Phi Thiên

Chương 2998: Thọ hạn sắp tới (1)



Sau khi cáo lui, Từ Đường Nhiên ra khỏi nội cung ở quảng trường trường chào hỏi đám người Phi Hồng, Lâm Bình Bình, đồng thời quay về phía lầu quan sát ở nội cung bên này ra hiệu một chút, mấy nữ nhân này mới phát hiện ra Miêu Nghị đang đứng trước mặt nhìn bọn họ, không khỏi ngượng ngùng tản đi khắp nơi, hoài nghi lúc mình chơi đùa quá trớn có mất đi vẻ đoan trang lại bị Đô thống đại nhân nhìn thấy.

Không cho mấy vị này tản đi, làm sao mình có thể kéo phu nhân về nhà khoái hoạt được. Từ Đường Nhiên cười khà khà một tiếng, dắt tay Tuyết Linh Lung rời đi.

- Cái tên Từ Đường Nhiên này!

Miêu Nghị đứng trên đài quan sát cũng lắc đầu cười, sau đó đi xuống lầu.

Sau khi về đến phòng, nhìn thấy Vân Tri Thu đang ngồi trước bàn trang điểm dáng vẻ buồn bã thân thương, Miêu Nghị để cho Thiên Nhi cởi áo lông cho mình xuống, đi đến đằng sau Vân Tri Thu, hai tay đỡ lấy hai vai nàng, kỳ quái nói:

- Sao thế? Là vì không gặp được Li Hoa, hay là vì người của Nguyệt Hành Cung không cho nàng thể diện?

Đều không phải, Vân Tri Thu lắc đầu, nhìn chằm chằm vào hình bóng của mình ở trong gương, hỏi:

- Ngưu nhị, có phải thiếp càng ngày càng xấu xí không?

Miêu Nghị kinh ngạc, nhìn vào Vân Tri Thu ở trong gương một chút, nói:

- Đây không phải là rất xinh đẹp sao? Đoán chừng nam nhân bên ngoài nhìn thấy tư sắc của phu nhân xong sẽ nhớ nhung cũng phải có một đống lớn đấy.

- Bới nịnh nọt đi!

Vân Tri Thu liếc mắt nhìn hắn, thúc cùi chỏ vào người Miêu Nghị một cái, không thấy cao hứng khi nghe thấy lời dỗ ngon dỗ ngọt đó, ngược lại còn đưa tay chỉ vào khóe mắt mình, nói:

- Nếp nhăn ở chỗ này của thiếp lại dài hơn rồi, chàng không phát hiện ra sao?

Nếp nhăn? Miêu Nghị thật sự không để ý đến cái này, xoay Vân Tri Thu lại nhìn đối diện, hai tay nâng mặt nàng lên, thuận theo hướng tay nàng chỉ nhìn xem, chỉ thấy khuôn mặt trơn bóng như ngọc, vị trí khóe mắt quả thực là xuất hiện một nếp nhăn, không khỏi thấy buồn cười, nói:

- Còn tưởng là việc gì lớn lắm, không phải chỉ là một nếp nhăn nhỏ thôi sao, cũng đáng để nàng buồn bã thân thương như vậy sao?

Nam nhân vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu được mức độ nữ nhân để y đến dung nhan của mình. Vân Tri Thu không những không hết buồn, mà ngược lại càng thêm sầu não, nói:

- Ngưu nhị, chàng nói thật đi, đừng có nói lấy lệ, có phải là thiếp đã già rồi không?

“Ha ha!” - Miêu Nghị cười mãi không thôi, lắc đầu nói:

- Một cái nếp nhăn nhỏ như vậy mà đã già được, nàng bảo Lâm Bình Bình làm sao chịu nổi đây? Sau này ngàn vạn lần đừng có nói lời này trước mặt Lâm Bình Bình, bằng không cũng không biết cô ta phải bi bi thê thê trước mặt Thiệu Thanh như thế nào.

Vân Tri Thu bỗng nhiên đứng dậy, nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào vai hắn, nói:

- Ngưu nhị, thiếp có chút lo sợ.

Thấy vậy, Thiên Nhi lập tức lui ra khỏi phòng, đóng kín cửa lại.

Miêu Nghị vuốt ve lưng Vân Tri Thu, nói:

- Mưa gió bão táp nhiều như vậy cũng đã qua rồi, có gì mà phải sợ chứ, việc do con người làm ra.

Vân Tri Thu khẽ lắc đầu, nói:

- Không phải là thiếp nói cái này, tuổi tác của thiếp lớn hơn chàng rất nhiều, đợi đến lúc chàng trở thành trung niên chính trực, thiếp lại thành một lão phu nhân rồi, đến lúc đó chàng còn có thể yêu thích thiếp sao?

Tâm tình Miêu Nghị trầm xuống, thì ra là lo lắng cái này, Miêu Nghi vỗ vỗ lưng nàng, nói:

- Nàng yên tâm, chắc chắn ta sẽ già nhanh hơn nàng, nàng cũng không nhìn xem bình thường nàng tốn nhiều công lao chăm sóc dung nhan như vậy, ta vỗ ngựa cũng thua kém nàng.

- Nam nhân các chàng không giống như nữ nhân bọn thiếp, không có một chút liên quan gì đến già dặn, nói không chừng ngược lại còn là chuyện tốt.

Vân Tri Thu lầm bầm một tiếng, có chút thương cảm nói tiếp:

- Đợi đến khi dung mạo của thiếp không còn tươi tắn nữa, chàng có cảm thấy thiếp chướng mắt hay không, có nhìn thấy thiếp liền chán nản hay không, có không cho phép thiếp ngang ngược không, có hơi chút nhìn thiếp không vừa mắt liền tức giận với thiếp không? Thiếp vừa nghĩ đến ánh mắt của chàng lúc đó nhìn thiếp có thể sẽ xảy ra liền thấy sợ hãi, trong lòng buồn phiền hoảng loạn.

Nói đến đây nước mắt đã lăn dài trên má rồi.

Miêu Nghị không ngờ rằng chỉ một nếp nhăn nhỏ thôi mà lại khiến cho nàng liên tưởng đến nhiều thứ như vậy, nghiêng đầu hôn lên cổ nàng, nhẹ nhàng an ủi.

- Thu tỷ nhi, nàng yên tâm, nàng mãi mãi là phu nhân của ta, nữ nhân trong thiên hạ này chỉ có nàng mới có thể hung hăng với ta, ta cho phép nàng cả đời này vĩnh viễn đều có thể hung hăng với ta, bắt đầu từ ngày ta cưới nàng ngày hôm đó, Miêu Nghị đối với nàng tâm đầu không đổi, cả đời này tuyệt đối sẽ không hối hận.

Vân Tri Thu lập tức nín khóc mỉm cười, trong lòng ấm áp hạnh phúc, ôm thật chặt hắn, hỏi:

- Thật sao?

- Thật đến mức không thể thật hơn nữa, nàng yên tâm, nếu nàng đã yêu quý dung nhan của mình như vậy, ta sẽ nghĩ mọi biện pháp tìm cho nàng thứ có thể giữ mãi thanh xuân.

- Ngưu Nhị, đời này thiếp có thể gả cho chàng, trong lòng vui thích... tay chàng sờ đi đâu thế?

Vân Tri Thu đang nói lời tâm tình đột nhiên trừng mắt ngẩng đầu, một tay bắt được cái tay đang đặt ở trên mông mình.

Miêu Nghị nghiêm mặt nói:

- Ta phải kiểm tra một chút, xem có chỗ nào còn có nếp nhăn hay không?

- Vô sỉ... a!

Vân Tri Thu ném tay hắn ra quay đầu bước đi, kết quả lại kinh hô lên một tiếng, bị Miêu Nghị lôi trở lại, trực tiếp ôm ngang người nàng đi về phía giường.

Vân Tri Thu cắn môi, hàm tình đưa tình nhìn hắn, ánh mắt long lanh, có chút dính người.

Cũng liền mấy ngày sau, một cô kỹ nữ ở trong Lưu Liên Phường sau khi tiếp khách liền kề cà không thấy ra, người trong phường đi vào xem, trên giường một người khỏa thân máu chảy dầm dề, đã thân đầu hai nơi, chết không nhắm mắt, còn về khách nhân sớm đã không biết đi đâu rồi.

Nhân mã của Thiên Đình đóng ở Thiên Nhai được phái tới sau khi kiểm tra xong, cũng sẽ tùy tiện tra xét sự tình một chút, chính nhi bát kinh vì người chết này tìm công đạo, làm đến mức đem người đạp tới cùng sẽ không vui, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Vì vậy bèn ra một thảo tịch xử lý qua loa rồi cho chuyện này chôn vùi đi.

Thế nhưng dù sao cũng là giết người ở Thiên Nhai, còn là ở trong thanh lâu của công sở, không tránh khỏi dẫn đến có một vài người nghị luận.

Việc nghị luận này không ngoài việc tổng kết ra mấy nguyên nhân chết người, một là đụng phải khách nhân biến thái, hai là kẻ thù trả thù, ba là cấp trên đem người đạp đến cũng không muốn để cho cô ta có cơ hội trở mình trực tiếp giải quyết luôn, bốn là đắc tội gì đó với người không nên đắc tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.