Phi Thiên

Chương 196-1: Bắt được rồi (Thượng)



- Sơn chủ, còn có một chuyện rất thú vị, liên quan tới Miêu động chủ và hai tên thị nữ của hắn.

Hồng Miên đột nhiên cười hì hì một tiếng.

Lục Liễu bĩu môi, quan hệ như vậy còn có thể có chuyện gì.

Tần Vi Vi cũng nhướng mày, hừ lạnh nói:

- Nam nhân không có một ai tốt.

- Sơn chủ, không phải là như ngài nghĩ…

Hồng Miên hé miệng cười nói:

- Hai nha đầu kia vẫn còn là xử nữ!

Sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo, nhưng sau khi nghe vậy Tần Vi Vi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Hồng Miên, có vẻ muốn nói lại thôi, có mấy lời muốn hỏi lại không thể nào thốt ra ngoài miệng.

Nữ nhân này cũng rất cứng miệng, có lẽ là do quá mức tự ái.

Lục Liễu cũng ngạc nhiên một trận, bất quá sau đó lộ vẻ tò mò hỏi:

- Thật ư?

- Là thật, lúc đầu ta cũng không tin, vì vậy bắt hai nha đầu kia...

Hồng Miên khẽ cười kể lại chuyện mình bắt hai nha đầu kia kiểm tra, ngay cả bản thân nàng cũng cảm giác làm như vậy quả thật là quá hoang đường.

Tần Vi Vi đã giải khai mối nghi ngờ trong lòng im lặng một hồi, trong ánh mắt thoáng qua vẻ khác thường, nàng không muốn ai biết tâm sự của mình, cũng không chịu thổ lộ với hai thị nữ tâm phúc.

Ánh mắt hai thị nữ gần như đồng thời tập trung vào mặt nàng, lặng lẽ quan sát.

Không nhìn ra nàng có phản ứng gì, Lục Liễu thử thăm dò nhạo báng hỏi:

- Sơn chủ, thật sự đã xuất hiện nam nhân không làm loạn, biết làm thế nào cho phải?

- Làm gì cho phải…

Tần Vi Vi theo bản năng hỏi lại, bất quá rất nhanh hiểu ra, nhất thời thẹn quá hóa giận, vật ngã Lục Liễu trên giường đánh vào mông nàng bôm bốp:

- Ngay cả bản sơn chủ cũng dám nhạo báng, quả thật là vô pháp vô thiên!

Hồng Miên cũng nhào tới đánh giúp một tay, đánh tới nỗi Lục Liễu liên tiếp cầu xin tha thứ.

Đùa giỡn xong, Tần Vi Vi sửa sang lại y phục đứng lên hừ lạnh một tiếng:

- Các ngươi cho là nam nhân nào cũng được bản sơn chủ để ý hay sao? Chỉ bằng vào hắn ư, cho dù là hắn có một vạn điểm tốt, cũng không xứng xách giày cho ta!

Nói xong phất tay áo bỏ ra ngoài cửa, đứng dưới mái hiên nhìn lên bông tuyết đang bay lả tả, một thân quần trắng như tuyết, ánh mắt có vẻ ngơ ngác hoang mang, trong đầu hiện lên tình cảnh nguy cấp vạn phần, được Miêu Nghị kéo lên long câu ngày trước.

- Ôm chặt lấy ta...

Tiếng quát chói tai của hắn thỉnh thoảng còn vang lên bên tai nàng, khiến cho nàng phải xuất thần.

Tình cảnh hai cánh tay nàng ôm chặt lấy lưng hùm vai gấu của hắn, dính sát vào nhau lại càng khắc cốt minh tâm, cực kỳ khó quên...

Hồng Miên, Lục Liễu Từ từ đi tới cửa ngơ ngác nhìn nhau, le lưỡi một cái...

-----------

Trường Phong động trong đêm tuyết giá.

Nơi xa giữa núi rừng có mười người cỡi long câu đang chậm rãi nhẹ bước tiến tới, cuối cùng dừng bước trên đỉnh một ngọn núi, nhìn về phía đèn lửa sáng choang ngoài xa.

Sau khi đêm xuống, mười người đã thay y phục trắng.

Sau khi quan sát từ xa một hồi, mười người chụm đầu vào nhau bàn tán nho nhỏ một hồi, xõa tóc rối bời buông xuống tận vai, ai nấy lấy mặt nạ ra đeo vào.

Chuyện không theo quy tắc chỉ có thể làm âm thầm, không thể bại lộ thân phận, Miêu Nghị đã liên tục dặn dò nhiều lần.

Giống như lúc trước Hùng Khiếu muốn ngấm ngầm giết chết hắn, cũng chỉ có thể hạ thủ sau lưng, tuyệt không dám công khai hành động.

Lại Vũ Hàm cầm đầu ngồi ngay ngắn trên long câu ngắm nhìn bốn phía một lượt, nhẹ nhàng vung tay lên.

Trong đó có ba thớt long câu lập tức tản ra, gồm có một tên tu sĩ Bạch Liên bát phẩm, thất phẩm và lục phẩm, đi quanh bốn phía dãy núi, cùng với bên này trấn thủ bốn phương hướng xung quanh Trường Phong động.

Chuẩn bị xong, Lại Vũ Hàm phất tay chỉ về phía Trường Phong động nằm giữa dãy núi.

Sáu tên tu sĩ phía sau lão, năm tên tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm đi theo một tên tu sĩ Bạch Liên cửu phẩm lấy hết tốc độ chạy tới ầm ầm, không còn giấu giếm hành tung như trước nữa.

Tu sĩ canh giữ ở trước sơn môn Trường Phong động nghe tiếng thi pháp nhãn nhìn, chỉ thấy sáu tên đeo mặt nạ tóc tai bù xù đang cỡi long câu vọt tới.

Trang phục quỷ dị như vậy, không cần nghĩ cũng biết người tới bất thiện, sắc mặt y lập tức đại biến.

Y rống lên một tiếng thật to cảnh báo.

Tín hiệu cảnh báo vang lên, bên trong các phủ đệ tu hành trong cả Trường Phong động lâp xuất hiện những bóng người lướt ra, nhanh chóng chuẩn bị ứng đối.

Tu sĩ canh sơn môn cũng không cần biết tu vi người tới như thế nào, địch nhiều ta ít là thực tế, không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng đôi chân y không thể nào nhanh hơn tốc độ long câu, người đeo mặt nạ cầm đầu vọt tới vung trường thương đâm ra.

Pháp lực cường hãn như thực chất bắn ra, tên tu sĩ Bạch Liên cửu phẩm là người đầu tiên xuất thủ.

Một đường tuyết lướt qua mặt đất, ầm một tiếng, một mảng đất có lẫn tuyết bị hất lên.

Rầm, mảng đất kia úp xuống đầu tu sĩ Trường Phong động đang chạy trốn, đầu y lộ ra bên ngoài đang phun máu.

Sáu tu sĩ chạy qua bên cạnh y, cũng không giết chết y.

Vừa thấy thực lực đối phương như vậy, tu sĩ giữ sơn môn bị đất đè bên dưới lập tức biết địch nhân xâm phạm không phải là hiền lành, thực lực này ít nhất là Bạch Liên ngũ phẩm, mà nhìn uy lực đối phương xuất thủ sợ rằng hơn xa Bạch Liên ngũ phẩm.

Tu sĩ kia dứt khoát nhắm mắt lại, nằm im dưới đất giả chết.

Mà lúc này Trường Phong động chủ đã chỉnh đốn thủ hạ chạy tới nghênh chiến, từ xa giận quát một tiếng:

- Người tới là ai, dám xâm phạm Trường Phong động ta?!

Bên này không trả lời, lao thẳng vào nhân mã của đối phương.

Người cầm đầu đeo mặt nạ xông thẳng tới chiến đấu với Trường Phong động chủ. Chỉ thấy y xuất thủ ung dung có thừa, mà Trường Phong động chủ lại âm thầm kinh hãi.

Trường Phong động chủ chỉ có tu vi Bạch Liên ngũ phẩm vừa giao thủ một chiêu liền biết mình kém xa không phải là đối thủ của đối phương, thầm nói không ổn.

Nhưng y lại mơ hồ phát hiện dường như đối phương không có ý giết mình. Một thương đánh bay vũ khí trong tay y, vung trường thương lên thuận thế nện xuống, bổ trúng đầu vật cỡi của y vỡ tan, não bay tung tóe, không hề tiếp tục đuổi giết mà vòng tránh y, cầm một miếng ngọc điệp trong tay quan sát từng tên thủ hạ của y.

Cần phải biết sáu người đeo mặt nạ tới nơi này, trừ người cầm đầu Bạch Liên cửu phẩm ra, năm người kia ai nấy đều có thực lực sánh ngang Trường Phong động chủ, thử hỏi mọi người Trường Phong động làm sao chống đỡ được.

Trong tiếng ầm ầm, đất đá lẫn tuyết tung bay tán loạn vì bị pháp lực nghiền nát, chỉ trong thoáng chốc người Trường Phong động bị đánh cho người ngã mã lật.

Kỳ quái là mặc dù đối phương thế tới hung hăng, đánh cho mọi người không có lực hoàn thủ, nhưng chỉ giết vật cỡi mà không giết người.

Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều cũng đang có mặt trong hỗn chiến, hai người vẫn đoàn kết với nhau bên cạnh Viên Chính Côn.

Mặc dù Viên Chính Côn cũng có thực lực Bạch Liên ngũ phẩm, nhưng không chống nổi nhiều tu sĩ có thực lực tương đương mình liên thủ, trong lòng âm thầm kêu khổ. Mình mới không được đầu hàng bao lâu vì sao lại gặp phải chuyện này, rốt cuộc Nam Tuyên phủ này là thế nào, vì sao lại không có vẻ thái bình?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.