Phi Thiên

Chương 2575: Quỷ thị tổng trấn (2)



Miêu Nghị cố gắng không nhìn, phần lớn thời gian đều nghiêng đầu sang một bên né tránh, chỉ là lần này trong lòng có chuyện, không tránh khỏi thỉnh thoảng quay lại nhìn Ngân Sương, Bạch Tuyết ở phía sau.

Cũng không biết làm sao Chiến Như Ý phát giác ra được chăm bón xong một mảnh đất, sau khi ném cái muỗng múc nước vào trong thùng, thuận miệng hỏi một câu:

- Hôm nay có tâm sự sao?

Miêu Nghị lắc đầu.

- Không có.

Chiến Như Ý lại đổi thành thi pháp truyền âm:

- Hôm nay ngươi có chút không tập trung tư tưởng, có phải là ta thường xuyên như vậy khiến cho ngươi không nhịn được không? Cảm thấy vô vị.

- Không phải! - Miêu Nghị phủ nhận, nghĩ ngợi một chút vẫn truyền âm hỏi:

- Nương nương, tiểu nhân muốn hỏi thăm một chút, không biết sau khi tiểu nhân hết hạn trừng phạt một trăm năm, sẽ làm thế nào?

Chiến Như Ý liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Ngoại trừ đi Вắс quân làm bộ hạ của Khấu Thiên Vương ra, còn có thể đi đâu được? Đây không phải là mục đích mà Khấu Thiên Vương nhận nghĩa nữ sao? Là chuyện này sao?

Miêu Nghị trầm mặc, lại thuận miệng đưa ra một câu hỏi khác:

- Nương nương, ta ở Hắc Long Ti cũng có mấy thủ hạ tâm phúc người cũng biết mà bây giờ phân tán đêm các bộ Cận vệ quân.

- Lúc đi có muốn đưa bọn họ cùng đi sao? Đây là chuyện của Cận vệ quân, ngươi tìm ta có tác dụng gì? Muốn để ta mở lời với bệ hạ sao?

- Nghe nói nương nương có thể nói mấy lời với - Ta không dễ gì mở cái miệng này, vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà giúp ngươi mở miệng, ngươi sẽ không sợ rước lấy hoài nghi của bệ hạ chứ?

Khóe miệng Miêu Nghị co quắp lại một chút, nói:

- Vậy vẫn nên bỏ qua đi. - Ai biết được Chiến Như Ý lại đổi lời nói:

- Ta chưa từng mở miệng cầu xin bất kỳ chuyện gì trước mặt bệ hạ việc này đến lúc đó ngươi vẫn nên tìm Khấu Thiên Vương trước đi, đã là thủ hạ tâm phúc của ngươi, ngươi đi rồi, những người đó e là Cận vệ quân dùng cũng không yên tâm, mặt mũi của Khấu Thiên Vương không đến mức ngay cả mấy người này cũng không mang đi được nếu như thật sự không được, ta sẽ thử xem.

- Vậy ta ở đây cảm tạ nương nương trước.

- Không cần cảm tạ ta, ta phải cảm ơn ngươi đã giúp ta tiến cung, để ta có cơ hội được mở lời trước mặt bệ hạ.

“...” Miêu Nghị nhất thời không nói lên lời, sao lại vẫn còn nhắc tới chuyện này.

Vốn dĩ khoảng thời gian sống cùng nhau, nhìn thấy Chiến Như Ý bình tình tường hòa, sự áy náy trong lòng cũng phai nhạt đi một chút, ai biết vừa nhắc đến chuyện rời đi lập tức lại bị ghét bỏ một trận.

Thời gian một trăm năm chỉ như một cái búng tay, loáng một cái đã qua.

Thiên Tẫn Cung, sau khi hoan du, Hạ Hầu Thừa Vũ đôi mắt quyến rũ như tơ, vẻ mặt thỏa mãn nằm ghé sát trên ngực Thanh Chủ, khe khẽ thì thầm.

Sau khi nói mấy câu, Thanh Chủ khẽ vuốt ve cái lưng trơn bóng của bà ta, đột nhiên lại nói:

- Thừa Vũ, trẫm chuẩn bị tặng cho nàng kiện tướng đăc lực, giúp nàng xử lý việc của thị trấn, không biêt ý của nàng như thế nào.

Hạ Hầu Thừa Vũ cười khanh khách nói:

- Không biết bệ hạ muốn tặng cho thần thiếp kiện tướng đắc lực nào để thần thiếp sai bảo đây?

Thanh Chủ cười ha ha một tiéng. nói:

- Ngưu Hữu Đức đã chịu xong hình phạt một trăm năm ở Ngự Viên rồi, ở Thiên Nhai hắn chính là uy danh hiển hách, một danh hiệu sáng ngời có thể dọa được vạn người ở Thiên Nhai đổ xô ra đường, phái hắn đi trợ giúp cho nàng không phải là rất tốt ư?

“A...” Hạ Hầu Thừa Vũ có chút sững sờ, nhổm người dậy, nhìn Thanh Chủ đang cười híp măt ngạc nhiên nói:

- Ngưu Hữu Đức ư? Bệ hạ muốn để hắn trở về Thiên Nhai ư?

- Không! - Thanh Chủ lắc đầu, nói tiếp: - Đi Quỷ thị đi địa phương đó rất loạn, hắn có một bộ chỉnh lý Thiên Nhai, để hắn đi Quỷ Thị thử xem.

- Đi Quỷ Thị ư?- Hạ Hầu Thừa Vũ cả kinh, đó chính là địa bàn của Hạ Hầu gia, đây là muốn làm cái gì? Vội vàng bò dậy, gập chân ngồi lên bên cạnh nói: - Bệ hạ, người này khó có thể quản thúc, thần thiếp không dùng nổi.

Hai mắt Thanh Chủ híp lại, cũng ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy lãnh quang, nói:

- Nàng không vừa ý với sự sắp xếp của trẫm ư?

Hạ Hầu Thừa Vũ Vội vàng xua tay, nói:

- Thần thiếp không có ý đó, thần thiếp chỉ cảm thấy Ngưu Hữu Đức là nữ tế của Khâu Thiên Vương, việc này sợ là Khâu Thiên Vương sẽ không đồng ý.

Thanh Chủ lại hỏi:

- Khấu Lăng Hư bên đó nàng không cần quản, ta chỉ hỏi nàng có tiếp nhận hay không?

Hạ Hầu Thừa Vũ muôn nói lại thôi, nhưng bà ta có thể nói gì được miên cưỡng cười vui nói:

- Đương nhiên là thần thiếp tuân mệnh!

Sắc mặt Thanh Chủ hòa hoãn lại, lộ ra ý cười. tay lại xoa bóp hai bầu ngực đầy đặn của bà ta tiện đà ôm bà ta ngã xuống giường, chỉ là lần này Hạ Hầu Thừa Vũ thực sự không có tâm tư gì. nhất tâm lưỡng dụng, một bên là hầu hạ, một bên là Suy nghỉ dụng ý của Thanh Chủ.

Bà ta muốn lập tức liên hệ với gia gia, nhưng lại bị Thanh Chủ quân lây không có cách nào thoát thân.

... Cùng lúc đó, Ngự Viên tổng trấn phủ, mấy vị cấp cao của Hăc Long Ti đều ở đây, còn có Miêu Nghị mặc một bộ nhất phẩm hắc giáp.

Văn Trạch dẫn mấy người cùng đi vào trong điện, đi đến chổ thượng vị liền dừng lại, quay người đối diện với những người của Hắc Long Ti, giương mảnh ngọc điệp trong tay lên, trầm giọng nói:

- Thiên Cung pháp chỉ. Ngưu Hữu Đức nghe lệnh!

- Có! - Miêu Nghị bước ra khỏi hàng đứng chắp tay.

Văn Trạch đọc lớn:

- Ngưu Hữu Đức ở Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai dung túng bộ hạ làm việc xấu, niệm tình làm việc có công, phạt canh gác ở Ngự Viên một trăm năm để trừng trị. Nhưng, thời gian trăm năm này sắp xếp luân phiên trực ban hơn một vạn hai ngàn lần, thực tế đến nơi canh gác lại chỉ có hơn ba trăm lần, như vậy là xem thường, lừa dối, không có một chút lòng ăn năn hối cải, đúng là hiếm thấy, vốn muốn nghiêm trị không tha, nhưng được bệ hạ khai ân. liền vòng khai một mặt, lệnh đi Quỷ Thị tạm thời thay chức tổng trấn, để xem hiệu quả rồi lại định luận tiếp, hết!

Ý chi này vừa đọc ra, tất cả người ở hiện trường đều sững sờ, Miêu Nghị cũng sững sờ, đi Quỷ thị tạm thời thay chức Tổng trấn ư? Tình hình gì đây?

Một đám người ngơ ngác nhìn nhau, để một người cấp bậc một tiết hắc giáp đi Quỷ thị tạm thay chức Tổng trấn, đây là trừng phạt hay là khen thưởng đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.