Phi Thiên

Chương 1831: Đất luyện ngục



Cơ Hoan nói:

- Theo điều tra thì Nam Tử tinh Đinh Dậu vực là phạm vi thế lực của Hoàng Hạo Ngọ Lộ Nguyên Soái của mười hai lộ nguyên soái Thiên Đình. Đại thống lĩnh Lý Đông Mạc là tôn tử ruột của Lý Quân quản gia nhà Hoàng Hạo. Đại thống lĩnh Thiên Nhai Tả Ứng công Lan Hoa tinh Đinh Mùi vực, Quách Thành Tú đại thống lĩnh Thiên Nhai Lăng Vân Tinh Đinh Thân vực tiếp giáp với Đinh Dậu vực đều là người ra từ phủ Ngọ Lộ Nguyên Soái.

- Ba người này mỗi mười năm sẽ tụ tập ở Thiên Nhai Nam Tử tinh một lần, vì Thịnh Ngọc Hoàn phu nhân của Hoàng Hạo yêu thích ăn địa hồng ngư sinh sản ở Đinh Dậu vực. Địa hồng ngư nằm trong địa bàn của yêu tu tên Hắc Quả Phụ. Bình thường rất khó bắt địa hồng ngư vì không biết nó trốn ở đâu, cách mười năm mới đi ra một lần, người bình thường không bắt được, cưỡng ép bắt là con cá này sẽ tự bạo, chỉ có Hắc Quả Phụ không biết dùng cách gì câu được nguyên con.

- Nên Lý Đông Mạc, Tả Ứng Công, Quách Thành Tú vì biểu đạt lòng hiếu kính với nguyên soái phu nhân, cách mười năm một lần khi Hắc Quả Phụ thả câu thì ba người sẽ cùng đến xin, đưa tới phủ nguyên soái để tỏ lòng kính nguyên soái phu nhân. Theo ta hỏi thăm thì khoảng mấy tháng nữa là tới lúc địa hồng ngư sản xuất, tương đương với ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai sẽ đến tìm Hắc Quả Phụ.

Cơ Hoan nói xong giơ ba ngón tay với bốn người:

- Miêu Nghị làm đại thống lĩnh Thiên Nhai đã béo bở như thế, ba đại thống lĩnh Thiên Nhai thì... các vị có tưởng tượng đó là khái niệm gì không?

Mấy người bị hấp dẫn chú ý vào việc này, nghe vậy mắt hấp háy, khuôn mặt mơ màng.

Tàng Lôi hỏi:

- Lão yêu quái, ý của ngươi là cướp bóc ba vị đại thống lĩnh?

Cơ Hoan cười âm trầm:

- Nếu ba người họ ở Thiên Nhai thì chúng ta khó xuống tay, Thiên Nhai có tu sĩ cảnh giới Thải Liên trấn thủ. Ba người đó trên đường đi tìm Hắc Quả Phụ là lúc xuống tay tốt nhất!

Mục Phàm Quân hỏi:

- Tu vi của ba người đó thế nào? Có thám thính chưa?

Cơ Hoan gật đầu nói:

- Nếu không biết điều này thì sao ta triệu tập mọi người đến làm gì. Lý Đông Mạc tu vi cao nhất trong ba người, đến Kim Liên cửu phẩm. Tu vi của Tả Ứng Công xếp thứ hai, Kim Liên bát phẩm. Quách Thành Tú là Kim Liên thất phẩm, ba người vừa lúc xếp thứ tự tu vi bảy Kim Liên.

Mấy người nghe xong do dự, dù sao ai nấy đều có tu vi cao hơn bọn họ.

Tư Đồ Tiếu hỏi:

- Tu vi cao chút không có gì, mấy năm nay phát hiện tu sĩ đại thế giới cũng chỉ có thế. Nhưng bối cảnh của ba người đặt ở đó, e rằng trên người có pháp bảo lợi hại gì, e rằng không dễ đụng vào.

Cơ Hoan nói:

- Dễ đụng thì ta độc chiếm một mình rồi, còn cần tìm các ngươi sao?

Nói cũng đúng.

Mục Phàm Quân nói:

- Đụng vào ba người này cũng không sao, quan trọng là hậu quả. Cùng lúc đụng vào ba đại thống lĩnh Thiên Nhai thì sẽ đến tai Thiên Đế, có thể tưởng tượng hậu quả thế nào, chúng ta còn chưa trốn đi xa thì đường tinh vực xung quanh đã bị phong tỏa ngay, rồi sẽ đối mặt nhiều cao thủ Thiên Đình điều tra. Cái này chưa là gì, nếu chỉ mình Thiên Đình còn đỡ, đám binh tôm tướng cua quen thói lười biếng, không mấy người sẽ làm việc bán mạng. Nhưng chúng ta một lúc động ba người, cả ba đều là người của phủ Ngọ Lộ Nguyên Soái thì mặt mũi Hoàng Hạo để đâu? Bẽ mặt như vậy thì thế lực của Hoàng Hạo sẽ dốc hết sức ra, chúng ta có thể tránh thoát được hay không còn chưa biết.

Cơ Hoan nói:

- Vậy mới nói, nó xác minh sấm ngôn của Vu Hành Giả, binh hành nước cờ hiểm sẽ có họa.

Vân Ngạo Thiên đọc lời tiếp theo:

- Nếu không đường đi thì đây là chốn về. Rắn không đầu không được, chậm đợi trong cũi... Chẳng lẽ Vu Hành Giả muốn chúng ta chui đầu vô lưới chờ trong lồng? Đây không phải hố chúng ta sao? Giết ba đại thống lĩnh Thiên Nhai, vào nhà giam rồi còn mơ Hoàng Hạo sẽ thả ra sao?

Tư Đồ Tiếu lắc đầu nói:

- Không ổn! Chắc chắn Hoàng Hạo sẽ không tha cho chúng ta, sẽ khiến chúng ta chết thật thảm, nhất định sẽ lấy chúng ta ra giết gà dọa khỉ. Tuy Vu Hành Giả thần cơ diệu toán, nhưng ai biết hắn có lúc nào đó sai lầm không? Dù không sai lầm nhưng rơi vào tay Hoàng Hạo dù không chết cũng lột mấy lớp da, chịu tội thảm còn hơn chết. Dù Vu Hành Giả tính chính xác thì ta sẽ không làm theo lời của hắn.

- Mặt sau còn có câu nữa, Khi lục tử gặp lại, phong vân lại nổi lên...

Mục Phàm Quân nhìn mấy người:

- Lục tử có khi nào ám chỉ lục thánh chúng ta? Chẳng lẽ ý của Vu Hành Giả là Miêu Nghị sẽ tới cứu chúng ta?

Tàng Lôi chắp tay:

- A di đà phật! Với thân phận của chúng ta, toàn tu luyện công pháp của phản tặc, Miêu Nghị tới cứu tức là chui đầu vô lưới. Nếu hắn biết chúng ta rơi vào nhà tù Thiên Đình thì việc đầu tiên là bỏ không làm đại thống lĩnh, nhanh chóng trốn về tiểu thế giới. Diệu tính của Vu Hành Giả sao khiến lão nạp cảm giác không đáng tin.

- Ha ha ha!

Cơ Hoan cười phá lên, thấy mấy người nhìn mình thì xua tay nói:

- Không giống như các người nghĩ, ban đầu ta cũng tưởng như vậy, cũng rất rầu lo nhưng cảm thấy Vu Hành Giả sẽ không nói chơi. Ta tự mình khảo sát tính khả thi của kế hoạch, điều tra rồi ta liền hiểu ngay, mới rõ ‘cũi’ trong sấm ngôn không phải ám chỉ nhà tù Thiên Đình. Không biết mấy vị có từng nghe về đất luyện ngục không?

Mấy người gật đầu.

Vân Ngạo Thiên nói:

- Nếu là ‘địa ngục’ thì có nghe qua, chỗ đó quỷ bí không lường được, cực kỳ nguy hiểm, tài nguyên tu luyện thiếu thốn. Người trốn trong địa ngục toàn là cùng hung cực ác, đa số là phản tặc. Có một loại hình phạt của Thiên Đình là tống tội phạm vào địa ngục, dùng cách tiêu diệt phản tặc chuộc tội. Miễn giết đủ phản tặc là có thể chuộc tội rời khỏi địa ngục, nghe nói nhiều người bị ném vào nhưng sống sót đi ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cơ Hoan cười nói:

- Đúng rồi, cũi trong sấm ngôn của Vu Hành Giả chắc ám chỉ nơi đó, cũi tức là ngục, địa ngục có thể nói là cũi trong Thiên Đình.

Tư Đồ Tiếu hỏi:

- Chưa chắc cái gọi là cũi ám chỉ địa ngục.

Cơ Hoan nói:

- Suy nghĩ của các ngươi giống y ta. Ban đầu ta không biết rõ vùng này, cũng không liên tưởng đến nó. Trong quá trình điều tra phát hiện chỗ của Hắc Quả Phụ rất gần với đất luyện ngục nổi tiếng lừng lẫy, thế là ta hiểu ra cái gọi là ‘cũi’ ý chỉ địa ngục. Bảo chúng ta chờ trong cũi không phải tù ngục trong Thiên Đình mà là địa ngục, khi chúng ta vào địa ngục thì Thiên Đình hầu như không thể bắt được chúng ta.

Mục Phàm Quân hừ lạnh một tiếng:

- Không lẽ ta nghe đồn sai lầm? Ta nghe nói Thiên Đình cũng muốn tiêu diệt phản tặc trong địa ngục nhưng vì hoàn cảnh trong đó quá vô thường, thế lực của Thiên Đình không thể vào trong đó tiêu diệt. Bởi vậy phản tặc ngày xưa đối địch với Thiên Đình đều liều mạng chạy trốn vào chỗ đó lánh nạn. Thiên Đình vì ngăn chặn đám phản tặc phản công nên phái nhiều cao thủ trấn thủ lối ra vào địa ngục, không được cho phép thì người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, cho đám phản tặc tự sinh tự diệt trong đó. Không có tài nguyên tu luyện bổ sung, không nói bọn họ tàn sát lẫn nhau nhưng sẽ có ngày nhốt chết họ. Lối ra đã bị giữ kín, chúng ta làm sao chờ trong cũi? Chúng ta vốn không thể đi vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.