Thường Bình phủ, Vạn Thuận Xương đang chờ khách trong đình viện bước chậm trong tuyết, ngắm tuyết thưởng mai.
Nơi xa vọng tới tiếng vó long câu rầm rập, làm tinh thần y chờ giai âm đã lâu trở nên phấn chấn, hai tay phủi phủi sửa y phục chỉnh tề, quay đầu mỉm cười nói với thị nữ đi theo về phương hướng đại điện:
- Tin vui tới rồi, nhất định là Chương huynh đắc thắng trở về, đi, đi xem thử!
Thị nữ hé miệng cười một tiếng, nàng cũng cao hứng, nếu chủ nhân nàng thật sự rời khỏi Trấn Ất điện khắp nơi có người cai quản, trở thành chư hầu một phương, chẳng những có được ích lợi nhiều hơn mà nàng cũng sẽ tự do hơn nhiều, thân phận thị nữ vĩnh viễn là nước lên thì thuyền lên.
Chủ tớ hai người đi về phía đại điện thật nhanh, thế nhưng đi tới nửa đường chợt nghe thanh âm đánh giết ầm ầm.
Động tĩnh đánh nhau cũng chỉ duy trì được một hồi, sau mấy tiếng kêu thảm thiết đã yên tĩnh lại.
Vạn Thuận Xương nôn nóng muốn xem xảy ra chuyện gì, chạy thật nhanh đến đại điện, kết quả thấy là Dương Khánh đích thân dẫn thật nhiều người xông thẳng tới. Những tu sĩ ở lại thủ Thường Bình phủ tu vi lại không cao, làm sao có thể chống đỡ được nhiều người như vậy tấn công, cơ hồ chỉ trong nháy mắt bị đại đội nhân mã tiêu diệt, không có chút hiệu quả ngăn trở nào.
Thấy Dương Khánh dẫn đầu, có thể nói là Vạn Thuận Xương giật mình kinh hãi. Vì sao Dương Khánh lại ở chỗ này, chẳng lẽ Chương Đức Thành bại rồi sao, chuyện này không thể nào…
- Dương Khánh lớn mật, vì sao dẫn quân tự tiện xông vào Thường Bình phủ?
Vạn Thuận Xương đứng trên đại điện chỉ xuống dưới quát lên.
Thân là một trong sáu Chấp Sự Trấn Ất điện, mặc dù địa vị tương đương phủ chủ mười phủ nhưng dù sao cũng là người làm việc ở cấp cao hơn, cũng có tư cách nói lời như vậy.
Dương Khánh ngẩng đầu chú ý tới y, giơ tay ngăn nhân mã sau lưng, toàn bộ ngừng lại.
Nheo mắt nhìn chằm chằm Vạn Thuận Xương một hồi, Dương Khánh đã hiểu rõ trong lòng.
Có một số việc rất hiển nhiên, Chương Đức Thành tấn công Nam Tuyên phủ nhất định là có người chỉ điểm, nếu không y không cần thiết làm như vậy. Bởi vì tu vi Chương Đức Thành cách cảnh giới Hồng Liên một khoảng cách thật là xa, muốn làm điện chủ là si tâm vọng tưởng, vị trí điện chủ không phải là đơn giản như Dương Khánh để cho Miêu Nghị làm động chủ Đông Lai động.
Ngay cả cảnh giới Hồng Liên vẫn chưa đạt tới, cung chủ Nguyệt hành cung không thể nào sắc phong một người cảnh giới Thanh Liên làm điện chủ. Mà bằng năng lực Chương Đức Thành, điện chủ Hoắc Lăng Tiêu cũng không thể nào để cho y thân kiêm hai phủ, nhất định là có người ở sau lưng xúi giục không thể nghi ngờ.
Mặc dù Dương Khánh biết sau lưng Chương Đức Thành là Hà Vân Dã, nhưng vẫn mãi suy đoán Hà Vân Dã sẽ để cho ai hái quả đào Nam Tuyên phủ này. Hôm nay thấy Vạn Thuận Xương xuất hiện, Dương Khánh không khỏi cười lạnh, chắc chắn là người này. Trước đó y còn kỳ quái không hiểu vì sao tên ngu xuẩn Chương Đức Thành kia có thể nghĩ ra cao chiêu như vậy, thì ra là có người đích thân chạy tới chỉ giáo.
- Thì ra là Vạn Chấp Sự!
Dương Khánh không cao không thấp khẽ chắp tay ôm quyền một cái, lớn tiếng tuyên cáo:
- Chương Đức Thành dẫn quân mưu phản, tập kích Nam Tuyên phủ ta, đã bị Dương mỗ tiêu diệt. Dương mỗ dẫn quân chạy tới thanh trừ dư nghiệt Thường Bình phủ, không nghĩ tới Vạn Chấp Sự cũng ở nơi đây, thật đúng là trùng hợp.
Trong giọng nói y toát ra vài phần châm chọc.
Vạn Thuận Xương khiếp sợ trong lòng, không rõ thật giả, bất quá trong lòng thầm tính toán một chút. Bất kể Chương Đức Thành sống hay chết, nếu như Chương Đức Thành chết, mình không lấy được Nam Tuyên phủ nhưng chiếm được Thường Bình phủ cũng giống vậy. Mắt thấy sắp tới kỳ hạn thu thập Nguyện Lực Châu, không thể để cho Dương Khánh hái được quả đào này.
Tức thì dạng chân bày ra khí thế của người trên, trên cao nhìn xuống quát:
- Nói hươu nói vượn, còn không mau mau lui ra! Lập tức dẫn dắt nhân mã của ngươi cút ra khỏi Thường Bình phủ, nếu không đừng trách Vạn mỗ tố cáo điện chủ ngươi có mưu đồ bất chính.
Nói xong còn ôm quyền về hướng Trấn Ất điện ra vẻ tôn kính.
Nhưng Dương Khánh há đâu dễ gạt như vậy, y dám dẫn nhân mã tới chiếm Thường Bình phủ tự nhiên sớm có quyết định, vung tay lên chỉ về phía Vạn Thuận Xương, đột nhiên hạ lệnh:
- Vây lại! Có ai phản kháng giết không tha!
Đám bộ hạ của y âm thầm kinh hãi, phủ chủ lại lệnh cho bọn họ bao vây Chấp Sự Trấn Ất điện, không biết có gây ra chuyện lớn gì không…
Bất quá mọi người đã đánh giết một mạch tới đây, kỷ luật nghiêm minh không cần phải nói. Huống chi tiền đồ mọi người đã lệ thuộc vào bản thân Dương Khánh, Dương Khánh ra lệnh một tiếng không ai dám không theo.
Lập tức có năm vị sơn chủ dẫn dắt mấy trăm tu sĩ xông ra hai bên, bao vây đại điện Thường Bình phủ lại.
Sau lưng có một đám bộ thuộc bảo vệ, Dương Khánh vẫn tỏ ra bình tĩnh, ngồi ngay ngắn trên long câu.
Thị nữ bên cạnh Vạn Thuận Xương đổi sắc mặt, mà Vạn Thuận Xương lại nổi giận, chỉ Dương Khánh phía dưới gầm lên:
- Dương Khánh, ngươi muốn làm gì, muốn tạo phản phải không?!
- Là ai tạo phản điện chủ tự có minh xét, không cần tới ngươi quan tâm, ngươi chì là một Chấp Sự, không có quyền xử trí phủ chủ các phủ!
Dương Khánh cười lạnh nói:
- Vạn Chấp Sự, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ là có ý đồ gì?
- Vạn mỗ có thể có ý đồ gì? Chấp Sự Trấn Ất điện đến các phủ tra xét chính là chuyện thường, chẳng lẽ còn cần phải được Dương Khánh ngươi đồng ý sao?
- A, vậy thì thật là kỳ quái, nếu Vạn Chấp Sự tới Thường Bình phủ tra xét, chẳng lẽ không có mắt hay sao? Ngươi ngàn vạn lần đừng nói Chương Đức Thành dẫn quân tấn công Nam Tuyên phủ ta, ngươi ở Thường Bình phủ lại không biết một chút động tĩnh nào! Nếu như đã biết, vì sao không kịp thời báo lên trên nghĩ biện pháp ngăn cản, vẫn còn ở nơi này điên đảo thị phi, rốt cục là có ý gì?
Bị Dương Khánh nói câu đầu tiên chặn họng không thể nói lời gì, Vạn Thuận Xương thẹn quá hóa giận, y không thể nói đây là ý của cấp trên, bèn quát to một tiếng:
- Càn rỡ!
- Có một số việc trong lòng mọi người biết rõ ràng, ngươi có chủ ý xấu xa quỷ quái gì hẳn cũng tự biết.
Dương Khánh đột nhiên giơ tay lên chỉ thẳng, không chút khách sáo quát lên một tiếng lớn:
- Vạn Thuận Xương, lập tức cút khỏi Thường Bình phủ cho ta! Nếu không đừng trách Dương mỗ không khách sáo!
Vạn Thuận Xương thốt nhiên giận dữ:
- Lớn lối mà không biết thẹn, Vạn mỗ cứ đứng ở chỗ này, cũng muốn xem thử ngươi dám làm gì ta!
- Vậy ta sẽ cho ngươi xem rõ!
Dương Khánh tiện tay lộn một cái, lấy thủ cấp Chương Đức Thành từ bên trong nhẫn trữ vật ra, cầm trong tay tức giận nói:
- Thủ cấp Chương Đức Thành ở chỗ này, giết chết y bất quá chỉ như giết gà giết chó, đơn giản như lấy đồ trong túi mà thôi, tiện tay là có thể lấy được! Ngươi muốn Nam Tuyên phủ của Dương mỗ ư, cứ việc, thủ cấp này chính là vết xe đổ trước. Vạn Thuận Xương, mỗ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút ra khỏi Thường Bình phủ, nếu không sẽ chém đầu chó của ngươi, mang hai thủ cấp cấu kết với nhau làm chuyện xấu ý đồ phản loạn này trình lên điện chủ!
Vạn Thuận Xương gầm lên:
- Ngươi dám!
- Ngay cả Chương Đức Thành ta cũng dám giết, không ngại giết thêm một người nữa, ngươi xem ta có dám hay không!