Phi Thiên

Chương 1899: Phá Pháp cung, Lưu Tinh tiễn (Hạ)



Cảnh tượng này hỏi ai rung động nhất thì đó là chín vị phủ Đông Hoa Tổng Trấn Chương Hãn Phương đại thống lĩnh Thiên Nhai, nghĩ mà sợ. Nhớ lúc trước bọn họ nhục nhã Ngưu đại thống lĩnh, lại nhìn Ngưu đại thống lĩnh lúc này, họ cảm giác gáy lạnh lẽo. Người ta không sợ bọn họ, chẳng qua không khùng lên hoặc nên nói là không thèm để họ vào mắt, không thì họ làm gì còn mạng sống.

Tô Lực theo đuôi mấy người càng mặt không chút máu, tay chân da đầu lạnh ngắt. Hôm nay mới biết dâm uy của Ngưu đại thống lĩnh bao phủ Thiên Nhai không phải đùa, không cho kẻ như Tô Lực khinh nhờn được.

Chiến Như Ý đứng hàng đầu đám đông nhìn hành động của Miêu Nghị, ánh mắt do dự không biết có nên tiến lên khiêu chiến không. Dù sao Chiến Như Ý từng tuyên bố đe dọa trước mặt Ngưu Hữu Đức, nhưng thực lực đệ nhất sát hạch lần thứ nhất của Ngưu Hữu Đức không vừa gì, nàng không chắc sẽ đánh thắng người ta.

Hạ Hầu Long Thành cũng xếp hàng đầu đám đông ngẩn ngơ nhìn Miêu Nghị toàn thân đẫm máu, gã không ngờ hắn hung hãn như vậy. Hạ Hầu Long Thành nhớ tới lúc trước ký kết khế ước huyết chiến với Miêu Nghị là khóe miệng gã co giật.

May mắn ký khế ước trước, không thì bằng vào tính tình của Hạ Hầu Long Thành không tới lượt Tra Nhân Tuấn ra sân, gã sẽ nhảy ra ngoài trước. Tưởng tượng hậu quả khiến Hạ Hầu Long Thành nghĩ mà run, liếc xéo Đổng Ứng Cao lúc trước buông lời ngông cuồng.

Phàn Ngọc Phỉ lẩm bẩm:

- Thực lực của Ngưu Hữu Đức mạnh hơn năm xưa nhiều.

Phàn Ngọc Phỉ lẩm cũng liếc qua Đổng Ứng Cao, trêu chọc hỏi:

- Đổng Ứng Cao, ngươi nói mình có thể lấy đầu của hắn mà? Sao lúc này không nói một lời, sợ rồi?

Đổng Ứng Cao khinh thường nói:

- Buồn cười. Ta sợ hắn? Ta chỉ muốn hắn nhặt đủ đồ giúp ta.

Đổng Ứng Cao không chỉ nói miệng, gã còn xuất thủ rất nhanh, tay gỡ Phá Pháp cung treo xéo trên vai xuống, thân cung biến to gấp đôi. Đổng Ứng Cao xòe năm ngón tay ra, ba Lưu Tinh tiễn sắc bén đầy hoa văn mây thoáng hiện kẹp giữa tay gã, ba mũi tên đặt trên dây.

Khoảnh khắc dây cung kéo căng, trên cây cung tinh mỹ tỏa bảo quang màu vàng như sóng gợn. Dây cung kéo căng, ánh sáng từ hai đầu tụ tập vào dây cung.

Đổng Ứng Cao giang tay kéo cung hơi điều chỉnh chút, mũi tên nhắm ngay Miêu Nghị đang dọn dẹp chiến lợi phẩm, bỗng thấy hắn cũng ngước lên nhìn mình.

Miêu Nghị chưa sơ sẩy tới mức coi trời bằng vung, hắn vừa nhặt chiến lợi phẩm vừa cảnh giác bốn phía. Đổng Ứng Cao đứng ở hàng đầu động tác cao điệu như thế làm sao Miêu Nghị không thấy được.

Đổng Ứng Cao không để ý, khóe môi cong lệnh lạnh lùng chứng tỏ gã tràn đầy tự tin.

Người xung quanh nhìn năm chú, năm ngón tay Đổng Ứng Cao thả dây tên ra. Trên dây kéo căng, ánh sáng rót vào ba cây Lưu Tinh tiễn. Một tiếng nổ, pháp lực tứ giăng, ba mũi tên bay khỏi cung, tan vỡ hóa thành ba luồng sáng hình chữ ‘phẩm’ xẹt qua.

Nhanh đến mức Miêu Nghị ngạc nhiên, càng giật mình là mũi ba điểm sáng có dính ba đốm đen xoay tròn, không to bằng lúc hắn ra tay, chỉ cỡ hạt đậu xanh nhưng hắn biết điều này có ý nghĩa gì.

Vào lúc gấp gáp Miêu Nghị bay ra khỏi lưng Hắc Thán đang định tránh né.

Không ngờ ba luồng sáng bỗng rẽ đường cong bắn tới, có thể truy tung xạ kích, Miêu Nghị hết sức bất ngờ.

Miêu Nghị hét to một tiếng:

- Trứ!

Miêu Nghị huơ thương khuấy điên cuồng, đầu thương có đốm đen xoay tròn to cỡ hột đậu nành.

Khiến Miêu Nghị không kịp trở tay là Nghịch Lân thương đã đâm túng hai luồng sáng nhưng lại trượt qua, không có trở ngại thực chất, chỉ cảm nhận dao động pháp lực mãnh liệt, giống như mò trăng đáy nước.

Khoảnh khắc ba luồng sáng bay tới trước mặt Miêu Nghị, ánh sáng hiện hình hóa thành ba mũi tên ánh sáng phần mũi có đốm đen xoay tròn cỡ hột đậu phá pháp lực phòng ngự của Miêu Nghị.

Keng keng keng!

Ba tiếng nổ vang lên, ba mũi tên bắn trúng ngực bụng của Miêu Nghị.

Miêu Nghị ngửa đầu phun búng máu:

- Phụt!

Miêu Nghị bị đánh xa mấy chục trượng, mất trọng tâm lăn lông lốc giữa hư không.

Ba mũi Lưu Tinh tiễn bắn trúng Miêu Nghị thì lộn lại, tốc độ bay về không nhanh bằng khi bắn ra. Đổng Ứng Cao xòe năm ngón tay, ba cây Lưu Tinh tiễn đã về tay gã.

Đổng Ứng Cao bĩu môi hướng Miêu Nghị còn lăn lốc trong trời sao, gã khinh miệt liếc qua Phàn Ngọc Phỉ có vẻ giật mình.

Miêu Nghị châm chọc nói:

- Mỹ nhân đứt tóc, thế nào? Ta lấy đầu của Miêu Nghị chỉ như đồ trong túi.

Phàn Ngọc Phỉ nghẹn lời nhìn Phá Pháp cung trong tay gã, không ngờ cung tên này có uy lực lớn như vậy, một mũi tên đánh gục Ngưu Hữu Đức mới rồi còn hung hãn như vậy.

Hạ Hầu Long Thành vỗ tay quát to:

- Hay!

Đám người cùng trận doanh cao giọng phụ họa:

- Hay!

Một số trận doanh có thù với Miêu Nghị còn lớn tiếng hơn:

- Hay!

Mới rồi họ bị khí thế của Miêu Nghị đè nghẹt thở, không ngờ bị một mũi tên đánh ngục, mọi người tăng vọt sĩ khí.

Trong tiếng khen đột nhiên có một giọng nói không hài hòa:

Mắt Hạ Hầu Long Thành sáng rực nhìn chằm chằm Phá Pháp cung, đột nhiên nói:

- Đồ vật khá lắm, bữa nào cho ta mượn chơi.

Nghe câu này cơ mặt Đổng Ứng Cao cứng lại, chửi thầm: Với nhân phẩm của ngươi bị mượn đi rồi ngươi sẽ trả về sao?

Phàn Ngọc Phỉ nhếch môi cố nén cười, thầm nghĩ đại ca ca ruột của Hạ Hầu đại thống lĩnh cũng không phải thứ gì tốt, nổi tiếng không nói lý, Đổng Ứng Cao bị quấn thì sẽ khổ đây.

Một tiếng gầm tức giận giải trừ lúng túng cho Đổng Ứng Cao:

- Grào!

Mọi người nhìn sang, con tọa kỵ toàn thân khoác giáp của Ngưu Hữu Đức gầm lên rồi như bị điên lao nhanh tới nhào vào Đổng Ứng Cao.

Vẻ mặt Đổng Ứng Cao khinh miệt, ba cây Lưu Tinh tiễn đặt trên dây cung kéo căng.

Bùm!

Pháp lực kích động lại nổ vang.

Keng keng keng!

Hắc Thán bị trúng ba mũi tên, thân thể to lớn bị hất bay đi.

Mọi người la hay:

- Hay!

Nhưng khả năng chịu đựng đánh của Hắc Thán mạnh mẽ vô cùng, lăn lộn một lúc rồi lại xông lên.

Đổng Ứng Cao sửng sốt, dường như không ngờ Hắc Thán chịu đòn giỏi vậy, nhưng gã lại vẫy tay chộp lại ba mũi Lưu Tinh tiễn bay về rồi lại kéo cung.

Keng keng keng!

Hắc Thán lại bị đánh bay.

Hắc Thán lại đứng vững thân hình, lao lên nữa, liều mạng không chết không ngừng!

Đổng Ứng Cao cười khẩy nói:

- Để ta xem súc sinh nhà ngươi có thể ăn được mấy mũi tên của ta!

Từng mũi tên rời tay bắn bay Hắc Thán, tựa như đang đùa với con nít ba tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.