- Phái một người đủ can đảm và cẩn trọng đi tìm Doanh Vô Mãn để đàm phán, để xem Doanh Vô Mãn đang ở vị trí nào. Nếu như Doanh Vô Mãn vẫn ở địa điểm mai phục, với thân phận và địa vị của hắn, chắc chắn hộ vệ bên cạnh sẽ không ít. Nếu như có thể nhìn thấy được nhân số ở hiện trường sẽ rất tốt. Nhưng người tới đàm phán có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, phải xem người đó có ứng phó được hay không.
Cách này quả thật rất nguy hiểm, Miêu Nghị và mọi người đều im lặng. Ai có thể chấp nhận đi vào chỗ chết đây? Mà chuyện này cũng không phải chuyện một người bình thường có thể làm được, phải là một người đủ can đảm và cẩn trọng.
- Ai đồng ý bước lên phía trước một bước?
Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Miêu Nghị chậm rãi hỏi. Đợi một lát vẫn không thấy ai đáp lời, Miêu Nghị hỏi lại lần nữa:
- Ai đồng ý bước lên phía trước một bước?
- Thuộc hạ nguyện đi!
Thấy không ai trả lời, Dương Triệu Thanh chợt đứng dậy chắp tay nói.
- Ngươi?
Miêu Nghị quay đâu lại đây ngạc nhiên, khóe miệng khẽ giật. Từ Đường Nhiên đã đi rồi, sao lại có thể để Dương Triệu Thanh đi nữa chứ.
- Hay là hãy để thủ hạ đi.
Giọng nói khàn khàn u ám của Diêm Tu vang lên.
Hai người này chủ động xin đi giết giặc khiến cho mấy người Đan Tình đưa mắt nhìn nhau. Thời khắc quan trọng mới có thể nhìn ra ai là tâm phúc, nguyện đi làm nhiệm vụ như vậy đã chứng tỏ được sự trung thành của hai người này với Miêu Nghị, khiến cho mọi người nhìn với ánh mắt đầy tôn trọng.
Nhưng hai người này vừa cất lời lập tức khiến cho Miêu Nghị đầy khó xử. Miêu Nghị không muốn để hai người đi vào nguy hiểm, nhưng hai người họ đã chủ động xin đi, nếu hắn lại hạ lệnh đổi người thì sẽ khiến người khác nghĩ thế nào. Huống hồ, chuyện này vốn dĩ phải tự nguyện mới tốt.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Miêu Nghị đã ra quyết định, nhìn về phía Dương Triệu Thanh nói:
- Triệu Thanh phù hợp hơn. Triệu Thanh đi đi.
Những lời này cũng không phải nói bừa, khả năng ứng biến của Dương Triệu Thanh tốt hơn nhiều so với Diêm Tu, Diêm Tu thực sự không phù hợp để làm chuyện này. Điều này trong lòng Dương Triệu Thanh cũng hiểu rõ.
Diêm Tu không nói thêm điều gì. Miêu Nghị đã quyết định như vậy thì hắn chỉ còn cách đứng sang một bên. Tóm lại, Miêu Nghị nói như thế nào thì hắn làm như thế.
Miêu Nghị cũng âm thầm truyền âm nhắc nhở Dương Triệu Thanh một hồi, cuối cùng liên tục dặn dò:
- Nhất định phải cẩn thận, tên Doanh Vô Mãn đó tâm cao khí ngạo, không được đối đầu với hắn.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào la bàn, môi mím lại. Những người khác thì đều nhìn về phía bóng lưng Dương Triệu Thanh đang khuất dần.
Đám người Mạc Du nhìn nhau, Thương Hải nhếch mép cười. Trong lúc này, Miêu Nghị không để người của Vưu tộc đi vào nguy hiểm, ngược lại phái tâm phúc của mình đi mục đích cuối cùng cũng chỉ khiến cho sau này những người Vưu tộc đi vào chỗ chết cũng không dễ dàng mở miệng được.
Lúc này, mấy người Mạc Du coi như cũng đã hiểu được câu nói mà Miêu Nghị đã nói, cuộc chiến nào mà chẳng có người chết.
- Mạc trưởng lão, hãy nói người của ông ẩn nấp cho kỹ, đừng để hắn phát hiện ra nơi ẩn thân của chúng ta.
Miêu Nghị đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Mạc Du lập tức quay lại dặn dò:
- Mau!
Không lâu sau, Dương Triệu Thanh đang bay trên không lúc này mới biểu lộ cảm xúc, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng, suy nghĩ phải ứng phó như thế nào. Dương Triệu Thanh cũng biết việc này rất nguy hiểm. Đi tới nửa đường, hắn bỗng cau mày, nhìn xung quanh một lượt rồi bỏ túi đồ ở trên cổ tay đi...
Sau đó, người trống không khiến Dương Triệu Thanh lập tức tăng tốc bay đi.
Ngao Phi, Vương Viễn Kiều và Thiên Không Hãn đang đứng quanh la bàn bàn về chiến thuật tác chiến. Nếu như Ngưu Hữu Đức thật sự đã tìm được nơi ẩn thân và sẽ trốn tránh không lộ diện thì phải làm sao? Mọi người đều rơi vào trầm mặc, không thể cứ phong tỏa đầm Hắc Long mãi.
Đúng lúc này, có người tới bẩm báo:
- Đại Tướng quân, bên ngoài bắt được một thám tử, tự xưng là Dương Triệu Thanh của Ngưu Hữu Đức, nói là thay mặt Ngưu Hữu Đức đến đây để đàm phán với Doanh hầu.
- Dương Triệu Thanh?
Thiên Không Hãn nheo mắt nói:
- Có lẽ chính là thủ hạ tâm phúc của Ngưu Hữu Đức, tên Từ Đường Nhiên đã lọt lưới rồi, bây giờ lại cho một tên nữa tới là có ý gì?
- Định làm gì đây?
Ngao Phi nhíu mày lẩm bẩm rồi ngẩng lên nói:
- Đưa tới đây, ta muốn xem Ngưu Hữu Đức định giở trò gì.
Không lâu sau, Dương Triệu Thanh đã được đưa tới bên ngoài động. Trong lúc bị đẩy vào bên trong, Dương Triệu Thanh đưa mắt quét nhanh bốn phía, hy vọng có thể nhìn ra manh mối gì đó.
Vào trong động, Dương Triệu Thanh nhìn thấy ba viên đại tướng mặc áo giáp màu đỏ đang đứng yên lặng quan sát la bàn, ai nấy đều khí thế phi phàm.
Ba người đưa mắt nhìn Dương Triệu Thanh. Thấy Dương Triệu Thanh không có vẻ lúng túng, Ngao Phi trầm giọng nói:
- Ngươi chính là Dương Triệu Thanh?
Dương Triệu Thanh bình thản nói:
- Đúng vậy!
Ngao Phi nói:
- Nói đi. Ngưu Hữu Đức muốn làm gì?
Dương Triệu Thanh nói:
- Ngươi không phải là Doanh hầu, ta muốn bái kiến Doanh hầu.
Ngao Phi:
- Doanh hầu là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao? Nói đi, để ta xem ngươi có đáng để gặp Doanh hầu hay không.
Dương Triệu Thanh nói:
- Đô thống đại nhân chúng ta nói, chỉ cần Doanh hầu có thể đảm bảo cho sự an toàn của ngài ấy thì Đô thống đại nhân đồng ý đầu hàng. Không biết chuyện này có đáng để ta được gặp Doanh hầu hay không?
Ba tướng đưa mắt nhìn nhau, Ngao Phi nói:
- Việc này ta có thể làm chủ. Bây giờ ngươi hãy liên lạc với Ngưu Hữu Đức, chỉ cần hắn cho ta thấy thành ý của hắn thì ta có thể đảm bảo sự an toàn của hắn.
Dương Triệu Thanh dang hai tay nói:
- Trên người ta không mang bất cứ một loại tinh linh liên lạc nào nên không thể liên lạc được với Đô thống đại nhân. Hãy để cho ta đàm phán xong với Doanh hầu rồi ta sẽ trở về báo cáo thì hơn.
Ba người vẫn nheo mắt quan sát Dương Triệu Thanh, chợt cảm thấy Dương Triệu Thanh này có chút thú vị, trên người không mang theo công cụ liên lạc mà lại dám chạy tới đây.