- Có lời đồn rằng nạn trộm cướp trong Hắc Long Đàm là do Doanh Thiên Vương bí mật cho binh lính của mình cải trang thành, có việc này hay không?
Miêu Nghị tỏ ra như thể vô cùng kinh ngạc:
- Còn có việc này sao? Tả Sứ đại nhân cho rằng là thật sao?
Hắn cũng đang giả bộ hồ đồ, một khi để lộ ra chân tướng thì không đánh nổi nữa rồi.
Cao Quan cũng không vạch trần, hỏi thêm một số câu khác thì kết thúc liên hệ. Sau đó lại chắp tay báo cáo tình huống với Thanh Chủ.
- Được rồi!
Thanh Chủ đang ngồi ngay ngắn vui vẻ cười ha hả nói:
- Cái thằng khỉ gió này thật là có ý tứ. Cho đến bây giờ cũng không chịu nói thật. Xem ra còn dư lực đấy. Doanh Chính Quang bên kia còn chưa ép cho hắn không thở nổi rồi. Tình hình này xem ra còn muốn cắn ngược Doanh Chính Quang một cái đấy. Ha ha, thật là có ý tứ, năm trăm vạn Đông quân tinh nhuệ cho đến bây giờ cũng không thể bắt giữ được tên tiểu tử kia. Đại quân của trẫm đã xuất phát. Ngưu Hữu Được chiếm được sự chú ý. Doanh gia cũng không dám lộ diện. Xem ra Doanh Chính Quang đang đứng ngồi không yên rồi. Có lẽ thời gian mà hai bên quyết thắng thua không còn xa nữa.
Chi chốc lát sau, Hạ Hầu Thừa Vũ bước vào trong Tinh Thần điện hành lễ. Cao Quan cũng hướng nàng chào hỏi.
Thanh chủ ngồi ở phía trên nhìn chằm chằm vào Hạ hầu Thừa Vũ có chút tâm thần bất định, hờ hững nói:
- Thừa Vũ, nghe nói Ngưu Hữu Đức thống lĩnh mười vạn đại quân U Minh tiến vào Hắc Long Đàm dẹp loạn rồi, có việc này không?
Hạ hầu Thừa Vũ gượng cười nói:
- Việc này lúc trước Ngưu Hữu Đức đã bẩm báo rồi. Là nô tỳ đồng ý. Theo bẩm báo của Ngưu Hữu Đức thì hình như phía bên Hắc Long Đàm có một đám đạo tặc bắt giữ phó đô thống U Minh: Từ Đường Nhiên.
- Ừ! Dẹp loạn là nên đấy. Trước mắt tình huống bên Hắc Long Đàm thế nào ngươi có biết không?
Thanh Chủ lại nhàn nhạt hỏi.
Hạ Hầu Thừa vũ trong lòng vô cùng khẩn trương, nói:
- Theo bẩm báo của Ngưu Hữu Đức, tình huống trước mắt khó mà phân biệt được đạo tặc giải hoạt, tình hình nhất thời cũng khó mà nói rõ.
Huyền lệ tinh không, trên tinh cầu khói lửa cuồn cuộn. Một đội người ngựa lao ra nhanh chóng bày binh bố trận trong tinh không.
Trong thế trận, Giang Thiên Lý tay cầm một trường thương dài, giao phó:
- Truyền lệnh của ta, trước trận dự dự năm nghìn cung tiễn thủ phá pháp cung. Hai cánh trái tất cả phải có một vạn cung tiễn thủ. Không được tự tiện bại lộ pháp pháp cung. Miễn cho dọa quân địch chạy mất. Một khi giao thủ, lập tức xem xét tình huống biến hóa mà xạ kích.
- Vâng.
Phụ tá nhận lệnh nhanh chóng sắp xếp.
Trên không, hơn một trăm người rất nhanh hướng đến bên này. Căn cứ theo đầu mối tình huống mà chỉ huy bên kia truyền đến, thì khoảng cách với quân địch càng lúc càng gần. Long Tín không nén được tức giận, nhưng cũng không hỏi Ngao Thiết, dù sao hỏi thế nào cũng không ra được. Thế nên trực tiếp lấy tinh linh ra trực tiếp liên hệ Miêu nghị, tỏ vẻ như cứ đụng độ như vậy hiển nhiên tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Rất nhanh, Ngao Thiết đã nhận được truyền tin của Miêu Nghị. Sau khi thu lại tinh linh thì rốt cuộc Ngao Thiết cũng truyền tin tiết lộ bí mật với Long Tín.
- Doanh Vô Mãn ở trong tay ngươi?
Long Tín kinh ngạc càng thêm kinh hỉ.
Ngao Thiết lại nói:
- Đại nhân nói rõ, sau khi giao đấu lập tức lấy Doanh Vô Mãn ra. Nếu như phát hiện dόi phương có dấu hiệu mặc kệ sự sống chết của Doanh Vô mãn thì điều này nói rõ đối phương đã biết Doanh Vô Mãn đang ở trong tay chúng ta, cũng đã chuẩn bị trước tình huống buông bỏ Doanh Vô Mãn. Khi ấy đại quân lập tức lui lại, không được va chạm khí lực. Nếu như chấp nhiếp đối phương rồi, thì không cho đối có cơ hội phương xin chỉ thị...
- Tốt!
Long Tín nghe xong thì tinh thần phấn khởi, lên tiếng khen ngợi:
- Quả là đại nhân diệu kế, liền nghe theo sự sắp đặt của đại nhân đi.
Hắn quay đầu nhìn lại, hét lên với đám binh lính sau lưng:
- Dùng hết tốc độ tiến về phía trước. Tốc độ của đoàn người càng nhanh hơn nữa.
Ngao Phi đang nhìn chằm chằm vào la bàn lại nhận được tin tức:
- Báo! Quân địch đang rất nhân tiến tới, hướng đi không thay đổi, sắp giáp lá cà với chúng ta.
- Tốt!
Ngao Phi trầm giọng nói:
- Hạ lệnh cho Giang Thiên Lý không tiếc đại giới giao chiến ngăn chặn đối phương. Ra lệnh cho Xa Vũ nhanh chóng làm tốt công tác chuẩn bị tập kích bất ngờ.
Vương Viễn Cầu và Không Hãn nhanh chóng đều lấy ra tinh linh tự mình liên hệ. Ngao Phi càng lộ ra thần thái tập trung cao độ.
Mười vạn đại quân địch đang tiến về phía trước. Dùng pháp nhãn có thể thấy, Long Tín xách đại đao trong tay, vung đao hét lớn:
- Chuẩn bị chiến đấu.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Năm mươi mốt vạn đại quân nhanh chóng xuất hiện, lại chia ra thành năm quả. Một đội quân gồm mười vạn quân U Minh cứ lao thẳng về phía trước, số quân đội Vưu tộc còn lại thì chia ra thành bốn đường. Theo trái phải vòng quanh lại thể trận mà đối phương bày ra, chuẩn bị giao đấu.
- Mới năm mươi vạn người.
Giang Thiên Lý xách thương trong tay nhíu mày thì thầm một tiếng. Bằng kinh nghiệm của hắn, chỉ cần thô sơ giản lược quét qua đã đoán được số lượng đội ngũ quân địch. Nếu không phải thấy rõ mười vạn đại quân U Minh, hắn còn hoài nghi là bên kia đang có âm mưu gì.
Ở trong động, biết được đại quân của quân địch đã lộ diện, Ngao Phi vỗ vào la bàn quát lên:
- Tốt! Ra lệnh cho Xa Vũ dùng tốc độ nhanh nhất xuất kích!
Vương Viễn Cầu kinh nghi bất định nói:
- Theo lý thuyết thì Vưu tộc không chỉ có từng ấy đội ngũ đâu, làm thế nào mới chỉ có năm mươi vạn người.
Không Hãn lại nói:
- Chỉ cần mười vạn đại quân U Minh có ở đó là được rồi. Mục đích của chúng ta là tiêu diệt bọn chúng. Còn Vưu tộc thì không cần phải đuổi cùng giết tận. Về phần có phải có âm mưu gì hay không, thì đối diện với quân ta cũng chỉ là châu chấu đá xe không biết lượng sức mình thôi. Không đáng lo ngại!
Mà trong trận doanh trùng kích ở tinh không, Ngao Thiết đã kéo Doanh Vô Mãn ra, một tay nhanh chóng vung ra một loạt Ngọc Diệp, đẩy nhanh tốc độ, như sao băng lao thẳng vào trận thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Hàng phía trước không ít người nhận được ngọc diệp. Trên tay Giang Thiên Lý cũng cầm một khối, nhanh chóng thi triển pháp thuật quét mắt qua. Bỗng dưng hắn giật mình. Sau đó hai mắt thiếu chút nữa đã bị rơi ra ngoài. Dĩ nhiên Doanh Vô Mãn đang truyền lệnh cho bọn hắn buông bỏ vũ khí, khoanh tay chịu trói. Pháp ấn của Doanh Vô mãn bọn hắn đã không còn xa lạ nữa.
Đột nhiên ngẩng đầu mở Pháp nhãn nhìn qua. Bóng người kia dần dần trở nên rõ ràng. Không sai, người bị đẩy lên phía trên đúng là Doanh Vô Mãn. Vẻ mặt hắn thảm không thể tưởng tượng nổi. Một người đã dùng đao gác lên cổ Doanh Vô Mãn. Lúc trước hắn từng bái kiến Doanh Vô Mãn, trang phục lần đó đến nay vẫn chưa đổi. Lại thêm pháp ấn của Doanh Vô Mãn, càng xác nhận điều này là chắc chắn.
- Đó là Doanh hầu sao?
- Là Doanh Hầu!
- Thật là Doanh Hầu?
- Tại sao có thể như vậy?
Tướng lĩnh bắt được ngọc diệp bỗng đều xôn xao. Có người còn nhìn về phía Giang Thiên Lý hỏi:
- Tướng Quân, làm sao bây giờ.
Mẹ kiếp!
Doanh Hầu bị dồn lên phía trước làm bia đỡ đạn, cung thủ nơi này con mẹ nó, có người nào dám bắn chứ! Con mẹ nó! Người nào dám ra tay chứ! Vạn nhất lỡ giết chết người kia thì không thể thoát tội đây!