Phi Thiên

Chương 274-1: Đánh cuộc (Thượng)



- Càn rỡ!

Công Tôn Vũ quay đầu lại quát, sau đó nhìn Miêu Nghị cười khổ nói:

- Miêu huynh đệ, ta thật sự không có tới hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

- Chuyện giữa chúng ta có thể để từ từ thương lượng.

Miêu Nghị phất tay ngăn y lại, tiếp tục tỏ ra khinh bỉ đệ tử Kiếm Ly cung:

- Ta không nói lời xin lỗi thì sao?

Đào Nhữ Bình cười lạnh nói:

- Vậy đừng trách chúng ta không khách sáo.

- Lui ra!

Công Tôn Vũ quát một lần nữa.

- Công Tôn động chủ, không sao, ta sẽ không so đo tính toán với bọn này.

Miêu Nghị đứng lên, chỉ đám người phía sau lưng Công Tôn Vũ, không những đệ tử Kiếm Ly cung, ngay cả đệ tử Ngọc Nữ tông và Ngự Thú môn cũng có trong đó:

- Không phải là ta xem thường các ngươi, cho dù là đám đệ tử Kiếm Ly cung, Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn các ngươi cùng nhau xách giày cho ta cũng không xứng.

Lời này cũng quá kiêu ngạo rồi, lúc này có mấy người lên tiếng quát:

- Ngươi nói gì?

- Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội.

Miêu Nghị chỉ chỉ hai người phía sau mình:

- Hai người bọn họ một có tu vi Thanh Liên nhất phẩm, một là Bạch Liên cửu phẩm, chúng ta không ngại so tài một phen, các ngươi cùng nhau liên thủ, cứ việc chọn một trong hai người bọn họ, cho các ngươi lấy nhiều đánh ít. Chỉ cần các ngươi đánh thắng, ta cũng không nhắc lại chuyện mượn Nguyện Lực Châu nữa, nếu các ngươi thua, ta cũng không mượn hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn dâng lên cho ta, có dám hay không?

Không phải là hắn có nắm chắc tất thắng, mà là tối hôm qua đã thảo luận trước với Nguyên Phương và La Song Phi, hôm nay hắn sẽ nghĩ biện pháp gây chuyện, lấy một người khiêu khích một đám người, như vậy mới có thể làm cho lớn chuyện lên. Vạn nhất đánh không thắng không sao cả, hai người còn lại sẽ nhào vô một lượt, đánh Trường Thanh động cho tàn phế trước rồi hãy nói.

Đệ tử của ba đại môn phái không phải là kém cỏi, sở dĩ bọn họ trở thành ba đại môn phái, tự nhiên có chỗ độc đáo riêng. Lúc trước bọn họ dám khiêu khích hai tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm ở Trấn Hải sơn cũng không phải không có nguyên nhân, nếu bọn họ liên thủ lại với nhau, tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm thông thường chưa chắc đã là đối thủ.

Hôm nay thấy Miêu Nghị lớn lối như thế, không những miệt thị bọn họ, ngay cả ba đại môn phái cũng bị hắn vũ nhục, có thể nói là ai nấy đùng đùng nổi giận.

Thế nhưng bọn họ cũng không làm chủ được chuyện mang hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm ra làm tiền đặt cuộc, cuối cùng vẫn cần phải được Công Tôn Vũ gật đầu, Đào Nhữ Bình gấp giọng nói với Công Tôn Vũ:

- Động chủ, tên này lấn hiếp người quá đáng, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

Công Tôn Vũ nhẹ nhàng xua tay, ý bảo đừng nóng vội, sau đó đứng lên cười ha hả với Miêu Nghị:

- Miêu huynh đệ, làm như vậy sợ là không thích hợp, nếu truyền ra ngoài người khác còn tưởng rằng Trường Thanh động ta lấy nhiều hiếp ít.

Giọng nói y đã giãn ra rồi, trận so tài này chiếm phần hơn như vậy, y cũng cảm thấy động lòng.

Y sợ là Miêu Nghị dẫn nhân mã Đông Lai động tới quần đấu, thực lực tổng hợp Trường Thanh động chênh lệch quá xa so với Đông Lai động. Trên thực tế trong các lộ động phủ toàn bộ Trấn Hải sơn, thực lực Đông Lai động không thể nghi ngờ đứng hàng thứ nhất.

Nhưng nếu đánh với cách lấy nhiều đánh ít như vậy, Công Tôn Vũ cũng đã xem qua uy lực những thủ hạ này liên thủ, ba đại môn phái thật sự là danh bất hư truyền, chỉ sợ tu vi Thanh Liên nhất phẩm cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ. Đánh một trận có thể làm giảm uy phong Miêu Nghị, vừa có thể xóa bỏ yêu cầu hà khắc của hắn, chuyện như vậy làm sao có thể không động lòng cho được.

Lấy nhiều hiếp ít? Miêu Nghị buông lời châm chọc:

- Công Tôn động chủ, Đông Lai động ta luôn luôn không sợ lấy nhiều hiếp ít như vậy. Mười mấy người có thể đánh cho nhân mã cả sơn của Hùng Khiếu phải vắt giò lên cổ mà chạy, làm sao có thể sợ đám người này?! Không phải là ta xem thường đám thủ hạ của ngươi, chỉ bằng vào bọn họ có thể xứng với bốn chữ lấy nhiều hiếp ít được sao?

Quả thật là không thể nào nhịn được nữa, cả bọn nổi trận lôi đình:

- Động chủ, vì sao còn do dự, chẳng lẽ Trường Thanh động cứ mặc cho người vũ nhục như vậy sao?

Công Tôn Vũ khoát tay, buông lời dối trá một phen:

- Các ngươi biết cái gì, không phải là ta sợ chuyện, mà là không muốn đả thương hòa khí giữa hai nhà.

Rồi y lại nhìn Miêu Nghị nói:

- Miêu huynh đệ, hay là nên suy nghĩ kỹ càng thì hơn, trong lúc so tài sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngàn vạn lần chớ hành sự theo cảm tính.

Miêu Nghị nghĩ thầm, nếu so tài không có chuyện ngoài ý muốn, vậy ta còn so tài với ngươi làm gì… bèn hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ Công Tôn động chủ không dám đánh cuộc?

Công Tôn Vũ nhìn hai tên thị nữ phía sau mình, hào khí nam nhi nổi dậy, quay đầu lại cười ha hả nói:

- Nếu Miêu huynh đệ đã nói tới nước này rồi, vậy ta cũng không thể nói gì hơn, có gì không dám đánh cuộc. Không biết Miêu huynh đệ muốn so tài ở nơi nào?

- Không cần phiền phức, so tài ở nơi này là được rồi…

Miêu Nghị giơ tay chỉ mảnh đất trống cách đó không xa, quay đầu lại nói:

- Nguyên Phương, phải trông vào lão vậy.

Loại chuyện như vậy dĩ nhiên là ổn thỏa một chút là hơn, tự nhiên phải chọn người có tu vi cao nhất ra sân.

Nguyên Phương mới vừa lấy ra trường thương tiến lên một bước, Đào Nhữ Bình lên tiếng quát to:

- Chậm đã!

Miêu Nghị hỏi:

- Chẳng lẽ lão muốn đổi ý?

- Không phải là muốn đổi ý, mới vừa rồi ta nhớ mã thừa ngươi đã nói, trong hai người bọn họ mặc tình cho chúng ta chọn một. Nếu ngươi nói ra biết giữ lời, vậy chúng ta chọn y!

Đào Nhữ Bình chỉ về phía La Song Phi bên cạnh tỏ ra uể oải chán chường.

Miêu Nghị muốn ổn thỏa một chút, người ta cũng không phải kẻ ngu, thấy Miêu Nghị có nắm chắc như vậy, Đào Nhữ Bình cũng sẽ không khinh thị. Lão biết Nguyên Phương có tu vi Thanh Liên nhất phẩm, đánh với lão kia sẽ có áp lực rất lớn. Dù sao tu vi Thanh Liên và tu vi Bạch Liên so ra vẫn có chênh lệch về cảnh giới, dĩ nhiên là chọn La Song Phi có tu vi kém hơn.

La Song Phi sửng sốt, tựa hồ có vẻ kinh ngạc, chỉ chỉ mũi mình:

- Các ngươi chọn ta ư, tại sao chọn ta?

- Sao hả?

Đào Nhữ Bình châm chọc:

- Chẳng lẽ sợ không dám ứng chiến, hay là người khác muốn nói không giữ lời? Nếu như là nói không giữ lời, vậy hãy ngậm miệng lại đừng nói nữa là hơn…

Miêu Nghị cũng không nhúc nhích, bất kể lát nữa thắng hay thua, cũng không cần biết người nào bên mình ra ứng chiến, chỉ cần thấy dấu hiệu bị thua, hai người còn lại bao gồm cả hắn sẽ lập tức liên thủ xông vào.

Quy củ trước đó cũng chỉ là giả, thực lực mới là đạo lý cứng rắn, chuyện phá hư quy củ không quan trọng, cùng lắm thì lát nữa Miêu Nghị hắn sẽ không đòi hai trăm viên Nguyện Lực Châu kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.