Phi Thiên

Chương 1825: Thiên nhãn (Hạ)



Miêu Nghị trầm ngâm một lúc, nhắc nhở:

- Vậy nàng hãy cẩn thận chút, phát hiện có gì không ổn thì phản ứng ngay.

Vân Tri Thu gật đầu, mang theo vài phần tò mò lắc người bay đến cách mấy trượng chờ.

Miêu Nghị nhắm hai mắt, hơi thi pháp. Thiên nhãn giữa trán lại mở ra, cột sáng lượn lờ bảy sắc lại bắn ra, chiếu thẳng vào người Vân Tri Thu.

Vân Tri Thu đứng trong cột sáng nhìn chằm chằm con mắt của Miêu Nghị, tự mình cảm giác một lúc, dường như không có phản ứng gì.

Miêu Nghị hỏi:

- Có cảm giác không?

Vân Tri Thu lắc đầu nói:

- Không chút cảm giác, chẳng lẽ vì ta đứng quá xa?

Miêu Nghị nói:

- Chắc không phải lý do này, lần trước ta cách nàng còn xa hơn chút. Để ta gắng sức hơn nữa thử xem! Có lẽ...

Miêu Nghị đang nói chợt ngừng bặt, ánh mắt nhìn xuống dưới khuôn mặt Vân Tri Thu.

Vân Tri Thu thấy biểu tình của Miêu Nghị kỳ dị, hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Miêu Nghị đột nhiên thu thiên nhãn, đến lượt hắn quay đầu nghẹn cười, không biết nghĩ tới chuyện tốt gì.

Vân Tri Thu khó hiểu hỏi:

- Cười cái gì? Có cái gì buồn cười?

Miêu Nghị vui vẻ nói:

- Tốt nhất không nói, ta sợ nói ra nàng sẽ buộc ta móc thiên nhãn ra.

Vân Tri Thu nghi ngờ hỏi:

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Miêu Nghị ôm bụng cười ngoác miệng:

- Ta nói rồi không cho nàng giận!

Vân Tri Thu trừng mắt:

- Có gì thì nói mau, đừng treo khẩu vị của ta, coi chừng ta giận bây giờ.

Miêu Nghị hắng giọng, nghiêm túc nói:

- Thiên nhãn đúng là có công năng khác, vừa rồi ta phát hiện nó có thể nhìn thấu quần áo của nàng, thấy rõ vóc dáng dưới lớp áo.

- ...

Vân Tri Thu câm lặng một lúc, hỏi:

- Thật không? Chắc không phải ngươi đùa với ta đi?

Miêu Nghị nghiêm mặt nói:

- Hôm nay nàng mặc yếm màu trắng, quần lót cũng màu trắng, mới đặt mua đúng không? Ta chưa từng thấy nàng mặc lúc trước.

Vân Tri Thu câm nín. Mấy ngày nay Miêu Nghị luôn ở bên Hồng Trần, hai người không cùng phòng, đồ lót của nàng đúng là mới đặt mua.

Vân Tri Thu kinh ngạc một lúc rồi nói:

- Chờ chút!

Vân Tri Thu nhanh chóng xoay người cởi nút cổ áo thò tay vào không biết làm gì, tay nhanh chóng rút về, lại gài nút cổ áo.

Vân Tri Thu xoay người hỏi:

- Giờ nhìn xem bên trong có gì thay đổi?

Việc này thú vị, Miêu Nghị vui vẻ nhếch môi, hắn không nhắm đôi mắt mà trực tiếp mở thiên nhãn. Ánh sáng bắn ra trùm lên người Vân Tri Thu, ánh mắt xuyên qua từng lớp áo nhìn rõ thân hình yểu điệu dưới lớp áo của nàng, cũng thấy khăn tay trắng kẹp giữa hai bầu ngực.

Miêu Nghị thu thiên nhãn cười phá lên:

- Ha ha ha!

Miêu Nghị chỉ vào ngực Vân Tri Thu, cười muốn tắt thở:

- Khăn tay! Ngực đặt khăn tay, cũng là màu trắng!

Cơ mặt Vân Tri Thu co giật, hơi thi pháp kéo khăn tay trắng ra khỏi cổ áo.

Vân Tri Thu cười khẩy nói:

- Ngưu Nhị, ngươi giỏi lắm, có thể thấu thị, sau này muốn nhìn ai cũng được, thần thông này rất hợp ý tên lăng nhăng nhà ngươi!

Miêu Nghị cười muốn té lăn vội xua tay nói:

- Không phải thấu thị, không phải thấu thị, ta nhớ ra rồi! Lúc ở đáy hồ đốt ngọc trai yêu thì trong hang có nhiều sương khói, ta lỡ mở thiên nhãn ra phát hiện có thể thấy rõ tình hình xung quanh, bây giờ ngẫm lại đã hiểu. Nếu có tính thông thấu nhất định thì thiên nhãn có thể nhìn xuyên qua, tính thông thấu của áo quần tuy không bằng sương khói nhưng vẫn có một chút, ví dụ như mặt đất, ngọn núi, một tảng đá to chặn lại thì ta không có cách nhìn thấu.

Hắn phải vội vàng giải thích, sợ nữ nhân này bắt hắn móc thiên nhãn ra. Có thần thông này tốt biết mấy, mỹ nữ không có chỗ che giấu trước mắt mình.

Vân Tri Thu cười khẩy nói:

- Ngươi hoảng cái gì? Ta không bắt ngươi móc ra.

Miêu Nghị hỏi dò:

- Phu nhân thật sự rộng lượng như vậy, không bắt ta móc ra? Nếu phu nhân cảm thấy không ổn thì thôi ta móc đây.

Miêu phu nhân vẻ mặt châm chọc nói:

- Nếu ngươi không thi triển thiên nhãn mà có thể nhìn thấu quần áo người ta thì dù không có thiên nhãn ta cũng móc hai mắt của ngươi ra. Ta không tin ngươi có thể da mặt dày mở thiên nhãn lộ tính xấu ra nhìn chằm chằm nữ nhân người ta.

- ...

Miêu Nghị tụt hứng, cười không nổi, đúng là hắn không thể làm chuyện như thế trước mặt người ta.

Nhưng ngẫm lại nếu muốn xem thì hoàn toàn có thể tránh xa một chút nhìn trộm, vừa không bị ai phát hiện.

Đây chỉ là một ý nghĩ khiến Miêu Nghị hí hửng một lúc, thật ra hắn chưa vô sỉ tới mức đó. Không phải chưa từng thấy nữ nhân, phu nhân, thiếp thất, tình nhân của mình toàn đẹp tuyệt trần, cho đến nay có vài người còn chưa chạm vào, hưởng dụng không hết, hắn không đến mức hạ lưu nhìn lén nữ nhân khác.

Chuyện này nói rồi cười cho qua, xem như trò đùa.

Miêu Nghị trở lại chuyện chính:

- Để ta dốc sức thử lần nữa xem có thể quấy nhiễu tinh thần của nàng không?

Vân Tri Thu lập tức đứng thẳng phối hợp.

Nhưng kết quả khiến Miêu Nghị thất vọng, hắn suýt tiêu hao hết pháp lực mà không thể làm Vân Tri Thu có phản ứng khó chịu gì. Hiển nhiên Miêu Nghị chỉ dựa vào thiên nhãn thì không thể phát huy ra thần thông của Thận Mê, không biết sao Thận Mê làm được, khiến hắn vô cùng tiếc nuối. Nếu có thần thông đó của Thận Mê thì sau này gặp địch rất có triển vọng, đáng tiếc.

Miêu Nghị đứng yên tại chỗ mất nửa ngày phục hồi pháp lực, Vân Tri Thu ở một cạnh hộ pháp cảnh giác bốn phía.

Chờ khi phục hồi pháp lực, Miêu Nghị triệu Hắc Thán ra cũng để nghiệm chứng suy đoán thấu thị quần áo của mình.

Phu phụ song song đứng nhìn bầu trời. Hắc Thán bay quanh trên trời, nhanh chóng phun ra mảng lớn mây mù, nó ẩn trong đó không nhúc nhích.

Giữa trán Miêu Nghị lại bắn ra cột sáng, thiên nhãn lại mở. Hắc Thán trốn trong mây mù không có chỗ ẩn núp, vị trí nó núp bị Miêu Nghị thấy rõ ràng.

Thấy Miêu Nghị thu pháp nhãn, Vân Tri Thu hỏi:

- Có thể thấy không?

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Thấy được, xem ra suy đoán của ta đúng rồi.

Vân Tri Thu do dự nói:

- Nếu ngươi đoán đúng, miễn có tính thông thấu nhất định là có thể nhìn được tức là thiên nhãn có năng lực xem xét phản chiếu, nghĩa là lý luận bị ngọn núi, tảng đá to chặn liền không thể thấy là không thành lập. Cùng là quẹo qua liền thấy, tại sao không thể quẹo qua tảng đá, ngọn núi nhìn thứ đằng sau nó? Ngươi hiểu ý của ta không?

Miêu Nghị đăm chiêu, hắn hỏi ngược lại:

- Hay mình thử nữa?

Vân Tri Thu gật đầu, nhẹ nhàng bay đi đáp xuống đằng sau một tảng đá to gần đó, lên tiếng:

- Ngưu Nhị, thử xem!

Giữa trán Miêu Nghị tỏa sáng, thiên nhãn lại mở nhìn chằm chằm tảng đá to kia. Miêu Nghị nhìn thấy một tảng đá lớn, hắn dốc sức muốn nhìn đằng sau. Quả nhiên xuất hiện kỳ tích, thị lực thiên nhãn mơ hồ vòng quanh tảng đá to, chớp mắt thấy rõ Vân Tri Thu tránh sau tảng đá.

Miêu Nghị hưng phấn hét to:

- Thu tỷ nhi nói đúng, thật sự nhìn thấy!

Miêu Nghị bổ sung thêm:

- Nàng đang sờ mũi, vuốt tóc, sờ tai.

- Thử thêm lần nữa!

Vân Tri Thu dứt lời bay nhanh ra từ sau tảng đá, đáp xuống đằng sau ngọn núi phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.