Thanh Nguyên Tôn xoắn xuýt không biết phải làm sao, hắn không biết phải mở miệng giải thích như thế nào với Hạ Hầu Thừa Vũ mới thỏa đáng.
- Điện hạ của ta, hiện tại không phải là lúc sợ mất thể diện đâu, huống chi người cũng không phải cố ý, vì sao lại chột dạ chứ?
Nghe theo lời khuyên của Dạ Tiếu, Thanh Nguyên Tôn cũng đành làm theo.
Sau đó hai người nhanh chóng chia nhau hành động, Thanh Nguyên Tôn liên hệ mẫu hậu, Dạ Tiếu tìm hiểu tin tức từ các thủ vệ kia.
Trên Ngự Điền, trong mắt Thanh Chủ không có cái gì khác ngoài cái cuốc và bó mạ trong tay, Hạ Hầu Thừa Vũ đứng có không xa phu xướng phụ tùy.
Con trai liên hệ qua linh tinh với nàng khiến Hạ Hầu Thừa Vũ tạm dừng. Sau khi lấy ra linh tinh liên hệ, sắc mặt nàng nhanh chóng biến đổi, nhanh chóng gọi Nga Mi đến, tạm thời giao việc trong tay mình cho nàng xử lý, còn bản thân nàng thì giả bộ như không có việc gì đi đên bên kia rừng cây, sau đó bay vút vào không trung.
Tâm Thanh Chủ không chú ý hết vào trong việc gieo mạ trên ruộng, không biết Thượng Quan Thanh xuất hiện bên cạnh rừng cây kia từ lúc nào, đáy mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng Hạ Hầu Thừa Vũ bay đi, linh tinh trong tay chấn động, hai gã Thiên Tướng lập tức lặng lẽ đuổi theo phương hướng Hạ Hầu Thừa Vũ.
Sau đó Thượng Quan Thanh đi đến bên cạnh Thanh Chủ, truyền âm nói vài câu:
- Cận Vệ Quân vừa mới báo lại tin tức...
Động tác Thanh Chủ dừng lại một chút, hắn nghiêng đầu truyền âm hỏi Thượng Quan Thanh:
- Có tra ra được ai không?
Thượng Quan Thanh:
- Hình như là Cầm phi.
Lông mày Thanh Chủ khẽ nhúc nhích, thản nhiên cười lạnh, sau đó không lên tiếng nữa, tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Thấy hắn không có chỉ thị gì khác, Thượng Quan Thanh cũng lui vào rừng cây bên cạnh, ánh mắt để ý động tĩnh bốn phía.
Vừa đến Thượng Thiên Cung, Hạ Hầu Thừa Vũ ra lệnh cho tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chi để mình nàng tiến vào một mình.
Thanh Nguyên Tôn sốt ruột đến mức như kiến bò trong chảo nóng, vừa thấy mẫu thân đến chẳng khác nào cứu tinh, hắn bước nhanh đến nghênh đón:
- Mẫu hậu!
Chát!
Hạ Hầu Thừa Vũ vung tay tát vào mặt Thanh Nguyên Tôn khiến hắn phải lảo đảo, nàng chỉ vào hắn quát lên đầy phẫn nộ:
- Có phải ngươi đã chán sống rồi phải không, chẳng lẽ cái gì cần phải tránh kiêng kỵ trong nội cung này cũng không biết sao? Trong hậu cung này, cho dù số lượng phụ nữ có nhiều hơn nữa, cho dù bọn họ đã nát hết rồi thì cũng không phải là thứ để một thằng đàn ông khác ngấp nghé đâu, nếu không sẽ rơi đầu, ngươi có hiểu không?
Thanh Nguyên Tôn càng ngày càng sợ hãi, nhanh chóng quỳ trên mặt đất, thanh âm tràn ngập hoảng sợ:
- Mẫu hậu, nhi thần thực sự không cố ý, nhi thần không ngờ lại gặp phải tình cảnh này, tuyệt đối không có lòng bất kính nào, mẫu hậu cứu con!
Hạ Hầu Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra, lập tức kể rõ ràng cho ta.
Đến lúc này thì Thanh Nguyên Tôn không dám giấu giếm điều gì nữa, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành hết tất cả mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, Hạ Hầu Thừa Vũ hỏi lại:
- Ai đang tắm ở đó?
Thanh Nguyên Tôn lắc đầu:
- Nhi thần không nhớ nổi người đó là ai, chỉ biết nàng đã từng bái kiến mẫu hậu ở Thiên Tẫn Cung.
Hạ Hầu Thừa Vũ đá vào vai hắn, khiến Thanh Nguyên Tôn ngã lật trên mặt đất, tức tới mức thở hổn hển đi qua đi lại. Thời điểm này người mà nàng nghĩ đến không phải là Hạ Hầu gia, mà nàng muốn liên lạc với Miêu Nghị trước, báo toàn bộ tình huống hiện tại cho hắn biết.
Sau khi Miêu Nghị biết rõ tình hình thì đưa ra câu trả lời cuối cùng:
- Chuyện gì đến thì rốt cuộc cũng sẽ đến, nương nương không cần nóng vội, ty chức đã nói trước điện hạ cần phải chịu khổ sở, vẫn là câu nói cũ, hữu kinh vô hiểm!
Hạ Hầu Thừa Vũ sững sờ, lúc này mới nhớ tới lời nói lúc trước của Miêu Nghị, lập tức hỏi dồn:
- Ý của ngươi là, đây chính là cạm bẫy nhằm vào con trai ta?
Miêu Nghị:
- Đường đường là phi tử khi đi tắm hồ, lại chẳng có ai canh giữ sao? Vì sao trên con đường điện hạ đi đến sơn cốc lại chẳng có ai phát hiện, hết lần này đến lần khác lại bị bắt quả tang lúc điện hạ bắt gặp phi tử kia?
Hạ Hầu Thừa Vũ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hiểu rõ. Phừng! Trong nháy mắt cơn giận dữ bốc lên lấp đầy lồng ngực, lửa giận tràn ngập đầu óc. Thực sự quá âm độc, rõ ràng là áp dụng thủ đoạn hạ lưu này với con trai của nàng, đừng nói rằng thủ đoạn cấp thấp bỉ ổi này không lên được mặt bàn, nhưng nó có đủ hiệu quả đả kích cực lớn, khiến cho người bị hại rơi vào hố sâu của tử vong, chẳng những phá hỏng quan hệ cha con giữa hai người, mà còn bôi đen thanh danh của con trai mình, khiến cả đời này hắn không dám ngẩng đầu lên!
Nếu trên lưng Thanh Nguyên Tôn đeo lấy tội danh này, cho dù không có việc gì, tương lại cũng đã bị hủy hoàn toàn. Đứa con trai này là hi vọng duy nhất của nàng, vậy mà có người dám lập kế khiến con trai nàng không thể ngẩng mặt nhìn trời!
- Tiện nhân! Ta muốn ngươi không thể chết yên lành!
Thanh Nguyên Tôn quỳ ở một bên không biết mẫu thân đang mắng kẻ nào, nhưng vừa thấy mẫu thân lấy linh tinh ra liên hệ với bên ngoài, tưởng ràng đang liên hệ với Hạ Hầu gia.
Trên thực tế Thanh Nguyên Tôn chỉ biết quan hệ mặt ngoài giữa Miêu Nghị và Thiên Tẫn Cung mà thôi, phương thức liên hệ bí mật giữa hai người, Hạ Hầu Thừa Vũ không muốn để Thanh Nguyên Tôn biết, đó cũng là kết quả của việc Miêu Nghị liên tục nhắc nhở qua.
Miêu Nghị tiếp tục hỏi:
- Nương nương, vị phi tử đang tắm rửa là ai?
Hạ Hầu Thừa Vũ: Phi tử trong nội cung quá nhiều, Tôn nhi cũng chỉ biết đã từng bái kiến bản cung, nhưng không biết thân phận của nàng ta, đứa nhỏ này thực sự quá ngu ngốc, gặp chuyện này mà không chịu diệt khẩu!
Miêu Nghị:
- Diệt khẩu cũng vô dụng mà thôi, người ta đã thiết lập cạm bẫy chờ điện hạ nhảy vào. Nếu điện hạ diệt khẩu, người ta sẽ có cách huyên náo sự việc này càng ngày càng lớn, mở rộng mạng lưới quấn quanh điện hạ, đối phương sẽ không để điện hạ thoát khỏi khốn cảnh đơn giản vậy được. Nhưng như thế cũng tốt, thà rằng sự việc này đã xảy ra, còn hơn là cứ treo trên đầu điện hạ mỗi ngày.
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Ngươi có chắc là Tôn nhi con trai ta có thể vượt qua chuyện này, hữu kinh vô hiểm không?
Đây không phải là những chuyện đơn giản có thể giải quyết nhanh gọn, thằng con trai chạy tới nhìn lén phụ nữ của cha mình tắm rửa, nếu để cho Thanh Chủ biết được, nàng không thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Một giống đực càng có địa vị càng cao thì càng có dục vọng chiếm hữu giống cái càng mạnh, cho dù nó không dùng cũng không muốn người khác nhúng chàm. Cộng thêm việc đối phương cố ý hãm hại, e rằng sẽ không cho rằng Thanh Nguyên Tôn nhìn thấy trong lúc vô tình, mà sẽ gán ghép tội danh “nhìn lén” lên đầu hắn. Nghĩ đến đây, da đầu nàng không nhịn được phải run lên.