Phi Thiên

Chương 297-1: Tranh cãi (Thượng)



Văn Phương nặn ra khuôn mặt tươi cười đưa tiễn, khi đưa đến cửa Miêu Nghị bảo nàng trở về, nàng còn không chịu bỏ qua, vẫn kiên trì đưa nữa. Dọc trên đường đi luôn miệng bảo Miêu Nghị sau này có mối làm ăn gì cứ tới tìm nàng, ở Nam Tuyên thành làm chuyện gì nàng cũng có thể ra sức cho hắn.

Càng làm cho Miêu Nghị dở khóc dở cười là, sau khi nói một hồi, Văn Phương liền tự xưng tiểu muội, Miêu Nghị biến thành Đại ca, còn thân thiết vô cùng. Nói là tiểu muội có rảnh rỗi sẽ đi Trấn Hải sơn thăm Đại ca, hy vọng Đại ca đừng chặn người ngoài cửa.

Bỗng dưng có thêm một tiểu muội, Miêu Nghị không biết nói gì, người ta nhiệt tình như vậy, mình cũng khó mà nói Trấn Hải sơn không hoan nghênh ngươi, dĩ nhiên là khách sáo hoan nghênh vân vân. Chẳng qua hắn hy vọng nữ nhân này không nên tưởng thật, mình lấy đâu ra công phu rảnh rỗi đối phó từng người như vậy.

Văn Phương đưa Miêu Nghị một mạch đến chân núi mới dừng bước vẫy tay từ biệt, nếu không phải Miêu Nghị dặn nàng nhanh nhanh truyền tin tức cho La Bình, lấy lý do này ngăn cản, nàng có thể đưa Miêu Nghị ra thành. Nói không chừng chỉ cần Miêu Nghị bằng lòng, nữ nhân này có thể đưa hắn về tới Trấn Hải sơn.

Năm kỵ sĩ trở lại Trấn Hải sơn, bốn người Điền Thanh Phong nhanh chóng đưa long câu đi Ngọa Long cốc, đồng thời phải báo cho các sư huynh đệ tới đại điện Trấn Hải sơn nghị sự. Bọn họ có vẻ hưng phấn, trên đường đã biết Miêu Nghị giúp hai mươi người bọn họ giải quyết thân phận quan phương, từ đó về sau sẽ có được chỗ dựa quan phương.

Miêu Nghị vẫn như thường lệ cỡi Hắc Thán vọt vào bên trong phủ đệ.

Nhảy xuống ngựa, Hắc Thán lập tức chạy đến dưới mái hiên nằm, có thể nói là thói quen.

Thiên nhi, Tuyết nhi nghênh đón đi theo sau lưng Miêu Nghị, Miêu Nghị sải bước đi tới phòng khách hỏi:

- Các lộ động chủ đã tới chưa?

Tuyết nhi đáp lại:

- Đã tới, Diêm sư phó đã an bài bọn họ ở biệt viện phía sau núi nghỉ ngơi.

Miêu Nghị gật đầu ngồi xuống, Thiên nhi rót chén trà dâng lên, lại ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói:

- Đã nói với sư phó chuyện đó rồi…

Miêu Nghị biết là chuyện đi Tinh Tú Hải, không khỏi hỏi:

- Yêu tiền bối có phản ứng gì?

Hai nàng nhìn nhau không biết nói gì, có vẻ ấp a ấp úng.

Miêu Nghị thấy vậy khoát tay áo một cái, không cần nói, chắc chắn không có lời gì tốt, đổi lời nói:

- Truyền Diêm Tu đến đại điện nghị sự.

- Dạ!

Tuyết nhi lĩnh mệnh rời đi.

Lúc Diêm Tu đi tới đại điện nghị sự, hai mươi tên đệ tử Lam Ngọc môn bọn Điền Thanh Phong cũng cùng nhau đến.

Miêu Nghị dẫn hai tên thị nữ từ sau điện đi ra, leo lên đài cao, ngồi trên ghế sơn chủ, Thiên nhi, Tuyết nhi phân ra đứng hai bên trái phải.

Người phía dưới đứng thành hai hàng chắp tay cùng kêu lên:

- Tham kiến sơn chủ!

Miêu Nghị phất phất tay ý bảo miễn lễ, ánh mắt quét qua phía dưới nói:

- Trước mắt động chủ Đông Lai động trống chỗ, còn có hai vị động chủ muốn theo tiền nhiệm sơn chủ đi Thiếu Thái sơn, ta muốn mượn cơ hội tiến hành điều chỉnh nhân sự Trấn Hải sơn, Diêm Tu!

- Có!

Diêm Tu bước ra khỏi hàng.

Miêu Nghị nói với mọi người:

- Diêm Tu đi theo ta nhiều năm, có thể nói trung thành cảnh cảnh, hơn nữa vốn chính là động chủ Đông Lai động. Hôm nay ta muốn điều lão đi Trường Thanh động nhận chức động chủ, chư vị có ý kiến gì?

Đông Lai động quá nguy hiểm, như lời hắn đã nói, Diêm Tu đối với hắn một mực trung thành cảnh cảnh, cộng thêm đúng là Diêm Tu không thích hợp đứng ở đầu sóng ngọn gió. Hôm nay nắm đại quyền, tự nhiên phải giúp Diêm Tu an cư, an bài chỗ tốt một chút cho lão.

Trên đường trở về Miêu Nghị đã nói với mấy người Điền Thanh Phong, lần này trở về chính là lúc báo đáp Lam Ngọc môn ủng hộ hắn nhiều năm qua. Phần lớn trong số bọn họ sẽ được an bài đến các động làm động chủ, sắp trở thành nhân vật nắm trong tay mười vạn tín đồ.

Nắm trong tay mười vạn tín đồ cũng không phải là thanh tu ở môn phái có thể so sánh được, mỹ nữ quyền thế, áo đẹp cơm ngon. Không đơn thuần là vấn đề tài nguyên tu hành, suy nghĩ tới chuyện này khiến cho ai nấy vô cùng phấn chấn.

Chỉ cần gia nhập quan phương là có thể chấp chưởng một phương, cám dỗ đối với bọn họ rất lớn, lòng thầm cảm thấy đi theo Miêu Nghị liều mạng là hết sức xứng đáng.

Bất quá dọc trên đường đi Miêu Nghị cũng đã nói rất rõ ràng, vị trí động chủ bên dưới, người tu vi từ Thanh Liên nhị phẩm trở lên cũng đừng nghĩ đến, phải ở lại Trấn Hải sơn. Bọn Điền Thanh Phong cũng không có ý kiến, trấn giữ một phương tuy tốt, nhưng bằng tu vi của bọn họ chạy đi làm động chủ quả thật là không mấy thích hợp.

Diêm Tu là người cũ bên cạnh Miêu Nghị, an bài Diêm Tu làm động chủ, mọi người còn ai có thể có ý kiến gì, bọn Điền Thanh Phong lập tức chắp tay đáp lại:

- Bọn thuộc hạ không có ý kiến gì khác.

Thiên nhi, Tuyết nhi nhìn nhau, trong mắt ẩn giấu hưng phấn, đều cảm thấy vui mừng thay Diêm Tu. Dù sao lão cũng là nửa sư phụ của hai nàng, trước kia tuy lão cũng là động chủ Đông Lai động, nhưng thật ra ai cũng biết là cái bóng Miêu Nghị, hôm nay rốt cục lão có thể chân chính trấn giữ một phương, chân chính làm chủ rồi, tự nhiên hai nàng cảm thấy vui mừng cho lão.

Miêu Nghị gật đầu một cái, đang muốn quyết định chuyện này, ai ngờ Diêm Tu lại đứng dậy chắp tay nói:

- Sơn chủ, thuộc hạ năng lực có hạn, e rằng không cách nào đảm nhiệm chức động chủ, thuộc hạ nguyện theo hầu bên cạnh sơn chủ, kính xin sơn chủ dùng hiền tài khác đảm nhiệm động chủ Trường Thanh động.

Thiên nhi, Tuyết nhi ngạc nhiên, bọn Điền Thanh Phong cũng nhìn về phía lão, không biết lão nói là lời thật hay là giả. Chẳng lẽ lão thật sự bằng lòng buông bỏ quyền lợi trấn giữ một phương, tay cầm một phương?

Bọn họ không biết trong lúc Diêm Tu ở Đông Lai động đã hiểu rất rõ ràng, quả thật mình không thích hợp trấn giữ một phương, một khi đi Trường Thanh động nhậm chức, ắt phải đối mặt với đệ tử của mấy môn phái. Lão tự nhận không có khả năng của Miêu Nghị lúc mới tới Đông Lai động nhậm chức, vừa lên nhậm chức đã đánh giết thủ hạ của mình, dẫn dắt khiến cho thủ hạ chết sạch hai lần. Lão không thích hợp làm loại chuyện như vậy, cũng không có năng lực chỉ huy điều khiển.

Tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, Diêm Tu phát hiện thật ra thì mình thích hợp thi hành mệnh lệnh hơn, vẫn là đi theo bên người Miêu Nghị thoải mái hơn.

Miêu Nghị thấy lão không giống như là nói láo, thật ra thì cũng sớm đã nhìn ra Diêm Tu này không có dã tâm gì, không thích hợp với chuyện tranh quyền đoạt lợi. Mà mình cũng không phải là loại người có thời gian rảnh rỗi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt, thật sự là cần người thân tín bên cạnh. Hắn dùng Diêm Tu đã quen, về lòng trung thành không có vấn đề gì.

Bất quá Miêu Nghị vẫn trầm ngâm hỏi:

- Lão thật không muốn đi Trường Thanh động sao?

Cần phải biết trấn giữ một phương là chuyện bao nhiêu tu sĩ mơ tưởng tìm cầu, không những có thể hưởng thụ mỹ nữ và quyền lợi, còn đại biểu thống trị một phương, có từng trải như vậy sau này mới dễ dàng leo lên từng bước, nếu không sau này cho dù là muốn cất nhắc cũng sẽ có chỗ cố kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.