Phi Thiên

Chương 2774: Một địch hai (2)



“Vèo vèo vèo!” Đột nhiên tiễn lưu tinh dày đặc như mưa vọt tới Trang Tự Cao dưới đám tre đan xen, bên trong chấn vang ầm ầm, bụi Kim Chúc tuôn ra.

Ngay sau đó, hơn mười người vọt tới trường thương không chút lưu tình đâm vào khe hở giữa các cây tre, tiếng vang “phốc phốc” xuyên qua da vang lên.

Cuối cùng, một thượng tướng tử giáp giơ lên thi thể của Trang Tự Cao còn đang run rẩy, máu tươi từ thân thể này tí tách chảy xuống. Một thượng tướng tử giáp khác khiêu đến khoảng không, một ánh đao chặt bỏ đầu của Trang Tự Cao.

Phía trên có lệnh: hữu tử vô sinh, phàm là còn sống, gặp đều chém chết!

Sau đó đại quân rất nhanh vây kín thanh trừ, một đám cao thủ trốn đi, rất nhanh đều bị giết.

“Ầm” một dòng khí cường hãn chấn động, trong rừng cây sắt tiễn lưu tinh thất phẩm lại xuất hiện, cuồng bắn tới gần đại quân.

Ầmm ầm ầm, như một chiêu trảm chấn động, tiễn lưu tinh bay đến một đám nhân mã.

Huynh đệ Yến thị nhân cơ hội bay lên không, Yến Tòng sau khi khai cung bắn ra tiễn thứ hai vào khoảng không, hai huynh đệ có thể nói là đang cùng tranh đấu.

Một đạo lưu quang ánh ngọc bắn thẳng đến Đan Tình ở không trung.

Nháy mắt một đám Phá Pháp Cung nhắm ngay vào huynh đệ Yến thị. Ai ngờ Đan Tình lại gầm lên:

- Dừng tay!

Lập tức ngăn chặn một đám giương cung.

Miêu Nghị bên ngoài xem cuộc chiến cả kinh, tên khốn kiếp này muốn làm gì, chẳng lẽ không biết lợi hại của Phá Pháp Cung thất phẩm.

Chỉ thấy Đan Tình đồng thời cao giọng gầm lên, hai búa sắt cực lớn trên tay, không né không tránh, thật sự cũng tránh không được, tiễn lưu tinh sẽ chuyển hướng đến đuổi giết, cánh tay cầm lấy búa sắt lớn, lưu quang phóng tới.

“Oang!” Tiễn lưu tinh hiện hình, hung hăng đánh lên bùa sắt lớn, trực tiếp đánh bay búa sắt lớn. Trên búa sắt lớn xuất hiện lỗ thủng, còn tiễn lưu tinh đi về một phương không đổi, nhưng tốc độ hơi giảm, vẫn như cũ trong khoảnh khắc đi đến trước mắt Đan Tình.

“Ầm!” Đan Tình vung búa sắt lớn lên, trực tiếp đánh bay tiễn lưu tinh thất phẩm ra ngoài. Bản thân cũng nhanh chóng giảm bớt lực đánh xuống, người còn không dừng lại. Đã giống người không có gì, huynh đệ Yến thị gặp búa xoay tròn giết tới trước mặt, tựa hồ có chút không chịu nổi ảnh hưởng của lưu tinh thất phẩm này?

Khóe miệng Miêu Nghị nhếch lên, uy lực công kích của tiễn lưu tinh thất phẩm cường hãn như thế, cư nhiên có thể dễ dàng bị phá giải đơn giản như vậy?

Hắn nào biết đây đã không phải lần đầu tiên Đan Tình đối mặt với tiễn lưu tinh thất phẩm.

Một đại tướng hồng giáp phía dưới lao theo khoảng không búa sắt lớn đánh đến, lại văng ra ngoài về phía trước.

Dưới ánh nhìn của vạn người, huynh đệ Yến thị trên không, một người dùng trường thương, một người dùng trường đao, một trước một sau, dắt tay nhau cùng giết, trong nháy mắt đánh nhau cùng Đan Tình.

Yến Tòng giết về phía trước, cuồng vung đại đao, đao phong quỷ dị liên tục thay đổi.

Đan Tình đột nhiên thay đổi thân pháp, cả người cấp tốc xoay tròn, búa xoay nộ đánh, búa gió xoáy thế này xem đao phong ngươi biến thế nào, hoặc là ngươi chém ta một đao ta cũng đồng thời đập ngươi một búa, làm cho Yến Tòng không dám lấy đao đỡ lấy búa lớn.

“Oang!” Đại đao chém lệch, Đan Tình cũng xoay tròn không ngừng, búa lớn xoay một vòng, búa thứ hai tới trước người Yến Tòng.

Yến Tòng trừng lớn hai mắt kinh hãi, không nghĩ tới phải đánh với đấu pháp không muốn sống này. Cây búa cùng đấu pháp này tựa hồ gặp ở đâu, muốn tránh đã không kịp.

“Oang!” Yến Tòng bị một búa đập bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu. Chỉ một trận cận chiến đã bị Đan Tình đập bay ra ngoài, trọng thương mơ mơ màng màng bị người phía dưới vọt tới loạn chém.

Yến Tùy theo đến cũng không hơn Yến Tòng, một thương đâm hận.

Đan Tình không né không tránh, vẫn là đấu pháo không muốn sống như trước, búa gió xoáy xoay tròn.

Yến Tùy thấy giáo huấn từ Yến Tòng cũng không chơi theo kiểu kia, dù sao trốn cũng không thoát, bất cứ giá nào, cũng không tin ngươi có thể đặt cược mệnh với ta chỉ để chiến thắng.

Ai ngờ Đan Tình thật đúng là không tránh nhiều lắm, tùy ý một đòn nghiêm trọng đâm trúng bụng chiến giáp, “Phốc!”, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Theo cơ hội trường thương đâm trúng mình ngừng lại, ôm lấy cán thương, búa to rời khỏi tay, khí thế vạn quân như sấm đánh về nửa người trên của Yến Tùy.

Thân cây búa quá lớn, lại ở khoảng cách gần như thế, Yến Tùy cũng không thể trốn, nhanh chóng thả ra thương trong tay, song chưởng đều xuất hiện, hướng về phía búa lớn.

“Ầm!” Cây búa bị hắn đẩy lệch ra ngoài, song chưởng cũng bị chấn đến đứt ra từng khúc xương, phốc ra một búng máu.

Ai ngờ bóng dáng búa lớn trước mắt vừa bay đi, lại một bóng dáng búa lớn khác đập đến.

Đan Tình đã ôm trụ trở lại búa lớn dưới cánh tay, toàn thân tung bay, cánh tay nằm trên búa xoay đập xuống.

“Oang!” Một búa ngay giữa mũ giáp trên đầu Yến Tùy, mũ giáp đập bể nát, đầu phía dưới mũ giáp bị đập tuôn ra máu, huyết nhục mơ hồ rơi xuống đất.

Miêu Nghị ở bên ngoài xem cuộc chiến quả thật hết chỗ nói với Đan Tình. Đây là người gì, quả thật là không muốn sống nữa, trong nháy mắt cứ như vậy mà giải quyết hai cao thủ Hiển Thánh, giống như làm cái gì đơn giản lắm.

- Cũng thật đại trượng phu! Yến Bắc Hồng nỉ non, hai mắt nhìn đến phát quang, nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể, gặp qua hung mãnh, nhưng chưa thấy qua hung mãnh như vậy.

Đan Tình lúc này chuyển mình trong khoảng không, mới ôm trụ nửa thanh trường thương sắc bén đâm vào bụng phá nát chiến giáp. Tiện tay rút ra, kéo theo một dòng máu... ném đi trường thương. lại tiện tay bắt cây búa quay về khác, “Oang!”. Song chưởng cầm hai búa đánh ra một kích, nổ chấn khoảng không, ngửa mặt lên trời cười ha ha, không thèm để ý đến thương thế của mình chút nào.

- Tốt!

Trong đại quân phía dưới đột nhiên vang lên thanh âm ủng hộ như thủy triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.