Phi Thiên

Chương 1902: Nói chuyện giữ lời



Lúc trước mọi người không thấy nhưng giờ thì tất cả trơ mắt nhìn Miêu Nghị một hơi giết ngàn người, dù trong đó có khá nhiều công của Hắc Thán nhưng chính mắt thấy chính tai nghe đem lại rung động lớn khó tả cho mọi người.

Giết ra từ trăm vạn đại quân, Miêu Nghị đưa lưng hướng mọi người chợt phồng gò má, hắn không kiềm được miệng mũi ọc máu. Ba mũi tên của Đổng Ứng Cao hại Miêu Nghị bị thương hơi nặng, hắn bất chấp với thương thế chỉ lo huyết chiến, cộng thêm mới rồi xung phong bị đánh vài cái, tuy đã dùng tinh hoa tiên thảo từ trước nhưng tốc độ phục hồi của nó không thể khỏe ngay một giây được.

Tình huống thân thể không ổn, sau khi Miêu Nghị giết ra định khống chế Hắc Thán trốn vào trời sao xa thẳm, nhưng mắt hắn lóe sáng, không biết nghĩ tới gì mà nhếch mép nanh tranh.

Hắc Thán đột nhiên dừng lại, xoay người hất đầu ném xác Đổng Ứng Cao luôn bị nó ngậm trong miệng ra.

Miêu Nghị cầm thương chĩa xéo đằng đằng sát khí bỗng phất tay nhận lấy, đôi pháp nhãn nhanh chóng nhìn quét hai nửa trăm vạn đại quân, rất nhanh tỏa định đám người Chương Hãn Phương rồi hắn nhìn Tô Lực chằm chằm.

Miêu Nghị vung tay chỉ, hét to:

- Tô Lực, sao dám phản bội ta, để mạng lại!

Miêu Nghị chưa nói xong Hắc Thán đã nổi máu cuồng chở hắn lao về, xung phong vào đám người nửa bên phải.

Mọi người cứ đinh ninh Miêu Nghị sẽ chạy trốn ai ngờ hắn giết trở về, đám người nửa bên phải luống cuống. Những người ở phía sau toàn là đi bộ tự bay, không có tọa kỵ linh thú, ai dám cản Miêu Nghị?

Người kinh hoàng nhất là Tô Lực, bị Miêu Nghị điểm danh rống, gã sợ hãi teo tim. Tô Lực chưa phản ứng lại thì đám người Chương Hãn Phương đã nhanh chóng điều khiển linh thú thoát khỏi đám đông nhanh chóng trốn vào sâu trong trời sao.

Tô Lực phản ứng lại lập tức lao theo, phất tay kêu gào:

- Chương đại thống lĩnh hãy chờ ta chút, mang ta đi cùng với! Nghiêm đại thống lĩnh cứu ta...!

Đám người Chương Hãn Phương ngoái đầu nhìn, không ai mang Tô Lực theo cùng. Không phải không muốn cứu Tô Lực mà dẫn theo gã không chừng sẽ chọc vào Miêu Nghị truy sát không nhả, nên phải bỏ mặc gã. Để Tô Lực lại không chừng kéo dài chút thời gian chạy trốn cho bọn họ.

Tô Lực một đường chạy thục mạng, vừa quay đầu nhìn, nhưng không thấy đám người Chương Hãn Phương định ngừng bước mà còn chạy nhanh hơn. Ngưu đại thống lĩnh đã hùng hổ lao vào đám đông, tựa như sóng xô bờ ập đếna, không đi đường gần mà xông qua đường có chướng ngại vật, hung hãn khiến người kinh khủng.

Tô Lực biết tốc độ bay của mình không thể trốn thoát truy kích, mắt thấy không ai cứu viện mình, lại có người vô địch truy sát, khuôn mặt gã tràn đầy bi hờn tuyệt vọng, lòng hối hận cũng khó tả. Nếu sớm biết đại thống lĩnh hung mãnh như vậy, trăm vạn đại quân cũng không ngăn hắn được thì Tô Lực không bao giờ phản bội hắn làm gì.

Có một người khác cũng biến sắc mặt, khuôn mặt Bích Nguyệt Phu Nhân đầy cay đắng. Ngưu Hữu Đức thậm chí không tha cho người mình, nhưng ngẫm lại lúc trước những kẻ ‘người mình’ đối xử với hắn như thế nào thì bây giờ hắn đáp trả cũng hợp lý.

Tóm lại Bích Nguyệt Phu Nhân đã hiểu rõ, không phải Ngưu Hữu Đức sợ đám người Chương Hãn Phương mà hắn đề phòng nàng, hắn nhẫn nhịn tới khi thoát khỏi quyền thế của nàng rồi mới hành động.

Miêu Nghị vào rồi ra, lại lao vào, lần này không bị lực cản gì. Mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý, thấy Miêu Nghị giết tới thì liền né tránh.

Miêu Nghị xuyên qua đợt này chỉ giết mấy chục người, nhưng mấy chục tiếng hét thảm vẫn khiến người tim tập chân run.

Có người không biết nên nói cái gì với bản thân, tại sao cảm thấy hắn mới chỉ giết vài chục người? Bình thường mọi người chém giết mấy người đã rất ghê gớm, giờ bỗng phát hiện Ngưu Hữu Đức giết vài chục mạng cũng chưa có hơi hướm giết người.

Người hai bên đường trơ mắt nhìn Miêu Nghị người đẫm máu mang theo khí huyết sát cuồn cuộn vụt qua trước mắt.

Miêu Nghị lao ra từ trong đại quân, hắn nhìn Tô Lực chằm chằm, đuổi theo gắt gao.

Đằng Phi xem cuộc chiến lấy làm lạ hỏi:

- Tô Lực là ai mà đáng để Ngưu Hữu Đức không buông tha?

Cao Quan lạnh nhạt nói:

- Vốn là một bách phu trưởng dưới tay hắn, trước sát hạch đã phản bội hắn, vì hòa nhập vào người khác nên dùng cách nhục nhã Ngưu Hữu Đức để ghi công đầu.

Đằng Phi gật gù:

- Hèn gì.

Đằng Phi chợt cứng người, chậm rãi quay đầu hỏi:

- Sao cái này ngươi cũng biết? Còn có chuyện gì mà thủ lĩnh tình báo nhà ngươi không biết không?

Cao Quan đáp:

- Chỗ ta còn có thứ ngươi muốn biết nhưng ngươi không dám hỏi.

Khóe môi Đằng Phi co giật, câm nín:

- ...

Tô Lực liều mạng cắm đầu chạy, không ngừng ngoái đầu lại, khi thấy Miêu Nghị tới gần thì gã đột nhiên không trốn nữa, vì biết có trốn cỡ nào cũng không thoát.

Tô Lực cầm thương xoay người lại, biểu tình kinh hoàng hét to:

- Đại thống lĩnh, ty chức đã biết sai! Đại thống lĩnh tha mạng, ty chức cũng bị buộc bất đắc dĩ, ty chức chỉ muốn tìm đường sống, chỉ mong kiếm được một đường sống! Xin đại thống lĩnh khai ân!

Miêu Nghị cười khẩy nói:

- Còn nhớ lúc ngươi phản bội ta thì ta đã nói gì không? Dám làm thì nên gánh vác hậu quả, chém đầu là xong.

“Tô Lực, ta không ngăn cản ngươi tìm kiếm tương lai, ta không trách ngươi sợ ta làm liên lụy ngươi. Nhưng có câu này ngươi hãy nhớ kỹ, ai có chí nấy ta không so đo, nhưng ta tuyệt đối không tha cho phản đồ!”

Trong óc Tô Lực chợt lóe qua câu nói này, lời nói còn văng vẳng bên tai.

Thấy van xin vô ích, Tô Lực rống to:

- A! Ngưu Hữu Đức, ta liều mạng với ngươi!

Tô Lực cầm thương xông lên, gã đã chó cùng rứt giậu, tính sao cũng không có đường sống thì đành liều mạng tìm kiếm một con đường.

Khoảnh khắc hai bên đến gần, Tô Lực vung thương cuồng đâm. Miêu Nghị đứng trên người Hắc Thán lao lên biểu tình rẻ rúng, một cánh tay cầm thương đột nhiên đâm ra.

Đinh!

Có tiếng trong trẻo, trường thương trong tay Tô Lực bị Nghịch Lân thương đâm gãy, đầu thương ba mũi nhọn chưa cạn thế đi, đâm thủng giáp vàng trên ngực gã, xuyên qua ngực chui ra sau lưng, máu phun ra.

Một thương đánh chết, giết dễ như chơi.

Tô Lực bị thương móc lên một tay chộp thân Nghịch Lân thương, khóe môi chảy máu ròng ròng, biểu tình tràn đầy tuyệt vọng. Tô Lực phát hiện có liều mạng cũng vô dụng, hai người vốn không là đối thủ cùng đẳng cấp.

Tô Lực cười thảm:

- Ha ha ha!

Tô Lực ọc máu thều thào:

- Đại thống lĩnh quả nhiên nói chuyện giữ lời, tuyệt đối không tha cho ty chức!

Roẹt!

Nghịch Lân thương rút ra, mũi nhọn thương quét qua vạch một vệt máu trên cổ Tô Lực.

Miêu Nghị phất tay thu người và vật vào, pháp nhãn nhìn sâu trong trời sao, đã không thể đuổi kịp đám người Chương Hãn Phương. Hắc Thán chở Miêu Nghị quay đầu trở lại.

Thấy tên này lại xông về, đại quân tụ lại cảnh giác cao độ đề phòng Miêu Nghị lại xung phong.

Nhưng Miêu Nghị ngừng lại trước đại quân, giơ thương chỉ vào mọi người, hét to:

- Lấp ló thì có gì hay, Ngưu Hữu Đức đại thống lĩnh Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh ở đây, ai muốn lấy mạng của ta thì hãy đi ra quyết tử chiến một phen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.