Dương Triệu Thanh ngạc nhiên nhận lệnh, nhìn ra được tâm tình Miêu Nghị không tốt.
Ở trong phòng ngẫm lại mấy lần, từ từ ổn định tâm tình, Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường, lại làm phép thăm dò tình hình trong đầu, thứ như tấm lưới xâm nhập vào trong đầu thật làm người ta kiêng kỵ, đụng bậy quả thật có thể ảnh hưởng thần trí, một khi tổn thương đầu óc, quả thật sẽ biến thành ngớ ngẩn.
Nhưng Miêu Nghị làm sao cam lòng bị người ta bày bố, người mang Tinh Hỏa Quyết đủ loại hiệu quả kỳ diệu sao lại không thử?
Ngưng thần tĩnh khí, tâm diễm tùy ý bùng lên trong người, nhưng đến đầu lại trở nên cẩn thận, tìm đến một góc vật thể phân bố như mạng lưới, tâm diễm chạm vào, nháy mắt liền thấy một góc mạng lưới hóa thành khói, bị thiêu hủy mất.
Tâm diễm lại rụt về, Miêu Nghị cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể, xác nhận thần trí không bị ảnh hưởng, lại thúc đẩy tâm diễm từ từ tiến lên, bắt đầu đốt từ một góc, từ từ thiêu đốt một đường, đồng thời hơi thở lưu chuyển đẩy xuống, há miệng chầm chậm phun ra một đoàn khói.
Diệt trừ từng chút, quét sạch từng mảng khu vực nói thì nhanh, kỳ thật tiến độ rất chậm, Miêu Nghị nhiều lần xác nhận không sao liền đột nhiên vận chuyển Tinh Hỏa Quyết, tâm diễm trực tiếp lên tràn vào trong đầu, nháy mắt một hơi quét sạch sẽ dị vật trong đầu.
Phù!
Phun ra một ngụm khói thật dài, Miêu Nghị từ từ thu công, mở mắt ra, trong mắt kinh ngạc khó tin, có chút không tin nổi thứ mà Ngọc La Sát tràn đầy tự tin lại bị hóa giải dễ dàng như thế, không phải Ngọc La Sát nói công pháp thuộc tính hỏa của mình vô dụng hay sao?
Nhưng hai lần ba lượt thăm dò, quả thật đã thanh trừ Thiên Ma Huyết kia.
Lật tay lấy ra viên băng phách phong ấn tinh huyết của Ngọc La Sát đưa cho, cũng không biết còn có di chứng mà đối phương nói hay không.
Cất băng phách đi, lật tay hiện ra một mảnh nguyện lực châu bay múa quanh người, trực tiếp luyện hóa như vậy, cũng không bài trừ thất tình lục dục trong đó, trực tiếp tu luyện.
Một ngày sau, Miêu Nghị buông chân xuống giường, lại lấy ra viên băng phách cầm trong tay ngắm nghía, khóe miệng toát ra cười lạnh.
- Cái gì Thiên Ma Huyết, chỉ là thế thôi, công pháp của Hỏa Tu La không đối phó được, không có nghĩa là lão tử không đối phó được, còn muốn tìm bảo? Sau này dẫn ngươi đi “tàng bảo địa” chơi một trận, món nợ này chúng ta từ từ tính!
Trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
Hắn biết rõ hóa giải Thiên Ma Huyết còn chưa xong, vì bảo tàng, bản thân xem như bị Ngọc La Sát quấn lấy, không giải quyết nữ nhân này, người ta sẽ không bỏ qua cho mình, định sẵn không chết không thôi....
Trong trang viên lớn phong cảnh vô hạn, nội viện, Khấu Tranh trở về nhanh chân đi vào trong nội viện hậu viện, Khấu Lăng Hư cùng Đường Hạc Niên đều ở đó, đang chờ hắn.
Người trên dưới Khẩu phủ cơ bản đã rút khỏi
Quỳnh Tinh, đều dọn đến chỗ này, chỉ để lại một ít người giữ nhà, Vân Tri Thu cũng ở chỗ này, lúc điều động binh mà Bắc Quân đã âm thầm rút lui trước. Hết cách, Quỳnh Tinh ở quá gần Thiên Cung, một khi khai chiến đương nhiên sẽ gặp tai ương, không chỉ Khấu gia, Tứ Đại Thiên Vương đều dời chỗ.
Làm lễ xong, Khấu Tranh lại báo chi tiết cặn kẽ hiểu biết về Miêu Nghị, cứ việc lúc ở phủ tổng trấn Quỷ Thị đã dùng tinh linh thông báo qua, nhưng có mấy lời dùng tinh linh không cách nào nói chi tiết, không bằng gặp mặt bẩm báo.
Hỏi đáp cặn kẽ một phen, Khấu Lăng Hư trầm ngâm chắp tay đi qua lại, lầm bầm lặp đi lặp lại.
- Nam Vô Môn để lại bảo tàng, Nam Vô Môn để lại bảo tàng....
Chợt dừng bước quay lại hỏi:
- Lão Đường, ngươi cảm thấy lời này có độ tin cậy bao nhiêu?
Lão Đường vuốt râu nói:
- Chưa từng nghe qua, chuyện này không ngoài hai khả năng. Một là Thanh chủ cùng Phật giới liên thủ bố cục, hai là Ngưu Hữu Đức nói thật, không thì làm sao khiến La Sát Môn làm ra động tác lớn như vậy. Tối thiểu có một điều xác nhận, Ngọc La Sát quả thật rất có thể ra từ Nam Vô Môn, biết một chút bí mật Nam Vô Môn cũng không có gì lạ. Còn có một điểm, Ngưu Hữu Đức nói như vậy, lúc trước lão nô suy nghĩ thật lâu, lại liên tưởng đến một chuyện.
- Ồ
Khấu Lăng Hư biết hắn đương nhiên sẽ không nói vu vơ, nghiêm túc hỏi:
- Chuyện gì?
Lão Đường ngập ngừng nói:
- Độc Tinh, cũng là Nam Vô Tinh, Yêu Tăng Nam Ba giày vò Độc Tinh thành như vậy, lúc trước chỉ cho là hả giận, bây giờ kết hợp lời của Ngưu Hữu Đức mà nghĩ, lão nô làm sao cũng cảm thấy Yêu Tăng Nam Ba đánh Nam Vô Tinh ra trăm ngàn lỗ thủng giống như là đang tìm thứ gì?
- Tìm thứ gì?
Khấu Lăng Hư híp mắt ngừng lại, tiếp theo chầm chậm gật đầu.
- Ngươi vừa nói thế, quả thật giống như đang tìm thứ gì. Yêu Tăng Nam Ba tự cho mình rất cao, liền diệt Nam Vô Môn, còn trút giận trên một mảnh đất phế bỏ, giờ ngẫm lại có chút không hợp lẽ thường. Dựa vào thực lực của hắn nếu quả thật muốn trút giận, hoàn toàn có thể trực tiếp đánh nổ Nam Vô Tinh, mà không cần chà đạp như thế, chuyện quả thật có kỳ quặc.
Lão Đường nói:
- Nam Vô Tinh có thể tìm được cái gì? Cũng chỉ là đồ vật lưu lại của Nam Vô Môn có chút giá trị, nếu như suy đoán là thật, vậy đó là thứ gì? Thứ có thể khiến cho Yêu Tăng Nam Ba cũng mong muốn, còn có thể khiến Ngọc La Sát không tiếc mạo hiểm đối đầu thiên hạ, chỉ sợ thứ này không đơn giản!
Ánh mắt Khấu Lăng Hư lóe sáng, gật đầu nói:
- Đáng tiếc thời gian trôi qua quá lâu dài, hai ta khi đó cũng chỉ mới vào giới tu hành không lâu. vẫn là nhóc con trẻ tuổi, biết được không nhiều lắm, không thể kiểm chứng cái gì, Ngọc La Sát nhất định sẽ không nói thật cho chúng ta.