Phi Thiên

Chương 2414: Không biết bị câm điếc (1)



Hai chim đều cùng trợn mắt, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía nó, đôi mắt thanh tịnh sáng trong như lưu ly kia bắt đầy hiện lên sự tức giận, trong nháy mắt khi nghe đến đoạn “ngủ cùng một ổ” đã bắt đầu có phản ứng, trong lúc Hắc Thán dông dài huyên thuyên thì bọn nó rốt cuộc cũng quăng đến một ánh mắt cho nó, tựa như đang nói... bọn ta ngủ cùng một ổ với ngươi hồi nào?

- Gì đây! Đây là loại ánh mắt gì? Ta không giận mà các ngươi lại tức giận à? Đừng nghĩ các ngươi là Phượng Hoàng thì đặc biệt hơn người.

Hắc Thán ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói:

- Ông đây là một thành viên của Long Tộc, cũng chăng kém gì các ngươi!

Nó vừa dứt lời hai chim liếc mắt nhìn Hắc Thán, quét từ đầu đến chân, đôi con ngươi linh động đều hiện ra tia khinh bỉ.

- Các ngươi có ý gì?

Ánh mắt của hai chim rốt cuộc đã chọc giận Hắc Thán, bởi vì liệt diễm long đầu mắng nó là loài bò sát, nó không mạnh bằng đánh không thắng, chẳng lẽ không thể khi dể đám thực lực yếu kém sao? Nó vươn một móng vuốt ra, chọc chọc vào con thải vũ điểu nhi, mỗi một lần đều đẩy con chim này lui về phía sau, cũng không buông tha con còn lại:

- Còn ngươi nữa, dám nhìn ông đây bằng ánh mắt đó!

Nó kéo căng móng vuốt rồi bắn ra, bịch! Bắn một trong hai con bay ra ngoài.

Con chim bị đụng vào thạch tháp sau đó ngã lăn quay, nó lật bật ngồi dậy, tựa hồ cực kỳ tức giận, bay thẳng đến chỗ Hắc Thán. Con còn lại chứng kiến đồng bạn của mình bị đánh nên cũng lao đến. Hai chim lướt ngang, đồng loạt mổ vào mắt Hắc Thán, phối hợp vô cùng ăn ý, một trái một phải, không hề hỗn loạn.

Ai ngờ hai chân sau của Hắc Thán gập lại ngồi xuống, hai chân trước thả lỏng, dù bận nhưng vẫn ung dung duỗi ra một trái một phải, giống như lấy đồ trong túi, vô cùng dễ dàng đưa móng vuốt tóm cổ hai con chim.

Cho dù là phối hợp ăn ý nhuần nhuyễn, dù sao nó vẫn là chim non, bàn về tốc độ hay sức mạnh đều không thể so với Hắc Thán, tự động chui đầu vào trong nanh vuốt Hắc Thán. Bọn chúng kêu lên đầy bi ai, bắt đầu đạp móng giãy giụa, dốc sức vỗ cánh liều mạng thoát ra, nhưng vẫn không thể chạy khỏi, cảm giác lúc nào cũng có thể bị bóp chết.

- Thứ chim gà! Dám đầu với ta nêu không phải nể mặt lão long đầu kia, gia gia sẽ nướng hết đám các ngươi! Nghe cho kĩ đây, nhớ lời ta nói hôm nay. Nếu còn lần sau, tuyệt đối không tha thứ!

Hắc Thán buông ra hai tiếng hừ hừ, hai móng vuốt vung lên, hai con thải vũ điểu nhi lập tức bay ra ngoài, rơi xuống nện trên nền đất, phát ra hai tiếng đùng đùng.

Hai con chim chậm rãi bay lên, liếc nhìn nhau, mang theo ý anh hùng không ăn thiệt thòi trước mắt, nhanh chóng xoay người bay đi, vội vàng bay ra ngoài địa cung.

Thấy mình có thể cưỡng ép hai chim bay đi. Hắc Thán hơi đắc ý, nghĩ rằng Phượng Hoàng thì cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng không biết nó nghĩ đến điều gì, tròng mắt xoay chuyển, thốt lên kinh hãi.

- Không ổn rồi!

Nó bắt đầu nhảy nhưng gió táp, phóng qua một tòa thạch tháp, nhanh chóng chạy khỏi địa cung đuổi theo hai con chim kia.

Vượt qua gian phòng ngăn cách ở hậu điện, xông vào tiền điện, nó đã tức thì chứng kiên hai con chim kia đang bay lơ lửng không ngừng líu ríu với liệt diễm long đầu, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, không biết đang nói gì, dù sao Hắc Thán đang nghe nhưng không hiểu.

Mặc dù có hiểu hay không, Hắc Thán khẳng định cũng không phải là lời gì tốt, nó vội vàng dừng lại, mở to hai mắt nhìn, không ngờ bản thân đã đến chậm một bước, không thể kịp thời ngăn cản.

Liệt diễm long đầu bỗng nhiên quay đầu lại, đôi hỏa nhãn đã tràn ngập phẫn nộ nhìn chằm chằm Hắc Thán, bên trong Long Diễm Trì, ngọn lửa cháy hừng hực hóa thành một móng vuốt rồng cực kỳ hung hãn, nửa thân trên của một hỏa long kích thước cực lớn bắt đầu hiện ra.

Hắc Thán không nói thêm lời nào, xoay đầu bỏ chạy ngay.

- Loài bò sát kia!

Một tiếng gầm vang vọng không trung.

Miêu Nghị đang tu luyện dưới núi ven hồ dung nham vừa nghe thấy thanh âm đó đã hoảng sợ, nhanh chóng vọt ra khỏi đám sương mù đang bao quanh thân mình.

- Cút!

Lại thêm một tiếng gầm nữa.

Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn, thấy giữa cánh cửa trên sườn núi bắt đầu xuất hiện ánh lửa, sau đó một bóng đen bị đánh văng ra, tạo thành một đường vòng cung từ trên cao đập xuống.

Bóng đen đang hoảng loạn quơ chân chuẩn bị rơi xuống ngoài Hắc Thán ra thì còn ai nữa? Miêu Nghị chấn động, bảo quang trên tay lóe lên, hắn vung tay ném ra Thán ra, tránh khỏi nguy hiểm rơi xuống từ trên cao.

Thu Cổ Đồng Kính lại, Miêu Nghị thấy Hắc Thán vẫn còn ngượng ngùng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa lớn trên sườn núi Long Huyệt. Miêu Nghị không khỏi hỏi lại:

- Bàn Tặc có chuyện gì xảy ra vậy?

- Ừm...

Hắc Thán nhanh chóng xoay đầu lại tròng mắt đảo quanh, vội vàng lắc đầu nói:

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, không có xảy ra chuyện gì hết, ở đây làm sao có thể xảy ra chuyện gì được, lão long đầu kia đùa giỡn với ta, thực sự rất thú vị đó.

- Không có chuyện gì?

Lông mày Miêu Nghị nhíu lại, tưởng hắn là đứa ngu hay sao, hắn đã ở Bất Diệt Thiên Công đâu chỉ ngày một ngày hai, đã năm trăm năm rồi, chừng bao giờ thấy lão rồng ấy phát ra lửa giận lớn đến vậy, bởi vì muốn che giấu bí mật về sự tồn tại của bản thân sẽ không muốn để thanh âm của mình phát ra, huống chi đến việc gầm lên vang vọng cả trời đất như thế này.

Bởi vì đùa giỡn mà không tiếc tạo ra động tĩnh lớn đến vậy để bại lộ sự hiện diện của chính mình sao? Miêu Nghị muốn hỏi Hắc Thán một chút, ngươi cảm thấy ngươi có địa vị cao đến vậy sao?

Khi Hắc Thán không biết nói chuyện thì thôi, từ khi nó biết nói chuyện, trải qua cả nghìn năm tiếp xúc, Miêu Nghị phát hiện thằng này chỉ cần mở miệng ra nói chuyện đã trở thành một tên tiện nhân không hơn không kém, thuộc về loại thiếu ăn đòn, làm ra động tình lớn như vậy mà bảo là không có gì, Miêu Nghị không nghi ngờ mới là lạ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.