Hai bóng người từ trên trời hạ xuống, rơi vào bên ngoài phủ Khấu Thiên Vương. Người tới không phải là ai khác, chính là Khấu Lăng Hư và người hầu lão Đường.
Trước đó, hạ nhân trấn giữ đã nhận được tin tức, nhanh chóng tiến tới bái kiến:
- Cung nghênh Thiên Vương.
- Ừ.
Khấu Lăng Hư quay đầu lại nhìn phủ trên đỉnh núi đối diện đang giăng đèn kết hoa, cười hắc hắc nói:
- Doanh gia bên kia thật đúng là trang trí có hình có dạng. Từ khi Thiên Đình thành lập tới nay, vị trí hàng đầu Thiên Phi lại xuất hiện. Nếu không xảy ra chuyện này, thật đúng là hoàn mỹ. Hiện tại ngược lại biến thành trò cười. Nói vậy Doanh Cửu Quang tự giữ thân phận, biểu hiện ra sự khoan hồng độ lượng, trong bụng lại hận không thể tự tay xé xác Ngưu Hữu Đức đi. Ha hả...
Hắn xoay người chắp tay sau lưng, đi vào trong vườn.
Thanh Chủ cũng có chút bất đắc dĩ. Ngược lại, hắn không phải bởi vì Miêu Nghị. Hiện tại hắn còn không biết chuyện ầm ĩ do Miêu Nghị gây ra. Hắn ở đây vừa xử lý chút sự việc, từ trong Tinh Thần Điện đi ra. Hắn đang muốn đi tới hậu cung, săn sóc người mới, lại bị Cao Quan ngăn cản ở cửa.
Hắn cũng không tin Cao Quan không biết hắn đi tới chỗ người mới, không muốn chờ nghe hắn bẩm báo sự tình vào lúc này.
Chỉ có điều hắn cũng biết Cao Quan luôn luôn là người có việc nói việc. Cao Quan sẽ không chạy tới nói chuyện phiếm với hắn. Sự thực chứng minh đúng là như vậy. Cao Quan bẩm báo chuyện có liên quan tới thành phố quỷ lần trước. Một trong số những kẻ bị một mẻ lưới bắt hết, ngoại trừ một phần có liên quan tới người bên trong Thiên Đình ra, còn liên lụy đến một vài thế lực khác. Tình hình điều tra của giám Sát Hữu Bộ có chút không lạc quan. Bởi vì hành động ở thành phố quỷ gây ra động tĩnh quá lớn. Tiếng đồn đã sớm truyền ra ngoài. Các thế lực liên quan sẽ không ngồi chờ chết, đã nghe được tin tức.
Hiệu quả bắt không quá rõ ràng. Sắc mặt Thanh Chủ khó coi, ý nghĩ đi về chỗ hậu cung tìm niềm vui mới đã biến mất. Hắn hỏi:
- Bước tiếp theo, ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Cao Quan nói:
- Loại hành vi bắt người trắng trợn như vậy, dựa vào Giám Sát Hữu Bộ là không đủ. Cần nhân mã nơi khác phối hợp. Dù sao các nơi đều do bọn họ khống chế được. Chuyện này vẫn cần bệ hạ thông báo với các vị đại thần.
Thanh Chủ khẽ gật đầu. Hắn đang suy nghĩ, Đại tổng quản Thượng Quan Thanh lại ở phía sau đi tới.
- Chuyện này đợi thương lượng qua với các vị đại thần sau đó hẵng nói.
Thanh Chủ đáp lại cho Cao Quan một câu. Vừa nhìn thấy Thượng Quan Thanh đi tới, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Trong đầu hắn hiện ra tư thế oai hùng hiên ngang của Chiến Như Ý. Hắn đối với Chiến Như Ý đặc biệt có thiện cảm. Rất kỳ quái. Chiến Như Ý cũng không có dung nhan tuyệt thế. Nhưng hắn lại có cảm giác vừa gặp đã thương. Ban đầu, hắn chỉ tính phong Chiến Như Ý làm Như Ý Thiên Phi trước. Những cái khác từ từ sẽ đến. Không tiện một bước đã tới nơi, dễ làm cho người khác chú ý. Phải tạm thời xem năng lực tranh đấu của Chiến Như Ý và Hạ Hầu Thừa Vũ trước lại nói sau. Nhưng sau khi ở Đào Viên nhìn thấy bản thân Chiến Như Ý, hắn lập tức thay đổi chủ ý. Hắn lại ban thưởng đan phượng bảo liễn, lại đưa ra ngọc bội thiếp thân. Hắn làm vậy không hẳn không có ý muốn cho Chiến Như Ý vui vẻ. Bởi vì hắn hiểu rõ, cũng không phải mỗi nữ nhân đều hi vọng vào cung làm phi. Với tính cách của Chiến Như Ý rất có thể chính là thuộc về loại này. Nhưng hắn thật sự coi trọng nàng.
Đổi lại là nữ nhân khác, hắn thật sự sẽ không nhớ thương, vừa xử lý xong công vụ liền vội vàng đi gặp như vậy.
Đợi sau khi Thượng Quan Thanh hành lễ xong, Thanh Chủ hỏi:
- Thiên Phi bên kia vẫn thuận lợi chứ?
Thượng Quan Thanh đáp lại:
- Đã ở hậu cung ổn định thỏa đáng. Chỉ là vừa nhận được tin tức, bên này vừa đón Thiên Phi đi, Doanh Thiên Vương bên kia xảy ra chút chuyện.
Thanh Chủ nhướng mày.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này có liên quan đến tổng trấn Ngự Viên Ngưu Hữu Đức...
Thượng Quan Thanh cười khổ kể lại chuyện Miêu Nghị gây ra.
Thần sắc Cao Quan trước sau như một vẫn rất bình tĩnh. Sắc mặt Thanh Chủ lại trầm xuống.
- Bán nữ cầu vinh. Hắn thật ra rất có cốt khí. Trong ngày vui của trẫm, hắn lại dám quấy rối. Có còn hắn không để trẫm vào trong mắt hay không? Ở Thiên Nhai lăn qua lăn lại thì cũng thôi. Ở chỗ này lại dám không kiêng nể gì cả. Hắn xem nơi này của trẫm là nơi nào? Không trách được Thiên Hậu gặp mặt liền giáo huấn hắn. Đúng là đồ bùn nhão ko trát nổi tường. Không cần cũng được. Cao Quan, ngươi tự mình đi một chuyến. Hỏi rõ tình hình xem có phải là thật hay không. Nếu là thật, lột sống da hắn xuống cho trẫm, treo ở trước cửa Phủ tổng trấn Ngự Viên để răn đe.
...
- Vâng!
Cao Quan không hai lời, nhận lệnh rời đi.
Bị chuyện này quấy nhiễu, Thanh Chủ cũng không nhã hứng đi tầm hoan nữa. Hắn vung tay áo lên, hừ lạnh một tiếng. Sau đó quay người, lại đi trở vào bên trong Tinh Thần Điện chờ. Nếu không phải để ý tới thân phận, dưới cơn nóng giận không chừng hắn đã tự mình đi tìm Miêu Nghị tính sổ.
Thượng Quan Thanh âm thầm lắc đầu, đi theo phía sau. Hắn nhìn ra được Miêu Nghị thật sự đã chọc giận Thanh Chủ. Đổi lại thành người bình thường, nhân vật nhỏ như vậy Thanh Chủ chưa chắc sẽ để ở trong lòng. Nhưng đó là một người Thanh Chủ coi trọng lại làm càn. Điều này làm cho Thanh Chủ có cảm giác tự mình đánh vào mặt mình.
Hắn biết, loại người như Ngưu Hữu Đức này, không có bối cảnh không có chỗ dựa vững chắc, gặp phải chuyện như vậy, khẳng định chết chắc rồi. Chuyện nhiều người nhìn thấy như vậy, Ngưu Hữu Đức không thể nào chống chế được.
…
Tại Phủ tổng trấn Ngự Viên, Phi Hồng buồn bã đi về. Nàng chậm rãi đi vào trong điện. Trong điện mọi người lập tức lộ ra ánh mắt hi vọng. Đúng lúc nhìn thấy phản ứng của Phi Hồng, tất cả lại đều âm thầm thở dài.
Đoán chừng là đi một chuyến uổng công trở về.
Gần như cùng lúc đó, ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía sau lưng Phi Hồng. Chỉ thấy ba bóng người hạ xuống ở bên ngoài. Vẻ mặt Cao Quan lạnh lùng, dẫn theo hai tùy tùng không nhanh không chậm đi đến. Thủ vệ bên ngoài không dám ngăn cản.
Vị này phán quan mặt lạnh đột nhiên lộ diện. Trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Miêu Nghị chống kiếm ngồi ở trên cao đứng dậy. Hắn thu bảo kiếm lại, bước nhanh đi xuống bậc thang, chắp tay nói:
- Cao Hữu Sứ đích thân tới đây, không tiếp đón từ xa. Mời lên ngồi!