Phi Thiên

Chương 2804: Đao của Cao Quán



Cao Quán cũng khoát tay, người phía sau cũng buông xuống đao thương.

- Ba người đi xuống vài bậc thang, Cao Quán đã dẫn người tới trước mặt, hai bên dừng lại cách nhau hon trượng.

Hai người đối diện, một người áo choàng mũ cao, một người Thiên Vương bào cửu thiên luyện tinh, một người độc hành đặc biệt, một người khí thế uy nghiêm.

Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Khấu Lăng Hư lạnh nhạt nói: “Cao hữu sứ đột nhiên đại giá quang lâm, không biết là vì chuyện gì?

Hắn thật đúng là bội phục lá gan của Cao Quán, lúc này mà dám chạy tới chỗ trọng binh trấn thủ này, còn dám ra tay giết người, quả thật chán sống rồi.

Cao Quán:

- Vương gia đã biết còn hỏi, Bắc Quân bắt người Giám Sát Hữu Bộ, Giám Sát Hữu Bộ đã công khai thả người, nhưng Bắc Quân không để ý tới, bất đắc dĩ, bổn sứ đành phải tự mình đến một chuyến. Xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, thả người

của bổn sứ ra!

Khấu Lăng Hư:

- Đây là lý do ngươi giết người Khấu gia ta? Hay người Giám Sát Hữu Bộ là người, người Khấu gia ta không phải người?

Cao Quán:

- Người trung thành cống hiến cho bệ hạ sẽ sống tốt lành, vì cá nhân mạo phạm thiên uy, đáng chém!

Khấu Lăng Hư:

- Người hầu coi cửa, mời Cao hữu sứ tạm dừng chờ thông báo, làm sao lại thành mạo phạm thiên uy, cửa nhà ai cũng có thể tùy tiện cho người ta xông vào?

Cao Quán:

- Bổn sứ đi ở bên ngoài đã bày ra lệnh bài của bệ hạ, chẳng lẽ Khấu phủ không biết? Vẫn cứ ngăn cản bổn sứ, không phải mạo phạm thiên uy thì là gì? Bệ hạ từng có ý chỉ, bổn sứ cầm lệnh bài, một khi cần phá án, ngoại trừ Thiên Cung ra, bất cứ chỗ nào cũng có thể đi, hay là Vương gia cảm thấy Khấu phủ đặc thù có thể trên cả thiên chỉ?

Khấu Lăng Hư ha ha nói:

- Ý chỉ này là Cao hữu sứ ngươi một mình nói, ai biết là thật giả? Dù sao bổn vương chưa từng nghe qua đạo ý chỉ này của bệ hạ.

Cao Quán lạnh nhạt nói:

- Vương gia nếu cứ giả hồ độ, vậy cũng dễ nói, không ngại bây giờ ta liên hệ bệ ha kiểm chứng.

Khấu Lăng Hư không tiếp chuyện này.

- Người Giám Sát Hữu Bộ ngươi chạy tới lén lút ở trọng địa Bắc Quân ta, chẳng lẽ không được bắt?

Cao Quán:

- Vương gia tập kết đại quân, ý đồ không rõ, Giám Sát Hữu Bộ hình phạt thiên hạ, có trách nhiệm điều tra lấy chứng cứ. Vương gia lại giam người Hữu Bộ, chẳng lẽ có chuyện gì giấu người không muốn để Giám Sát Hữu Bộ biết?

Khấu Lăng Hư cười lạnh:

- Bổn vương có chuyện gì giấu được chứ?

- Bổn sứ hoài nghi Vương gia muốn tạo phản!

Cao Quán không chút khách khí nện ra một câu.

Lời này làm sắc mặt Đường Hạc Niên cùng Khấu Tranh phát lạnh, Khấu Lăng Hư nhướng mày, mắt hổ lấp lánh có thần:

- Cao hữu sứ, nói không thể nói bậy, nếu bổn vương muốn tạo phản, ngươi còn có thể sống đứng đây ư?

Cao Quán:

- Cần phải điều tra, cho nên Hữu Bộ mới phái người tới bí mật điều tra tìm chứng cứ, nếu không phải Vương gia có tật giật mình, cần gì phải bắt giam thám tử Hữu Bộ không thả? Thả người, bổn sứ dẫn về hỏi rõ xác minh tự nhiên có thể chứng minh Vương gia trong sạch hay không. Vương gia, ngài nói sao?

Khấu Lăng Hư:

- Không hổ là Cao hữu sứ nắm giữ tra hỏi đã lâu, thật đúng là miệng mồm khéo léo.

Cao Quán:

- Miệng mồm khéo léo là khen là chê cũng không sao, tối thiểu Cao mỗ không nói nhảm! Vương gia, thả người đi.

Khấu Lăng Hư hơi nghiêng đầu sang Đường

Hạc Niên.

- Hỏi xem người còn sống không

Lời này có thâm ý, ánh mắt Đường Hạc Niên chợt lóe, hiểu được Vương gia muốn giao một người chết cho Cao Quán.

Nhưng Cao Quán là ai, đối với lời của Khấu Lăng Hư, Cao Quán nắm giữ tra hỏi, rất nhạy bén với một chút dấu vết, không đợi Đường Hạc Niên trả lời đã xen vào trước:

- Tốt nhất giao người sống cho ta dẫn về, bằng không chỉ sợ hôm nay Khấu phủ phải xảy ra rối loan.

Nếu chờ cho Đường Hạc Niên đáp lời, vậy đáp án nhất định là chết, dù còn sống cũng khó sửa miệng, chỉ có thể giao ra người chết.

Khấu Lăng Hư:

- Cao hữu sứ nói lời này thật không có đạo lý, bắt được người tự nhiên phải tra hỏi, lỡ như tra hỏi không nặng nhẹ làm chết, bổn vương cũng không có thuật cải tử hồi sinh. Tự tiện xông vào trọng địa Bắc Quân, không cẩn thận làm chết cũng là bình thường, Cao hữu sứ làm khó cũng không ý nghĩa, nếu có ý kiến gì cứ đi tố bổn vương với bệ hạ.

Cao Quán trực tiếp một câu:

- Không lẽ Vương gia muốn tạo phản?

Lời này nói ra trước mặt mọi người quá mức nhạy cảm.

Người nghe được đều kinh hồn bạt vía.

Khấu Lăng Hư sắc mặt chợt lạnh.

- Cao hữu sứ, có chút tội không thể chụp bậy.

Cao Quán:

- Bổn sứ chỉ hỏi một câu, Vương gia có cho bổn sứ dẫn người sống về không?

Khấu Lăng Hư cười lạnh một tiếng:

- Nếu bổn vương không cho thì sao?

Cao Quán thọc tay ra sau áo choàng, hai tay run lên, đã nắm hai cây trường đao trong tay, mũi đao chỉ lên, giao ngang trước ngực.

Hai thanh trường đao này không như thường thấy, đao dài quá nửa trượng, thân đao hẹp dài, như hai thanh trường kiếm, nhưng thật là kiểu đao. Thân đao đơn giản, lại đỏ rực, sáng bóng, trên thân đao tràn đầy điêu khắc sóng to gió lớn, đao kia lại khắc gió lốc sấm sét.

Thân đao sáng đỏ tươi dưới ánh mặt trời, thoáng phản quang, như phát ra vầng sáng đỏ.

Keng keng...

Song đao giao nhau trước ngực cọ nhẹ vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cao Quán hai tay cầm song đao mở ra, một đao nhẹ nhàng chạm mặt đất, một đao chậm rãi chỉ tới, mũi đao chỉ thẳng mi tâm Khấu Lăng Hư, áo choàng sau lưng không gió mà bay, nhẹ nhàng tung lên.

Hơn trăm người Giám Sát Hữu Bộ đằng sau nhanh chóng cầm vũ khí, mặt ngoài lạnh lùng, thật ra trong lòng đều kinh hãi, Hữu sứ đại nhân muốn ra tay với Khấu Lăng Hư sao?

Ngay cả Cao Quán trước giờ không tùy tiện lộ ra vũ khí cũng cầm đao ra! Gia quyến Khấu gia nhìn từ xa cũng biến sắc, thật phải đến một bước này ư?

Sơ Kiếm vung tay, nhóm người trước đó ào ào xông tới, bao vây đám người này. Ở bậc thang bên trên, lại xông ra một đám giáp sĩ, mỗi người giương phá pháp cung, nhắm ngay đám người Cao Quán bên dưới.

Nhìn chằm chằm mũi đao, Cao Quán chỉ tới, Khấu Lăng Hư khẽ híp mắt, đao của Cao Quán!

Đường Hạc Niên đứng đằng sau cũng vô thức

xiết tay lại, căng thẳng nhìn lưỡi đao của Cao

Quán.

Kiếm của Tư Mã Vấn Thiên, đao của Cao Quán, đối với vãn bối mà nói thì có lẽ không biết ý nghĩa gì, nhưng đối với những người trước kia tranh bá thiên hạ tận mắt thấy qua, lại biết hai người đi theo Thanh chủ khủng bố cỡ nào, được xưng “Đao kiếm song tuyệt”, không biết bao nhiêu vong hồn chết dưới đao kiếm này, lập ra công lớn vì Thanh chủ chinh chiến thiên hạ.

Mà sau khi lập Thiên Đình, vì nguyên nhân chức trách, Cao Quán đã rất ít lấy đao ra, ví dụ như con cháu Khấu gia ở đây, đều lần đầu thấy được đao của Cao Quán, lần đầu thấy được vũ khí của hắn.

Lưỡi đao chỉ ra, Cao Quán giọng lạnh nhạt vô tình.

- Trước khi Giám Sát Hữu Bộ phái ra mật thám, từng nhận được tấu báo, nói Vương gia ý đồ mưu phản. Mà trước khi mật thám này rơi vào tay Vương gia cũng từng truyền tin về Giám Sát Hữu Bộ, nói là có phát hiện trọng đại. Để bổn sứ dẫn về người còn sống, cũng dễ dàng hỏi rõ phát hiện trọng đại thế nào, tự nhiên có thể chứng minh Vương gia trong sạch hay không. Nếu Vương gia cứ muốn giao người chết cho Giám Sát Hữu Bộ, như vậy bổn sứ có lý do hoài nghi Vương gia muốn giết người diệt khẩu! Quen biết với Vương gia nhiều năm, Vương gia biết được Cao Quán trước giờ công chính nghiêm minh, dưới bất đắc dĩ, chỉ có thể mời Vương gia theo bổn sứ đi Hữu Bộ hỗ trợ điều tra! Đao của Cao mỗ đã nhiều năm không thấy máu, mong Vương gia đừng ép buộc!

Ngay cả cây đao đã lâu không lộ sáng cũng lấy ra, thái độ này đã rất rõ ràng, không có đường lùi bước.

Khấu Lăng Hư nhìn thẳng mắt hắn hồi lâu, ánh mắt hai người nhìn nhau, không chút nhân nhượng.

Lúc này, mọi người xung quanh đều hồi hộp, có ngu cũng biết Cao Quán chỉ là đòi người, những chuyện khác đều là mượn cớ. Nhưng mà vì Giám Sát Hữu Sứ này dữ như vậy, thật có thể mượn cớ biến thành làm thật. Mà đối với đa số mọi người, Lãnh Diện Phán Quan vốn không phải người hiểu tình lý, chính là chó điên cắn người bên cạnh Thanh chủ.

Đụng phải hạng người có thể tùy lúc kéo da hổ làm lệnh kỳ như Cao Quán, ai nói lý với hắn cũng sẽ chịu thiệt! Cho nên cuối cùng vẫn là Khấu Lăng Hư nhường bước, chầm chậm lên tiếng:

- Thật là chụp mũ thật lớn! Kỹ xảo của Cao hữu sứ quả nhiên danh bất hư truyền. Lão Đường, giao người cho hắn!

Cao Quán cũng không để ý hắn châm chọc, lưỡi đao chỉ thẳng liền chạm đất, chờ.

Không lâu sau, hai giáp sĩ từ ngoài Khấu phủ lôi vào trong một người quần áo rách nát, bị hành hạ cả người đẫm máu. Không phải ai khác, chính là Bùi Mặc tự tay giết Hạ Hầu Long Thành, hai chân lộ ra xương trắng đã không thể đứng được, nhưng vẫn còn sống.

Bùi Mặc thê thảm tàn tạ ngẩng đầu nhìn Cao Quán, nhất là thấy được trên tay Cao Quan cầm ra song đao, đại khái đoán được vì hắn mà bày ra. Đao của Cao hữu sứ là truyền thuyết ở Giám Sát Hữu Bộ, thần sắc Bùi Mặc mơ hồ có chút kích động.

Cao Quán quay sang liếc qua, hơi nghiêng đầu,

lập tức có hai người đi qua đón Bùi Mặc sang.

Vụt!

Song đao nâng lên lật lại, thu hồi, Cao Quán chắp tay với Khấu Lăng Hư:

- Đã quấy rầy nhiều, xin Vương gia bao dung! Cao mỗ có công vụ trên người, như vậy cáo từ!

- Thứ lỗi không tiễn xa được!

Khấu Lăng Hư hừ lạnh một tiếng.

- Mong rằng Cao hữu sứ hỏi ra phát hiện trọng đại gì thì báo lại cho bổn vương.

- Đương nhiên.

Cao Quan đáp lại, vung áo choàng, quay đầu dẫn một đoàn người bước đi.

Khấu Lăng Hư khoanh tay nhìn bóng lưng Cao Quán rời đi, không nhìn ra vui buồn gì, hắn tự nhiên biết Cao Quán không thể trả lời là mình tạo phản, chỉ là chuyện hôm nay làm hắn xấu mặt. Từ trên xuống dưới nhiều người như vậy bao gồm con cháu Khấu gia đều nhìn thấy, đều thấy được hắn bị Cao Quan ép cho cúi đầu.

Nhưng hắn thật sự sợ Cao Quan sao? Nếu ra tay, hắn bảo đảm Cao Quán cùng người đến đây đừng hòng có ai còn sống đi ra, nhưng hắn vẫn nhịn xuống.

Nếu đặt ở bình thường, hắn thật đúng sẽ không nể mặt Cao Quán này, ngông cuồng như vậy, đã dám đánh vào Vương phủ của mình! Nhưng tình hình hiện giờ hết sức nhạy cảm, nếu hắn thật trừng trị Cao Quán, vậy thật không muốn tạo phản cũng phải gánh tội danh tạo phản, cục diện không dễ gì ổn định lại nổi lên gợn sóng, không đáng làm!

Nghĩ lại chính hắn cũng cảm khái, Tứ Đại Thiên Vương liên thủ, Hạ Hầu gia âm thầm giở trò quỷ, làm cho Thanh chủ nhượng bộ, Thanh chủ vì ngồi vững đại cục thiên hạ cũng đành lùi bước. Nhưng Khấu Lăng Hư hắn đụng phải loại chó điên Cao Quán này, lại bị Cao Quán ép cho lùi bước, hắn làm sao không phải vì ổn định đại cục lợi ích Khấu gia mà buộc phải lùi bước.

Hắn không muốn so đo đây có phải là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quay người chắp tay rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.