Phi Thiên

Chương 3105: Hầu gia, chuyện này hình như không phù hợp lắm? (2)



Khuôn mặt của Chiết Xuân Thu nhăn lại như quả mướp đắng:

- Hầu gia, đây là lệnh của Vương gia, không thể đùa được. Tiểu nhân dù có lá gan lớn như trời cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Vương gia. Hầu gia, ngài đừng làm khó nô tài. Hơn nữa, cái mạng chó của nô tài có ném đi cũng không quan trọng, chỉ e rằng Vương gia tức giận lại trút lên người Hầu gia thì phiền phức.

Rầm! Doanh Vô Mãn vỗ mạnh lên bàn, vẻ mặt đầy tức giận.

Đúng lúc này, một tiểu tướng mặc giáp vàng từ ngoài đi vào, chắp tay với Chiết Xuân Thu đang nằm sấp ngoài đình rồi đi vào trong đình, chắp tay nói:

- Hầu gia, thủ hạ của Ngưu Hữu Đức là Dương Triệu Thanh đã tới.

- Hå?

Doanh Vô Mãn sợ run lên, kỳ quái hỏi:

- Dương Triệu Thanh? Hắn tới đây làm gì?

Tiểu tướng vừa mới đến tên là Ngô Tiên Kỳ, nhìn bề ngoài chỉ là một tiểu tướng giáp vàng nhưng lại có cảnh giới tu hành hiển thánh, là một trong những đầu lĩnh của Tân quần dưới trướng Doanh Vô Mãn. Trước kia, địa vị cũng không thấp, sau này vì tùy ý làm bậy nên bị giáng chức. Nhưng họa phúc khó đoán trước, hắn vừa biết tin Doanh Vô Mãn chiêu mộ lính mới, được Doanh Vô Mãn chiêu mộ nên lại ôm vào chân Doanh Vô Mãn. Ai cũng biết tương lai của Doanh Vô Mãn sẽ rất có địa vị, tiền đồ rộng mở, khiến cho không ít người ngưỡng mộ.

Ngô Tiên Kỳ nói:

- Nghe nói là thay mặt cho Ngưu Hữu Đức đến tìm Hầu gia để đàm phán, tạm thời đã bị Ngao Đại tướng quân bắt lại. Người đang do huynh đệ chúng tôi trông giữ.

- Doanh Vô Mãn bị giam giữ nhưng thuộc hạ dưới trướng hắn lại không bị giam giữ. Lúc này, thuộc hạ của hắn cũng không bị điều động ra trận, những người khác cũng không dám tùy ý đụng vào người của hắn. Cho dù Doanh Vô Mãn bị giam giữ, lại bị tước đoạt binh quyền, nhưng Tân quân vẫn là người của hắn, hắn muốn biết động tĩnh bên ngoài cũng không phải là chuyện gì khó. Không ai dám đắc tội với hắn, đẩy hắn vào chỗ chết. Vừa vào đến Động Thiên Phúc Địa đã được cởi trói, từ chuyện này có thể thấy, có lẽ Ngao Phi cũng biết hắn đã được cởi trói nhưng cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không rời khỏi nơi này, không cho Vương gia biết thì Ngao Phi cũng không đụng vào hắn.

Doanh Vô Mãn đầy ngạc nhiên:

- Tìm ta đàm phán? Có chuyện gì?

Ngô Tiên Kỳ lắc đầu:

- Cái này thì thuộc hạ không biết, các huynh đệ của Tân quân lại không có ai ở Trung quân.

Doanh Vô Mãn cau mày nói:

- Đi, đưa người tới đây cho ta.

- Chuyện này...

Ngô Tiên Kỳ khó xử:

- Hầu gia, chuyện này hình như không được phù hợp.

Trong lòng hắn lúc này đang thầm nghĩ, ngươi bây giờ chỉ là một tên phạm nhân bị giam giữ, lấy đâu ra đạo lý đó. Ngô Tiên Kỳ đã thầm hối hận, sớm biết vậy thì đã không chạy tới đây nịnh hót lấy lòng rồi.

Vẻ mặt Doanh Vô Mãn đang đầy hào hứng chợt trở nên lạnh toát:

- Hắn tới tìm ta để đàm phán, ta muốn biết chuyện gì xảy ra cũng không được hay sao? Ta cũng không bắt ngươi làm trái quân lệnh, thế nào, có phải ngươi thấy bản hầu thất thế nên không thể ra lệnh cho ngươi được nữa?

Ngô Tiên Kỳ đổ mồ hôi hột, cười khổ nói:

- Hầu gia đừng nói vậy, thuộc hạ có ngày hôm nay đều là nhờ một tay Hầu gia, chi cần Hầu gia hạ lệnh một tiếng, nói hơi khó nghe một chút, thì dù thuộc hạ dù có phải tạo phản cũng không hai lời. Thuộc hạ luôn trung thành và tận tâm với Hầu gia, chỉ e rằng sẽ gây ra phiền phức cho Hầu gia mà thôi. Thuộc hạ lo rằng phía Ngao Phi sẽ không dễ nói chuyện, dù sao Ngao Phi cũng là người được Vương gia trao quyền hành!

Dù phải tạo phản cũng không hai lời. Doanh Vô Mãn nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, đây mới chính là nhân mã do một tay mình tạo ra. Sắc mặt Doanh Vô Mãn đã dịu đi không ít, nói:

- Ta chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút, không phải làm trái quân lệnh chứ? Ngao Phi cũng không nói không để cho ta gặp ngươi. Mau dẫn người tới đây, nếu Ngao Phi có ý kiến gì, bản hầu sẽ chịu trách nhiệm!

- Vâng!

Ngô Tiên Kỳ lĩnh mệnh rời đi.

Trong một sơn động, Dương Triệu Thanh đang bị giam giữ, chắp tay trầm tư đi tới đi lui. Suy nghĩ xem rốt cuộc Ngao Phi có ý gì, Doanh Vô Mãn có ý gì.

Canh gác ngoài động là người của Tân quân nên Ngô Tiên Kỳ vào trong rất dễ dàng. Vừa nhìn thấy Dương Triệu Thanh, Ngô Tiên Kỳ liền dò xét một phen:

- Ngươi chính là Dương Triệu Thanh?

Dương Triệu Thanh chần chừ nói:

- Đúng vậy, ngươi là?

Ngô Tiên Kỳ hất đầu:

- Đi thôi, theo ta, Doanh hầu muốn gặp ngươi.

- Hả?

Dương Triệu Thanh vui mừng, xem ra Doanh Vô Mãn đúng là ở đây, nói cách khác, ở đây cần phải tập trung không ít quân đội. Dương Triệu Thanh vẫn chưa biết Miêu Nghị đã dùng thiên nhãn quan sát thấy, liền gật đầu nói:

- Làm phiền ngươi!

Rồi liền định đi ra ngoài. Ai ngờ Ngô Tiên Kỳ đẩy chiếc túi của mình ra:

- Vào túi thú của ta.

- Túi thú?

Dương Triệu Thanh tò mò hỏi:

- Tại sao phải vào túi thú, không phải ngươi đang làm nhiệm vụ sao?

Dương Triệu Thanh đầy nghi ngờ, chẳng lẽ nơi này đang cố bày nghi trận, thật ra Doanh Vô Mãn không ở đây?

Ngô Tiên Kỳ thấp giọng nói:

- Ta nói cho ngươi biết, sau khi gặp Ngao Đại tướng quân, ngươi không được phép nói chuyện ngươi đã gặp Hầu gia.

Doanh Vô Mãn to gan nhưng Ngô Tiên Kỳ thì vẫn nhát gan. Ngao Phi không dám đụng tới Doanh Vô Mãn nhưng Ngao Phi đầu sợ hắn? Hắn lại không dám làm trái lời Doanh Vô Mãn, nên chỉ đành dặn dò trước Dương Triệu Thanh.

Dương Triệu Thanh lập tức nghi ngờ:

- A! Tại sao?

Ngô Tiên Kỳ:

- Đừng hỏi nhiều như vậy, ta thấy ngươi dám một mình vào nơi nguy hiểm nên rất khâm phục ngươi, tin rằng ngươi là một nam tử hán nên muốn giúp ngươi. Ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, hãy nhớ lời ta nói. Ngao Phi chắc chắn sẽ không để ngươi gặp mặt Hầu gia, không nhắc tới chuyện đã gặp Hầu gia thì ngươi còn có thể sống sót trở về, nói ra thì chỉ còn đường chết, hiểu chưa?

Ngô Tiên Kỳ đương nhiên sẽ không nói rõ chân tướng nên đành hù dọa lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.