Chung Ly Khoái nhanh chóng cảnh giác thi pháp quét trong phòng, không thấy ai trốn trong này, cũng không thấy Miêu Nghị. Chung Ly Khoái hất lưỡi kiếm cắt đứt dây thường ngoài miệng Hoàng Phủ Quân Nhu, khều vải nhét trong miệng nàng ra. Thấy Hoàng Phủ Quân Nhu mặc đồ, Chung Ly Khoái lại giơ kiếm vén chăn lên, thế mới thấy nàng bị khổn tiên thằng trói, xem ra bị hạ mấy tầng cấm chế, phải cảnh giác nữ nhân này cỡ nào mới làm kỹ vậy? Nhìn khổn tiên thằng là biết trang bị đồng loạt chính tông của Thiên Đình, Chung Ly Khoái đoán ra ngay rất có thể là việc tốt Miêu Nghị đã làm.
Thấy Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn không thể nói, không nhúc nhích được, Chung Ly Khoái ấn vai nàng dò xét, xác nhận bị kiềm chế, gã liền thi pháp phá phong cấm.
Hoàng Phủ Quân Nhu thở phào:
- A...
Sau đó chửi um lên:
- Tên khốn kiếp dám đánh lén lão nương!
Pháp lực đã hết bị phong thì không trói Hoàng Phủ Quân Nhu được, mất chút sức là xóa bỏ pháp ấn của Miêu Nghị trong khổn tiên thằng, nàng đánh vào pháp ân của mình, khổn tiên thằng lỏng ra rơi xuống tay nàng. Hoàng Phủ Quân Nhu bay xuống đất.
Chung Ly Khoái hỏi:
- Là Ngưu... Miêu Nghị làm?
Hoàng Phủ Quân Nhu rít qua kẽ răng:
- Trừ tên khốn đó ra còn có thể ám toán ta!?
Chung Ly Khoái nhíu mày hỏi:
- Đang yên lành hắn trói nàng làm gì?
- Sao ta biết hắn lén lút muốn làm gì? Hắn có ở ngoài không?
- Không có.
Hoàng Phủ Quân Nhu đảo tròng mắt chạy ra ngoài tìm kiếm bốn phía, Chung Ly Khoái đi ra sân.
Hoàng Phủ Quân Nhu hỏi:
- Có biết hắn đi đâu không?
Chung Ly Khoái đáp:
- Ta vừa trở về, đang định hỏi nàng là hắn đi đâu...
Nói xong Chung Ly Khoái phập phồng lo sợ, lo có khi nào Miêu Nghị làm chuyện gì không nên trong chỗ này.
Chung Ly Khoái ngẫm nghĩ:
- Nếu hắn rời khỏi đây thì chắc có người thấy, đi bên ngoài hỏi thử.
Hoàng Phủ Quân Nhu không rảnh từ từ trang điểm, nàng tóc tai bù xù đi.
Hai người lần lượt lắc người tìm đệ tử Tiên Hành cung phụ trách chỗ này, quả nhiên Miêu Nghị đã đi.
Chung Ly Khoái hỏi:
- Đi đâu?
Nữ nhân bề ngoài thiếu phụ ngẫm nghĩ, chỉ một hướng:
- Đi bên đó.
Chung Ly Khoái bỏ lại một câu:
- Nàng chờ chút, ta tìm Vương Yến Đồng lấy lệnh bài.
Chốc lát sau Chung Ly Khoái cầm được lệnh bài, từ xa ngoắc Hoàng Phủ Quân Nhu. Nàng chạy lại, hai người song song rời đi.
Đệ tử Tiên Hành cung trải rộng trong Tiên Hành tinh, môi trường nơi này thì rõ ràng là mây mù phủ kín khó thể thấy rõ địa hình. Nên Miêu Nghị công khai bay trên trời, mà bay lên trời thì khó tránh khỏi mắt đệ tử Tiên Hành tinh. Chung Ly Khoái, Hoàng Phủ Quân Nhu gặp đệ tử Tiên Hành cung liền ngăn lại hỏi han, rất nhanh xác định hướng đi của Miêu Nghị.
Trên ngọn núi đằng trước vọng ra tiếng quát:
- Ai đó?
Một bóng người bay ra chặn đường của Miêu Nghị, khoảng mười mấy người bay ra theo.
Miêu Nghị hơi bất đắc dĩ, đây là lần thứ năm đi trên đường bị người chặn lại. Tiên Hành cung phòng thủ Tiên Hành tinh rất nghiêm ngặt. Hết cách, dưới mây mù thì khó thể phân biệt đông tây nam bắc, không tiện lén lút đi, hại hắn đi chuyến này không có tính giữ kín bí mật, đây là lý do tại sao hắn không thu Hoàng Phủ Quân Nhu vào túi thú.
Dĩ nhiên có chuyện hiểu lầm, Miêu Nghị đưa lệnh bài nghiệm rõ thân phận khách đến ngắm cảnh. Lệnh bài của Miêu Nghị không phải loại lệnh bài cá nhân của Vương Yến Đồng mà là chứng minh riêng, nói rõ hắn là khách của Tiên Hành cung tới đây chơi, khiến đệ tử các nơi đừng chậm trễ.
Nam nhân trán hiện Kim Liên ngũ phẩm chắp chào:
- Thì ra là Miêu huynh, tại hạ tên Lưu Hàn, nếu có chỗ nào đắc tội xin thứ lỗi.
Nam nhân trả lại lệnh bài, đám đệ tử tu vi thấp đứng sau lưng gã cũng gỡ bỏ thái độ đối địch.
Miêu Nghị cười cất lệnh bài:
- Lưu huynh làm việc theo trách nhiệm thì sao có thể trách được.
- Miêu huynh phải nhớ kỹ là đi thêm trăm dặm, nếu phát hiện có gì khác lạ thì nhớ là đừng đi lên nữa. Trong phạm vi trăm dặm chỗ đó mây mù ẩn chứa chướng khí cực kỳ ác độc, không thể giải kỳ độc, người tự tiện xông vào hầu như không ai ra được. Dù có thể may mắn chạy ra cũng thần kinh thất thường. Bổn môn có vài vị tiền bối đã bị hại, nên dù là đệ tử bổn môn cũng không dám đến gần. Miêu huynh nhớ phải hết sức cẩn thận, xin đừng xem thường.
Miêu Nghị ngẩn ngơ, vị trí đối phương nói là nơi hắn định đi tìm kho báu.
Miêu Nghị ngẫm lại có thể là người giấu kho báu vì bảo vệ nên đặt cấm chế, những kinh nghiệm ngày xưa chứng minh hắn không sợ độc.
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Đa tạ Lưu huynh nhắc nhở, ta chỉ đi xem chứ không tự tiện xông vào. Không quấy rầy Lưu huynh trực nữa, cáo từ!
Lưu Hàn chắp tay chào:
- Không tiễn!
Lưu Hàn nhìn theo Miêu Nghị bay đi khuất trong mây mù phương xa, gã sờ râu ngắn trên cằm cau mày lẩm bẩm:
- Sao người này thấy hơi quen mắt, Miêu Nghị... Miêu Nghị...
Đệ tử đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ suy tư của Lưu Hàn thì hỏi:
- Sao vậy sư thúc? Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Lưu Hàn lắc đầu nói:
- Không có gì! Ta chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt, khá giống Ngưu Hữu Đức đại thống lĩnh Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh.
Đệ tử kia giật mình kêu lên:
- Là Ngưu Hữu Đức ra lệnh một tiếng chém hơn ba ngàn cái đầu quyền quý Thiên Đình?
Lưu Hàn nói:
- Trừ Ngưu Hữu Đức đó ra còn ai nữa, cái tên khác lạ như vậy muốn trùng tên cũng khó.
Đệ tử khác cười nói:
- Chắc sư thúc nhìn lầm rồi, đại thống lĩnh của Thiên Đình sao lấy được hướng dẫn đường đến Tiên Hành cung của ta?
Lưu Hàn trầm ngâm nói:
- Lúc trước Ngưu Hữu Đức ra lệnh một tiếng chém hơn ba ngàn cái đầu thì ta trùng hợp phụng mệnh làm việc đi ngang qua Thiên Nguyên tinh, tạm ngừng ở Thiên Nhai đúng dịp gặp việc xảy ra. Khi đó ta đứng xem hiện trường, hắn mặc chiến giáp nhất tiết thượng tướng của Thiên Đình, lộ khuôn mặt khí thế khiếp người, vẻ mặt kiêu ngạo túc sát, hơi khác với người này. Chắc ta nhìn lầm thật, chỉ có bề ngoài hơi giống.
Nếu Miêu Nghị nghe lời này sẽ toát mồ hôi, không ngờ xa như vậy mà trong Tiên Hành tinh có người biết hắn, đây là cái giá cho năm xưa nổi bật. Không thì người đi Thiên Nguyên tinh mấy ai có cơ hội thấy đại thống lĩnh Thiên Nhai?
Lưu Hàn mới trở về động phủ trực ban một lúc thì tinh linh bỗng vang lên, nhận được thông báo lại có hai người lạ xông tới.
Sao hôm nay toàn có người lạ đến?
Lưu Hàn thầm lấy làm lạ, lại xuất phát chặn đường.
Người bị chặn tất nhiên là Chung Ly Khoái, Hoàng Phủ Quân Nhu, không tránh khỏi bị kiểm tra.
Nghiệm rõ lai lịch xong Chung Ly Khoái hỏi người khác câu cũ:
- Lưu huynh có thấy một người tên Miêu Nghị đi ngang qua đây không?
Lưu Hàn thỉnh thoảng liếc qua khuôn mặt Hoàng Phủ Quân Nhu, cau mày gật đầu nói: