Phi Thiên

Chương 273-1: Mượn đồ (Thượng)



Vốn Hồng Miên được Tần Vi Vi phái tới điều giải chuyện này, tự nhiên sẽ không để cho trở nên lớn chuyện, phải ra sức dàn hòa.

Miêu Nghị khẽ nhếch môi, Hồng Miên đã mang Tần Vi Vi ra, hắn cũng không tiện công khai không nể mặt Tần Vi Vi. Nếu thật sự làm cho Tần Vi Vi hoàn toàn mất hết thể diện, khoan nói Tần Vi Vi, đó chính là tát vào mặt Dương Khánh, Dương Khánh nhất định sẽ không để yên cho hắn.

Có Hồng Miên ngồi ở đây không tiện gây chuyện, Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là bưng chén rượu lên, nhàn nhạt nói:

- Miêu mỗ cảm nhận được thành ý Công Tôn động chủ bồi lễ nói xin lỗi, chuyện này nói nhiều vô ích, tới đây coi như xong.

Hồng Miên lập tức vỗ tay cười nói:

- Sảng khoái! Chính nên như vậy, ta bồi tiếp hai người các ngươi cùng uống chén này.

Nàng là người điều đình chủ động bưng chén đứng lên, Miêu Nghị và Công Tôn Vũ cũng chỉ đành đứng lên, ba người chạm chén với nhau, cùng nhau cạn một chén.

Sau khi ba người ngồi xuống, Hồng Miên và Công Tôn Vũ coi như là thở phào nhẹ nhõm.

Miêu Nghị để chén rượu xuống nhìn xung quanh nói:

- Công Tôn động chủ, ta là lần đầu tiên tới Trường Thanh động, còn chưa thấy qua phong cảnh quý động thế nào. Đợi đến ngày mai trời sáng, Miêu mỗ muốn đi dạo chung quanh, chẳng hay ý Công Tôn động chủ như thế nào?

Ánh mắt Hồng Miên lập tức nhìn về phía Công Tôn Vũ, dường như đang nói người ta bỏ qua ngươi dễ dàng như thế, không tới nỗi ngay cả chút chuyện nhỏ này ngươi cũng không đáp ứng chứ?

Công Tôn Vũ lập tức cười nói:

- Hay lắm, ngày mai Vũ nhất định tận tình địa chủ, đích thân đi cùng Miêu huynh đệ dạo chơi xung quanh.

Thấy y đã đáp ứng, rốt cục trên mặt Miêu Nghị cũng nở nụ cười, cũng trở nên sảng khoái hơn, trò chuyện với hai người thật vui.

Lúc chủ động kính rượu Hồng Miên, Miêu Nghị hỏi:

- Đại cô cô, ngày mai cùng nhau đi dạo xung quanh hay không?

- Ta sẽ không đi, các ngươi đi đi.

Hồng Miên lắc đầu một cái.

Nàng tới điều giải cho hai người, không phải là tới đây để du sơn ngoạn thủy, hôm nay giúp hai người giải tỏa hiềm khích lúc trước cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ. Huống chi nàng cũng không phải tới Trường Thanh động lần đầu tiên, đã sớm xem qua khắp nơi, không có hứng thú đi một chuyến nữa.

Miêu Nghị a một tiếng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, không ngừng chủ động cạn chén cùng hai người.

Ba người uống tới khi rất khuya mới tan cuộc, Công Tôn Vũ lại đích thân đưa hai người đến trạch viện đãi khách phía sau núi mới cáo từ.

Vừa vào trạch viện, Miêu Nghị phất tay cho thị nữ tới phục vụ lui ra, quay đầu lại ra hiệu cho Nguyên Phương cùng La Song Phi tản ra bốn phía dò xét một chút.

La Song Phi đang cúi thấp đầu, không nhìn thấy hắn ra hiệu, chỉ có Nguyên Phương nhanh chóng đi tra xét.

Miêu Nghị nhìn La Song Phi tỏ vẻ uể oải chán chường không biết nói gì, lần đó sau khi dùng sức mạnh ép tên này ra ngoài ở, y đã trở nên uể oải như vậy. Không còn thấy nụ cười giảo hoạt trên mặt y nữa, suốt ngày ra vẻ hết sức đáng thương, khiến cho Miêu Nghị cảm thấy trong lòng có lỗi.

Hắn đưa tay vỗ vào đầu vai gầy gò của La Song Phi, thân hình La Song Phi theo bản năng run lên, uốn đầu vai tránh khỏi tay hắn.

Bàn tay Miêu Nghị treo giữa không trung lộ vẻ sửng sốt, hỏi:

- Còn giận ta ư?

La Song Phi lắc đầu nói:

- Không dám.

Chắc là Miêu Nghị sẽ không nói lời xin lỗi, hắn không cho là lúc ấy mình đã làm sai điều gì. La Song Phi là thủ hạ của mình, lại làm ra chuyện như vậy thật sự là quá đáng. Y nhìn mình tắm rửa không thành vấn đề, mấu chốt là trong bồn tắm còn có hai nữ nhân gần như cởi hết y phục. Không có nam nhân nào muốn nữ nhân mình cởi hết y phục lại bị nam nhân khác nhìn thấy.

Bất quá có thể nói chuyện thử xem, Miêu Nghị trầm ngâm nói:

- La Song Phi, lần trước việc làm của ngươi thật là quá đáng.

La Song Phi ngẩng đầu nhìn lên, cắn cắn môi hỏi:

- Ta quấy rầy ngươi và thị nữ thiếp thân ngươi làm chuyện đó, có phải ngươi rất hận ta hay không? Nếu lúc ấy ta không chịu dời ra ngoài ở, phải chăng là ngươi muốn giết ta?

Hai chữ cuối cùng được nhấn mạnh, dưới ánh trăng, hốc mắt La Song Phi có hơi ửng đỏ, dường như bị uất ức không nhỏ.

Miêu Nghị trầm mặc một trận, không trả lời mà là đưa tay khoác lên vai y, chợt cảm nhận được thân thể của y run lên, hơn nữa theo bản năng tránh né hành động.

Miêu Nghị dứt khoát cặp cổ y, không để cho y né tránh, giữ nguyên tư thế choàng vai cặp cổ kéo y đi tới đại sảnh:

- Ta đã nói với sơn chủ rồi, sẽ giải quyết thân phận tán tu cho ngươi rất nhanh.

Trong giọng điệu Miêu Nghị rõ ràng là muốn dùng một phương thức khác gián tiếp xin lỗi La Song Phi, nhưng y vẫn không lên tiếng nói.

Sau khi khoác vai y đi lên bậc thềm đại sảnh, Miêu Nghị lại bổ túc một câu:

- Chỉ cần không làm loạn ở Đông Lai động, sau này ngươi có thể đi thanh lâu Đông Lai thành tìm vui.

- Hạ lưu!

La Song Phi đột nhiên thóa mạ một tiếng, nghiêng người thoát ra khỏi cánh tay Miêu Nghị, đứng ở dưới mái hiên quay đầu nhìn về một bên.

Miêu Nghị ngơ ngác không biết nói gì, ngươi thích đi thanh lâu chơi, vì sao lại mắng ta hạ lưu?

Lúc này Nguyên Phương kiểm tra xung quanh một lần đã trở lại, lắc đầu một cái với Miêu Nghị bày tỏ không có vấn đề gì, lại hỏi:

- Đại nhân, chẳng lẽ Công Tôn Vũ không chịu nói lời xin lỗi?

Miêu Nghị cười lạnh nói:

- Ở trên có Tần Vi Vi dặn dò liên tục, nên ta cũng không tiện làm cho lớn chuyện quá mức. Nếu tên này chịu nói lời xin lỗi trước mặt mọi người, chuyện này cũng coi như bỏ qua. Nhưng tên này tránh mặt người ngoài, chỉ lén lút nói một lời xin lỗi qua loa, chính là loại người không chịu mất chút thể diện nào. Thứ người như thế nhìn qua dường như có thể mềm có thể cứng, trên thực tế lòng dạ nhỏ mọn... Ngươi có giơ cao đánh khẽ y cũng sẽ không nhớ lòng tốt của ngươi, đằng nào cũng đã kết thù, cũng không có gì mà khách sáo...

Sáng hôm sau, Công Tôn Vũ dẫn hai vị thị nữ theo mời Miêu Nghị đi du sơn ngoạn thủy. Y cũng mời Hồng Miên một lần nữa, nàng vẫn khéo léo từ chối, nhưng vẫn ở lại Trường Thanh động.

Miêu Nghị chưa rời khỏi Trường Thanh động đường đường chính chính, Hồng Miên vẫn không yên lòng về hắn, sợ mình bỏ đi tên này lại gây chuyện, nên quyết định chờ hắn cùng nhau rời đi.

Công Tôn Vũ và Miêu Nghị còn chưa đi ra phủ đệ, Nguyên Phương cùng La Song Phi đã đi theo tới, cố ý ép hai tên thị nữ của Công Tôn Vũ ra sau cuối. Công Tôn Vũ quay đầu lại liếc nhìn, nghe tim mình như chìm xuống, mơ hồ cảm thấy không ổn.

Y quay đầu lại nhìn thấy Miêu Nghị đang cười híp mắt, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ tên này muốn nhân cơ hội hạ thủ với mình?!

Người khác có lẽ không tới nỗi, nhưng tên này ngay cả sơn chủ Hùng Khiếu cũng dám hạ độc thủ, mình là một động chủ e rằng không đáng kể gì. Tự nhiên Công Tôn Vũ phải chuẩn bị để ngừa vạn nhất, y làm như không có chuyện gì xảy ra quay đầu nhìn thị nữ mình nói:

- Du sơn ngoạn thủy làm sao có thể không có rượu nhắm, đi chuẩn bị một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.