Muốn chính là hắn phối hợp, bằng không tên gia hỏa này chết cũng có thể nói thành sông, cứ đứng dài dòng khiến người khác đau đầu.
Miêu Nghị không nói hai lời, cải trang cho hắn, rồi vội và lên đường tiếp, đồng thời cầm một phần địa đồ để đối chiếu kiểm tra.
Có kinh nghiệm của trước đây, hắn cơ bản xác định được địa đồ này là của Cực Lạc Giới trước kia, có điều cũng không thể hoàn toàn khẳng định, cho đến khi thuận lợi tìm thấy được trên địa đồ có biểu thị tinh môn xuyên qua lấy tinh đồ ra đối chiếu, xác nhận thật sự là đến được cảnh nội của Cực Lạc Giới, mới thở phào một hơi, tìm một tinh cầu hoang vắng để dừng chân, phất tay lại triệu Bát Giới ra ngoài.
- Bảo tàng ở đâu?
Bát Giới vừa ra đến ngoài đã rất khẩn thiết, làm như là có ai nợ tiền hắn vậy, lập tức hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hỏi:
- Đây là nơi nào?
Rồi lại cấp tốc móc tinh đồ ra để kiểm tra, vừa nhìn đã bị dọa cho sợ hết vía, hỏi:
- Cực Lạc Giới ư? Sao lại chạy đến đây?
Hắn trừng hai mắt lên nhìn Miêu Nghị, có chút lo lắng có phải là đại ca đang phối hợp với Ngọc La Sát bán đứng hắn không, có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Miêu Nghị nói:
- Bảo tàng của Nam Vô Môn không ở Cực Lạc Giới thì còn có thể ở đâu nữa?
Bát Giới lại nói
- Không đúng nha, đệ nhớ là trước đây tiến nhập vào Vị Minh Tinh Vực rồi, sao có thể chạy đến Cực Lạc Giới được?
Miêu Nghị trả lời:
- Ta tìm được một mật đạo khác tiến vào Cực Lạc Giới, lẽ nào đệ còn muốn mạo hiểm bộc lộ thân phận tiến vào từ Bát Phương Tự ư? Đừng dài dòng nữa, đến đây chính là phải dịch dung thành hòa thượng, không thì quá nổi bật rồi.
- Bảo tàng ở vị trí nào?
Bát Giới rất hiếu kỳ, chỉ quan tâm đền bảo tàng lại không một chút nào quan tâm đến mật đạo của Cực Lạc Giới.
- Đến nơi tự nhiên sẽ biết.
Đang không thể xác định được có thể thuận lợi đến được Độc tinh trước hay không, Miêu Nghị không thể nói ra thực địa.
Hai người giúp đỡ nhau dịch dung. Bát Giới dịch dung thì dễ nói rồi, vốn dĩ hắn để đầu trần, gỡ bỏ tóc giả ra, cắt sửa mặt giả một chút là được, Miêu Nghị để giả trang giống thật một chút, thực ra phải bỏ ra chút chi phí, để Bát Giới cạo đầu cho hắn, tóc là chuyện nhỏ bé qua một thời gian tự nhiên sẽ dài ra thôi. Sau khi lăn qua lăn lại một hồi, Miêu Nghị lại một lần nữa nhét Bát Giới vào trong thú túi, lại lấy ra tinh đồ phán định phương hướng chạy đi.
Đến được Độc Tinh không trắc trở, rất thuận lợi liền tiếp cận được một vùng tinh vực của Độc Tinh, có điều có kinh nghiệm lần trước bị Ngọc La Sát đánh vỡ cửa, lần này hắn cẩn thận hơn nhiều, tìm một chỗ hẻo lánh mở ra thiên nhãn kiểm tra một lượt Độc Tinh và vùng tinh vực phụ cận, sau khi xác nhận không có vấn đề gì rồi mới lên đường chạy tới.
Có một điểm Miêu Nghị không thể không thừa nhận, sau khi có thiên nhãn trợ giúp, thực sự là sự giúp đỡ to lớn khi hắn hành động một thân một mình, có thể giúp hắn lẫn tránh được rất nhiều nguy hiểm, bằng không có chút bí mật hành động mà không có cao thủ đi cùng căn bản không dám một mình chạy loạn ở đây.
Phá tan khí chướng, thuận lợi hạ xuống mặt đất của Độc Tinh, nhanh chóng phi hành cấp tốc sát mặt đất, đến được lối vào của Dung Tương Hồ trực tiếp chui vào, men theo con đường trực tiếp chui vào, một lần nữa tới được bên cạnh Địa Hạ Hà.
Cho đến lúc này, hắn mới một lần nữa thả Bát Giới ra.
Bất Giới lộ diện một cái lập tức nhìn đông nhìn tây hỏi:
- Đây là đâu? Đây là Địa Hạ Hà ư?
Đã thuận lợi đến được đây, Miêu Nghị cũng không có gì phải giấu diếm nữa, nói:
- Địa Hạ Hà của Độc tinh.
Trước kia Bát Giới vốn không hiểu quá rõ về Độc tinh, nhưng từ trong miệng Ngọc La Sát nghe nói việc La Sát Môn ở Độc tinh đánh với Miêu Nghị, đã biết được Độc tinh là chỗ nào, lúc này có chút kinh ngạc nói:
- Không phải chứ, bảo tàng của Nam Vô Môn đang ở Nam Vô Tinh sao?
- Biết rồi còn hỏi, đi theo ta.
Miêu Nghị nói một tiếng, lao đi theo hướng chảy của Địa Hạ Hà.
Vẻ mặt Bát Giới có chút hưng phấn đi theo, tìm bảo vật thôi, bảo tàng mà ngay cả Ngọc La Sát cũng không tiếc nguy hiểm, đây phải là bao nhiều tài phú đây, nghĩ đến thôi cũng kích động rồi, thật sự không ngờ là mình đến Phong ấn chi địa thoát khốn lại có thể gặp được chuyện tốt như vậy, ở trong lòng hắn không biết đã cuồng hô bao nhiêu lần, đúng là khổ tận cam lai rồi!
Đi về phía trước mấy trăm dặm, Miêu Nghị ở phía trước đột nhiên dừng bước lên tiếng, Bát Giới mới phát hiện phía trên của Địa Hạ Hà có một cửa động, rõ ràng
là do sức người đào lên. Miêu Nghị bước lên trước chui vào trong, Bát Giới cũng không chút do dự đi theo vào, ở phương diện này Bát Giới vẫn rất yên tâm, không một chút lo lắng đại ca sẽ hại hắn.
Đi được mấy trăm trượng, lại quẹo vào bình hành cự ly mấy trăm trượng, trước mắt có thể nhìn thấy phần cuối của con đường, trên mặt đất vẫn còn một đống đá vụn.
Miêu Nghị dừng lại, Bát Giới cũng dừng theo, dùng chân đẩy đống đá vụn trên mặt đất ra, nói:
- Đây là tình hình gì?
Miêu Nghị trả lời:
- Trước mắt chính là Tàng Bảo Kho, ở đây vốn dĩ có một bức thạch bích (tường đá) chắn cửa, nhưng đã bị ta phá vỡ rồi.
- Trước mắt chính là Tàng Bảo Kho ư?
Bát Giới lập tức không đếm xỉa đến đống đá vụn, nhanh chóng tiến về phía trước, phát hiện một bức tường bằng hồng tinh tinh thuần, líu ríu nói:
- Quả nhiên là Tàng Bảo Kho, cái cửa này cũng rất đáng tiền đó.
Tiếp đó bên trong lối đi xuất hiện ánh sáng, trên tay hắn đã lấy ra một viên dạ minh châu, một tay khác sờ vào bức tường bằng kim loại tấm tắc không thôi, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ, xác nhận là đủ dày, cũng có nghĩa là đã đủ đáng tiền rồi.
Miêu Nghị đi đến một bên quan sát, không lên tiếng, chỉ quan sát phản ứng của Bát Giới, biểu tình rõ ràng có chút ý vị thâm trường.
Bát Giới ngắm nghía một lúc lâu đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu quay người nói: