Phi Thiên

Chương 3002: Thăm hỏi (1)



Thần sắc của Thanh Chủ mang theo một chút suy tư từ sau bàn đi ra, đi đến trước mặt bà ta rồi mới nhẹ giọng an ủi:

- Nếu Thiên Ông đại hạn đã đến, trẫm đáng lý ra phải cùng nàng quay về thăm ông ấy. Thế này đi, nàng trở về Thiên Tẫn Cung trước đi, trẫm ở đây sắp xếp một chút, sau đó cùng nàng về nhà mẹ đẻ nàng.

Lời của ông ta cũng nói đến mức này rồi, Hạ Hầu Thừa Vũ có thể cự tuyệt sao? Mặc dù bà ta muốn nhanh chóng đi về, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lau nước mắt trả lời:

- Vâng!

Sau khi rời đi, ánh mắt Thanh Chủ quét xung quanh một lượt, nói:

- Việc này các khanh thấy thế nào?

Nói xong liền chắp tay đi đi lại lại trong điện, thần tình lại mơ hồ có mấy phần hưng phấn.

Trong lòng ai cũng chấn động chưa tiêu tan, lão gia hỏa đó ở trong thời đại của Yêu Tăng Nam Ba còn lật đổ Yêu Tăng Nam Ba bây giờ thật sự phải chết sao? Lão hồ ly trải qua những mưa gió phong ba âm thầm kìm chế cả thiên hạ đó thật sự phải chết sao?

Mọi người đều mơ hồ ý thức được, một khi Hạ Hầu Thác tạ thế, thế cục của thiên hạ sợ là sẽ phải xuất hiện biến cố.

- Lão già kia đoạn thời gian trước nhìn vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên lại đến thọ hạn, trong đó liệu có cạm bẫy gì không?

Phá Quân đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí trong điện.

Thanh Chủ quay đầu lại hỏi:

- Có cạm bẫy gì?

Phá Quân cau mày nói:

- Ông ta vừa ngã xuống, chắc chắn bệ hạ sẽ đi thăm viếng, có phải ông ta muốn dẫn bệ hạ đi hay không, có ý đồ gây rối gì đối với bệ hạ không?

Thanh Chủ cười lạnh một tiếng nói:

- Trẫm có thể dễ dàng đối phó thế sao?

Cao Quán từ khi vào điện vẫn mang theo thần sắc suy tư lên tiếng nói:

- Dựa vào tu vi của ông ta, trong tình huống bình thường, thọ hạn chắc chắn còn có thể chống đỡ cao hơn cực hạn, lão gia hỏa có phải là giả chết hay không?

Thanh Chủ hỏi lại:

- Mục đích ở đâu?

Mục đích gì Cao Quán cũng không nói rõ được, khẽ gật đầu, nói:

- Trước kia một chút dấu hiệu cũng không có, chuyện này đột ngột xuất hiện, chung quy vẫn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, lão hồ ly này lòng dạ thâm sâu, không dễ đoán được dụng ý gì.

Tư Mã Vấn Thiên nói:

- Chúng ta tất nhiên là phải lo lắng đến phương diện này, nhưng lẽ nào Hạ Hầu Thác không biết bệ hạ sẽ đi thăm viếng sao? Lẽ nào vẫn có thể ngăn cản bệ hạ đi thăm viếng hay sao? Là thật hay là giả, bệ hạ đi đến tận nơi điều tra, tìm tòi là sẽ biết thật giả ngay, chuyện này sở dĩ đột ngột như vậy, sợ là lão hồ ly trước đó ý giấu diếm, mục đích đương nhiên là muốn chuẩn bị chu toàn, để phòng có người thừa cơ làm loạn.

Mọi người hơi lộ ra vẻ trầm mặc, Thanh Chủ lại nhìn sang bên cạnh, hỏi:

- Vũ Khúc, ngươi thấy thế nào?

Vũ Khúc trầm ngâm lắc đầu, nói:

- Người khác còn dễ nói, nhưng lão hồ ly này đã trải qua sóng gió, phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ (lật tay là gió, che tay là mưa). Ý chỉ người lật mặt như cắt, gian trá, xảo quyệt, lòng dạ thâm sâu quả thực là không dễ suy đoán được.

Thanh Chủ khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Thượng Quan Thanh, hỏi:

- Thượng Quan, ngươi có ý kiến gì không?

Ở chỗ mấy người này, không những là thủ hạ tâm phúc của ông ta, từ phương diện nào đó mà nói, cũng là đoàn người đa mưu túc trí của ông ta, vấn đề nào hắn đang nghĩ không thông sẽ đi tìm mấy người này để trưng cầu ý kiến và kiến giải của mọi người.

Thượng Quan Thanh từ bên cạnh bàn đi đến, đến bên cạnh Thanh Chủ, nói:

- Lão nô cảm thấy không quá có khả năng là giả.

Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào ông ta.

Thanh Chủ hỏi:

- Dựa vào đâu để khẳng định?

Thượng Quan Thanh nói:

- Nếu nói là muốn có mưu đồ quấy rối bệ hạ, dựa vào dùng võ của bệ hạ, muốn giữ bệ hạ lại sợ là không dễ dàng như vậy, nhưng hậu quả này cũng không phải là Hạ Hầu gia có thể gánh được, huống hồ đá chọi với đá cũng không phải là phong cách của Hạ Hầu Thác. Muốn phân biệt thật giả vẫn có một điểm rất quan trọng, Hạ Hầu Thác chết rồi đối với Hạ Hầu gia mà nói có lợi ích gì chứ?

Vấn đề này nói đến đây rất quan trọng, mọi người đều suy tư gật đầu, Hạ Hầu Thác chết rồi, Hạ Hầu gia sớm muộn cũng phải đối mặt với sự tập kích của một trận bão táp phong ba, đầu tiên là nội bộ Hạ Hầu gia không cẩn thận sẽ xảy ra nhiều loạn, đổi lại ai cũng không muốn nhìn thấy nhà mình xảy ra loại thế cục này.

- Giả chết làm loạn không hợp với lợi ích của Hạ Hầu Gia, cũng chính là nói, Hạ Hầu Thác có thể thật sự là thọ hạn đến rồi!

Thanh Chủ từ từ lên tiếng, sau đó liên tục cười lạnh, hạ lệnh ngay tại chỗ:

- Lệnh cho Cận vệ quân chuẩn bị một chút, trẫm muốn đi thăm dò xem thực hư thế nào rồi nói!

- Vâng!

Phá Quân và Vũ Khúc song song nhận lệnh, Phá Quân lại lên tiếng, nói:

- Bệ hạ, thiên tử không nên đi theo.

Thanh Chủ trầm mặc một chút, hiểu được ý tứ của hắn, ngộ ngỡ Hạ Hầu gia thật sự dám ra tay với ông ta, vậy chắc chắn đã chuẩn bị nhất định phải được rồi, phụ tử hai người không nêu đều cùng rơi vào khốn cảnh, liền gật đầu một cái, nói:

- Nguyên Tôn, giao cho khanh đi.

Phá Quân chắp tay đáp ứng.

Rất nhanh, long liên đã chuẩn bị xong, Thanh Chủ và Hạ Hầu Thừa Vũ dắt tay nhau lên xe, nhóm lớn thiên binh thiên tướng đi theo, rong ruổi hướng về chỗ sâu trong tinh không.

Thiên Ông phủ, trong cấm viên, Hạ Hầu Lệnh trầm mặt quanh quẩn một chỗ, rõ ràng có chút tâm thần bất ổn, nhìn thấy Vệ Khu đang đi đến, lập tức nghênh đón, phất tay gọi Vệ Khu đến bên, hai người đi đến dưới cây đại thụ lớn chỗ Hạ Hầu Thác hay ngồi.

- Xảy ra chuyện gì? Trước kia thấy phụ thân vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại như vậy?

Hạ Hầu Lệnh trầm giọng hỏi, hắn đến nay cũng có chút khó mà tin được.

Vệ Khu mặt mang theo chút bi thương, nói:

- Cũng không phải là đột ngột, thực sự trước đây lão gia đã sớm cảm nhận được pháp lực của mình đã dần dần tiêu tán rồi, đã biết đại hạn sẽ đến rất nhanh thôi, chỉ là có một vài chuyện vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, trước khi chuyện được sắp xếp xong xuôi, sợ là tin tức tiết lộ ra ngoài sẽ bất lợi đối với Hạ Hầu gia, đây mới là lý do khiến nô tài không thể tiết lộ với bất kỳ người nào.

Hạ Hầu Lệnh cứng môi trong mắt lóe lên lãnh quang, bỗng trực tiếp hỏi:

- Trước đây phụ thân không ngừng gọi một vài người đến nói chuyện là có dụng ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.