- Chính là Hùng Khiếu thủ hạ tâm phúc Dương Khánh, bởi vì Ba Lan phủ của thuộc hạ lân cận Thiếu Thái sơn, cho nên Hùng Khiếu mới có liên lạc thuộc hạ.
Ô Mộng Lan kỳ quái nói:
- Nếu Hùng Khiếu là tâm phúc của Dương Khánh, được Dương Khánh cực kỳ thưởng thức, vì sao lại muốn hàng Trấn Bính điện ta? Theo ta được biết Dương Khánh đối xử với tên Hùng Khiếu này rất tốt, cho phép y làm chủ hai sơn. Bằng vào tu vi của y, hàng Trấn Bính điện ta sẽ không có được ích lợi như vậy, chẳng lẽ có biến cố gì?
Triệu Mục đáp lại:
- Theo như lời Hùng Khiếu, Dương Khánh đối với y không hề tốt như bên ngoài vẫn thấy, đây chẳng qua là người ngoài không biết. Hùng Khiếu nói Dương Khánh lòng dạ hẹp hòi không thể dung người, y đã nhận ra được sớm muộn Dương Khánh cũng sẽ động thủ với mình, lần này thăm dò biết Dương Khánh đưa y vào danh sách Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, muốn mượn đao giết người, Hùng Khiếu vì cầu tự vệ, nên cố ý muốn hàng Trấn Bính điện ta.
Ô Mộng Lan cau mày nói:
- Cách Tinh Tú Hải Kham Loạn hội còn có mấy năm, theo như lẽ thường Dương Khánh cũng sẽ không tiết lộ trước danh sách, Hùng Khiếu là từ đâu biết được?
Triệu Mục đáp lại:
- Thuộc hạ cũng cảm thấy khả nghi, cũng hỏi qua y, y nói có tai mắt ở Trấn Ất điện cho biết. Chuyện này liên lụy hai điện, thuộc hạ không dám làm chủ, nên tới xin phép điện chủ, Hùng Khiếu muốn hàng ta, rốt cục có chấp nhận hay không, xin điện chủ chỉ thị!
Ô Mộng Lan đứng dậy, một bộ trường quần khoác trên vóc dáng mê người, chậm rãi đi qua đi lại bên trong phòng khách mấy lượt, chợt dừng bước cười nói:
- Nhận, vì sao lại không nhận?! Cũng không phải là ta cố ý phá Trấn Ất điện, là do Hùng Khiếu chủ động tới hàng ta, Hoắc Lăng Tiêu không giữ được người cũng không thể trách người khác, chẳng lẽ còn có thể tới Trấn Bính điện ta cướp người sao? Ha ha! Triệu Mục, chuyện này ngươi cứ phóng tay mà làm.
- Dạ! Thuộc hạ đã hiểu.
Triệu Mục chắp tay đáp ứng.
Có điện chủ chỉ thị, Triệu Mục không có mối lo về sau, động tác rất nhanh, tin tức mau chóng truyền về Thiếu Thái sơn.
Hùng Khiếu nhận được trả lời cầm ngọc điệp xem kỹ, phát hiện lại có điện chủ Trấn Bính điện đích thân đóng pháp ấn chấp nhận, nhất thời yên lòng, nắm chặt ngọc điệp trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười gằn:
- Dương Khánh, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Miêu Nghị tiểu tặc, thù mới hận cũ hôm nay phải tính xong một lần!
Y vung vung tay lên viết ra tại chỗ một số pháp chỉ, giao cho thị nữ bên cạnh:
- Lập tức phát tới các lộ động chủ tụ họp nhân mã! Ta muốn đạp bằng Đông Lai động, bằm thây tiểu tặc Miêu Nghị thành vạn đoạn, để giải mối hận trong lòng!
Nếu đã quyết định phản bội, nếu đã quyết định trở mặt với Dương Khánh, vậy Hùng Khiếu y cũng không cần nhẫn nhịn dưới sức ép của Dương Khánh nữa.
Hiện tại y đã có tu vi Thanh Liên nhất phẩm, thủ hạ còn có ba tên tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm, nắm trong tay nhân mã hai mươi động, đã sớm có năng lực dễ dàng san bằng Đông Lai động, giết Miêu Nghị báo thù là không thành vấn đề. Nếu không phải cố kỵ Dương Khánh, y đã làm như vậy từ sớm.
Chính là vì cố kỵ Dương Khánh, biết Dương Khánh đã bất mãn đối với mình, cho nên những năm qua y vẫn im hơi lặng tiếng khiêm tốn không ngóc đầu, phần lớn thời gian đều đặt vào tu luyện. Thừa dịp nắm trong tay hai sơn có đầy đủ Nguyện Lực Châu, tranh thủ nâng cao tu vi của mình ngõ hầu ứng phó bất trắc.
Những năm qua giữa y và Miêu Nghị có thể nói là bình yên vô sự. Y cố kỵ Dương Khánh không dám động Miêu Nghị, mà Miêu Nghị lại là cố kỵ thực lực trong tay y, biết trước mắt động thủ không thể thắng được Hùng Khiếu, cho nên hai bên đều nhẫn nại, nhờ đó đổi lấy mười mấy năm hòa bình.
Ai ngờ Hùng Khiếu nghe tin dữ, Dương Khánh lại lặng lẽ đưa tên mình vào trong danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Nói cửu tử nhất sinh cũng là dễ nghe, có thể còn sống trở về tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh. Tiên Quốc lớn như vậy, nhân tài nhiều vô số kể, Hùng Khiếu tự nhận không phải là tinh anh gì, so ra kém những tinh anh trong tinh anh kia, một khi đi Tinh Tú Hải có thể nói là không có cơ hội sống trở lại.
Hùng Khiếu rất hận, mình đã im hơi lặng tiếng cực kỳ khiêm tốn, ai ngờ Dương Khánh không cho y cơ hội từ từ nâng cao tu vi, âm thầm chơi y một vố.
Hiện tại cơ hội đã tới, y không ngại lợi dụng quyền trong tay một lần cuối cùng tiêu diệt Miêu Nghị, thậm chí muốn binh phát Trấn Hải sơn giết chết cả Tần Vi Vi, để cho Dương Khánh phải ôm hận cả đời.
Bất quá y biết chuyện giết Tần Vi Vi không thực tế. Cũng không phải là trong tay y không có thực lực giết chết Tần Vi Vi, y hoàn toàn có thực lực đó.
Nhưng thủ hạ nhân mã của y sẽ không theo y làm như vậy, cho dù là bây giờ y không nói cho mọi người biết kế hoạch hành động, đến Trấn Hải sơn mới hạ lệnh suy đoán cũng không ai chịu nghe y động thủ với Tần Vi Vi. Sau lưng Tần Vi Vi là Dương Khánh, nếu mọi người còn muốn qua lại giữa hai phủ, vậy không ai dám động thủ với Tần Vi Vi, Hùng Khiếu chỉ có thể từ bỏ ý định này.
Bởi vì y không có nắm chắc khuyên thủ hạ mình cùng chạy trốn với mình. Dưới tay y không ít nòng cốt thân kiêm hai động, nếu chạy trốn sau này biết tìm đâu ra ích lợi như vậy. Với ích lợi thực tế trước mặt, đổi lại là Hùng Khiếu cũng không muốn làm như vậy, chẳng qua là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi, không có nắm chắc khuyên thủ hạ đi với mình chút nào.
Giết chết Miêu Nghị vậy không thành vấn đề, ai cũng biết ân oán giữa y và Miêu Nghị, hai bên đánh tới đánh lui rất bình thường.
Sau khi phát pháp chỉ tới các lộ động phủ, Hùng Khiếu lập tức tập hợp nhân mã bản bộ ầm ầm lên đường, dọc trên đường đi thu thập hội hợp nhân mã, cũng không tiết lộ là muốn đi tấn công Đông Lai động.
Lần này y không bỏ lại thị nữ thiếp thân của mình, Hạ Hà và Thu Vũ cũng được y mang theo bên người. Trải qua hơn mười năm dạy dỗ, hai tên thị nữ này cũng đã có được tu vi Bạch Liên nhất phẩm.
-----------
Trường Thanh động, sau khi nhận được tin tức Trấn Hải sơn truyền đến, Công Tôn Vũ có thể nói thở phào nhẹ nhõm. Có sơn chủ ra mặt điều giải còn phái Hồng Miên tới, suy đoán hẳn sẽ không có vấn đề lớn lao gì.
Bất quá nghĩ đến phải gặp mặt tên điên Miêu Nghị kia, trong lòng y ít nhiều vẫn có hơi thấp thỏm.
Tính toán thời gian, Công Tôn Vũ mang theo người ra tới trước sơn môn nghênh đón.
Đợi hơn một canh giờ sau, sắc trời sắp tối, rốt cục nơi xa sáu kỵ sĩ do Hồng Miên cầm đầu xuất hiện ở trong tầm mắt.
Sáu kỵ sĩ chạy như bay tới, dừng ở bên ngoài sơn môn, sáu người nhảy xuống long câu, Công Tôn Vũ tiến lên làm lễ ra mắt:
- Ra mắt Đại cô cô.
- Công Tôn động chủ.
Hồng Miên cười đáp lại một tiếng, vừa quay đầu lại phát hiện ánh mắt Công Tôn Vũ cùng Miêu Nghị đang nhìn thẳng vào nhau.