rõ ràng vẫn là lo lắng người khác là một tiểu nhân nói không giữ lời.

Tần Vi Vi nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chỉ cần các đệ tử Lam Ngọc môn khác dám gia nhập, ngươi có thể kéo về bao nhiêu, ta sẽ giúp ngươi báo lên bấy nhiêu. Điều kiện tiên quyết là Lam Ngọc môn không được nói bất kỳ điều kiện gì, chỉ có thể gia nhập giống như tu sĩ bình thường vậy!

- Công Tôn động chủ! Sơn chủ nhất ngôn cửu đỉnh, các ngươi đã nghe được lời của nàng!

Sau khi Miêu Nghị ném lại một câu nhờ mọi người làm chứng, hưng phấn xoa xoa tay. Chiến giáp trên người hắn và Hắc Thán hóa thành từng làn sương mù bạc thu vào bên trong nhẫn trữ vật, sau đó quay đầu cỡi Hắc Thán chạy thẳng về phía đám đệ tử Lam Ngọc môn.

Chư vị động chủ không biết nói gì, không biết Miêu động chủ lấy đâu ra một bộ trang bị sang trọng như vậy.

Nhìn theo bóng dáng Miêu động chủ hưng phấn tung tăng chạy đi, mọi người đều khẽ lắc đầu, tự nhủ Miêu động chủ này không va đầu vào tường không chịu dừng lại.

Hồng Trường Hải dẫn dắt đám đệ tử Lam Ngọc môn dừng ở cách đó không xa, vẫn ở chỗ cũ nhìn theo phương hướng bọn Dương Khánh vừa rời đi suy nghĩ xuất thần. Sau khi trở về biết ăn nói thế nào với chưởng môn, biết ăn nói thế nào với cả Lam Ngọc môn…

Tiếng vó long câu chạy tới đánh thức lão khỏi dòng suy nghĩ miên man, quay đầu nhìn lại lập tức ngẩn người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.