Phi Thiên

Chương 3174: Thiên Ông không xứng làm gia chủ Hạ Hầu gia



Miêu Nghị theo bản năng nâng mắt nhìn Vệ Xu bên cạnh, lưu tâm đến nhân vật thực quyền của Hạ Hầu gia đang quan sát mình này.

Lại nhịn không được cười khẽ một tiếng:

- Đại đô đốc ra lời như vậy trước mặt ta, không biết cố ý hạ nhục hay kích tướng? Gia phụ oai phong cùng sách lược hơn người, kém với gia phụ đó là bình thường không hơn. Điểm ấy ta chính mình thừa nhận, hơn nữa tâm phục khẩu phục, nào cần đại đô đốc lời nhiều nhắc nhở?

Miêu Nghị thở dài:

- Sao dám làm nhục! Thiên Ông hiếu thảo. Ngưu mỗ khâm phục, có thể thấy được lão Thiên Ông Hạ Hầu tuệ nhãn thức nhân. Chỉ trách người trong thiên hạ hồ đồ, bị che mắt không để ý cái gì. Người trong thiên hạ chỉ nhìn đến Thiên Hậu nương nương xuất thân từ Hạ Hầu gia bị người khi dễ, nhận hết khuất nhục, ngay cả đứa con của thiên tử cũng không thể ra lực. Đều nói rằng lão Thiên Ông Hạ Hầu nếu còn tại thế, Thiên Hậu nương nương sẽ không phải chịu khuất nhục này. Ngay cả bên trong Hạ Hầu gia nghị luận việc này cũng không ít, nói nhân tài vững chắc của cơ nghiệp Hạ Hầu gia đông đúc, tùy tiện lôi ra một người đều có thể độc chắn một đường. Vì sao lại lấy ra một người chưa ma luyện, một hạng người nói như rồng leo, làm như mèo mửa ra làm đương gia, hại nhân sĩ trên dưới Hạ Hầu gia không ngốc đầu dậy nổi, quả thật nhục nhã vô cùng từ lúc Hạ Hầu gia lập nghiệp tới nay.

- Làm càn!

Vệ Xu thật sự nghe không nổi nữa, hét lớn một tiếng.

Ánh mắt Miêu Nghị liếc qua nhìn hắn, lưu tâm phản ứng Hạ Hầu Lệnh, chú y tới Hạ Hầu Lệnh vẫn bình tĩnh mỉm cười, kỳ thật hầu kết lại nhảy lên một chút, biết chính mình hắn là đâm vào chỗ đau của đối phương.

Người trong thiên hạ có nói vậy hay không hắn không biết, người của Hạ Hầu gia có nói như vậy hay không hắn không biết, hắn sẽ không hỏi thăm qua phương diện này. Bất quá chính hắn cũng có điểm có cái nhìn như vậy với Hạ Hầu Lệnh, phỏng chừng ý nghĩ của người trong thiên hạ cũng không kém.

Trên thực tế, hai tay dưới bàn của Hạ Hầu Lệnh đã nắm chặt, gân xanh nổi rõ, trắng bệch không còn giọt máu. Hắn làm sao không biết có rất nhiều người Hạ Hầu gia không phục hắn làm đương gia, nhưng có một số việc dù sao không có làm rõ. Hôm nay lại bị một người ngoài nói ngay trước mặt, tức giận lan tràn thiếu chút nữa khiến hắn thẹn quá hóa giận ra một quyền đánh Miêu Nghị răng rơi đầy đất, đỡ phải miệng thối.

- Không sao, nghe một chút cao kiến của đại đô đốc cũng rất thú vị.

Hạ Hầu Lệnh thoáng cười nâng tay ngăn lại Vệ Xu trở mặt lạnh lùng. Nếu bị người khác nói đôi câu đã thẹn quá hóa giận, vậy chẳng phải là không đánh đã khai, tự vạch trần khuyết điểm của mình. Mấu chốt hắn cũng không có khả năng giết chết Miêu Nghị này, biết Miêu Nghị đến đây cũng không phải một người, có rộng lượng hay không chỉ trong lòng hắn rõ ràng.

- Ai nha! Trách không được ta dễ dàng đắc tội người nhất, người trong thiên hạ này ta đều đắc tội hết rồi, cái miệng thối này của ta a!

Bộ dáng Miêu Nghị hoàn toàn tỉnh ngộ, tựa hồ mới ý thức được mình chính mình nói sai rồi, lộ ra thần sắc sợ hãi, vội vã đứng lên, chắp tay cúc cung thật dài với Hạ Hầu Lệnh:

- Là Ngưu mỗ càn rỡ nói lỡ lời, mong rằng Thiên Ông rộng lượng bao dung.

Hạ Hầu Lệnh thân thủ mời ngồi, tươi cười như cũ:

- Đại đô đốc vì đạt được mục đích thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng, hao hết tâm tư. Chính là không biết cái đó có quan hệ gì với trợ giúp ta một tay? Hay là đại đô đốc còn muốn giúp ta ngăn chặn miệng người trong thiên hạ sao?

Rốt cuộc đã vào vấn đề chính, Miêu Nghị hơi nghiêng thân mình, nghiêm mặt nói:

- Thiên Ông minh giám, thật đang có ý nghĩ này!

Ánh mắt Vệ Xu lập tức trở nên cảnh giác nhìn chằm chằm Miêu Nghị.

Hạ Hầu Lệnh cũng thoáng ngẩn ra, ngửa mặt lên trời cười ha ha một trận, lắc đầu nói:

- Đại đô đốc thật đúng là nhọc lòng rồi, thân mình còn lo chưa xong, trái lại còn quan tâm bên ngoài, có chút thú vị.

Miêu Nghị nghiêm nghị nói:

- Thiên Ông vẫn là hoài nghi thành ý của Ngưu mỗ?

Hạ Hầu Lệnh trêu tức nói:

- Ngươi nói thử xem?

Vừa nói vừa chỉ đũa lên bàn xanh tinh xảo nói:

- Lại tán gẫu nữa đồ ăn sẽ lạnh hết, thật có vẻ Hạ Hầu gia tiếp đón không chu toàn, mời dùng!

Miêu Nghị thở dài:

- Đồ ăn lạnh vẫn tốt hơn lòng người Hạ Hầu gia lạnh! Quả thật, nếu không có chuyện tốt ta cũng sẽ không làm việc này, nếu không có chuyện tốt với Thiên Ông ta cũng không đến gặp Thiên Ông. Nhất cử lưỡng tiện, chuyện cùng nhau có lợi, Thiên Ông cớ sao không làm?

Hạ Hầu Lệnh đưa đồ ăn vào miệng bộ dáng chậm rãi nhai nuốt có chút hưởng thụ, thần thái thanh nhàn không chút hoang mang nói:

- Ta xem đại đô đốc không phải muốn giúp ta một tay mà là muốn ta giúp đại đô đốc một tay. Được rồi, đại đô đốc đã ở đây nửa ngày rồi, cũng không cần vòng vo nữa, có thể giúp ta sẽ hết sức, không thể giúp xin thứ cho bất lực.

Chính hắn rõ ràng ý đồ đối phương đến đây, lại vẫn không chịu buông tha quyền chủ động, vẫn im lặng nãy giờ.

Thần sắc Miêu Nghị ngưng trọng, lời ra kinh người:

- Trước mặt chân nhân không nói lời nói dối, ta muốn nhấc tay một lần diệt trừ Doanh gia!

“...” Vệ Xu ở một bên nghẹn lời.

Đôi đũa Hạ Hầu Lệnh vươn ra cứng lại, ngước nhìn nhìn Miêu Nghị, thấy hắn không giống đùa giỡn, đôi đũa chậm rãi gắp đồ ăn, lại chậm rãi đưa đồ ăn vào miệng nhai nuốt, trong mắt lóe ra thần sắc cân nhắc tiêu hóa tin tức trong lời nói của Miêu Nghị vừa rồi. Một hồi lâu mới cười lạnh nói:

- Đại đô đốc là đang nói giỡn hay là nói mớ? Đừng nói Hạ Hầu gia sẽ không giúp ngươi làm việc này, cho dù nguyện ý giúp ngươi, ngươi nghĩ binh quyền trên tay Doanh thiên vương, nhân mã Đông quân nắm trong tay là bài trí?

Miêu Nghị hỏi:

- Nếu Đông quân nội loạn thì sao?

Hạ Hầu Lệnh lắc đầu:

- Nam quân, Tây quân, Bắc quân sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Miêu Nghị lại chém ra một câu:

- Nếu bệ hạ cũng ra tay?

Hạ Hầu Lệnh cùng Vệ Xu đồng thời động dung, cẩn thận quan sát thần thái của Miêu Nghị phân rõ thật giả trong lời nói.

Miêu Nghị lại nói:

- Nếu Hạ Hầu gia cùng Ngưu mỗ liên thủ. Ngưu mỗ có biện pháp làm cho bên trong Đông quân tự loạn. Lại có bệ hạ ra tay. Doanh Cửu Quang tất bại vong, ưu phiền của Ngưu mỗ nhấc tay giải trừ!

Hạ Hầu Lệnh trầm giọng nói:

- Là bệ hạ bày mưu đặt kế để ngươi đến?

- Cũng không phải!

Miêu Nghị lắc đầu, ngón tay chấm vào rượu, vẽ lên bàn.

- Chỉnh đốn tứ quân, bên trong này sớm đã có oán hận, chính là cưỡng chế khó có thể tuôn ra. Trận chiến Hắc Long Đàm, uy tín Doanh Cửu Quang hao tổn nhiều lắm, oán hận trong Đông quân nổi lên bốn phía. Lúc này nếu lần nữa ra tay mãnh liệt, chính là cơ hội trời ban! Thiên Ông đương nhiên biết Tứ Đại Thiên Vương cầm binh tự giữ không thượng triều đã khiến bệ hạ có ý đồ phân chia núi non. Chính là bị Tứ Đại Thiên Vương đúng lúc huyết tẩy mạnh mẽ áp chế xuống, nếu cơ hội đưa đến trước mắt đã có, Thiên Ông đoán bệ hạ có thể hay không lại ra tay? Đến lúc đó, không cần người ta thế nào, bệ hạ tất nhiên nhân cơ hội mà động! Thiên Ông, tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không đến nữa, một khi đợi cho Doanh Cửu Quang giảm lực ảnh hưởng của trận chiến Hắc Long Đàm xuống, làm cho hắn lần nữa ổn định thế cục xuống, còn muốn ra tay cũng sợ không có cơ hội tốt như vậy nữa!

Hạ Hầu Lệnh:

- Vẫn là câu nói kia, Nam quân, Tây quân, Bắc quân tất nhiên sẽ không ngồi yên nhìn Doanh Cửu Quang rơi xuống. Hậu quả một bàn thiếu chân bọn họ so với ai khác đều hiểu rõ ràng.

Miêu Nghị:

- Trên chiến trường cơ hội quyết thắng ở đâu, nơi nào? Chính là đánh bất ngờ! Đây chính là nguyên nhân Ngưu mỗ đến gặp Thiên Ông. Có lực chú ý Hạ Hầu gia hấp dẫn tam quân, tam quân sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ mà xem nhẹ bên Doanh Cửu Quang, mới có cơ hội để bệ hạ xuất thủ bất ngờ!

Hạ Hầu Lệnh lẩm bẩm nói:

- Đại đô đốc quả thật đúng là giỏi tính, nếu ta nơi này hấp dẫn lửa giận của ba nhà, các ngươi lại buông tay không để ý tới, quả đắng này chẳng lẽ không phải muốn để cho Hạ Hầu gia một mình nuốt vào?

Miêu Nghị gắp rau vào miệng, lại uống một ngụm rượu, lại cúi người châm rượu cho hai bên nói:

- Thiên Ông nói sai rồi, việc này chủ công không liên quan Hạ Hầu gia, để Ngưu mỗ gánh hết!

Hạ Hầu Lệnh hí mắt nói:

- Ngươi?

Ngữ khí kia rõ ràng nghi ngờ thực lực của hắn.

Miêu Nghị gật đầu:

- Không sai! Chủ công là ta, Hạ Hầu gia chỉ là người qua đường. Một khi mọi việc có gì không đúng, nhẹ phẩy tay áo lạnh nhạt rời khỏi chiến trường, Hạ Hầu gia không chút tổn hao gì! Kỳ thật nói trắng ra là ta cũng biết khó xử của Thiên Ông, bằng lực nắm trong tay của Thiên Ông trong Hạ Hầu gia vẫn không có biện pháp điều động toàn bộ lực lượng của Hạ Hầu gia đến làm chủ công. Cho nên Ngưu mỗ cũng không miễn cưỡng.

- Ha ha!

Hạ Hầu Lệnh nhịn không được cười một tiếng:

- Phép khích tướng thì miễn đi, nói nửa ngày Hạ Hầu gia có tất yếu mạo hiểm làm việc này sao?

Miêu Nghị đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào, từ từ nói:

- Thiên Hậu nương nương chịu nhục, bị Doanh gia ức hiếp, nếu Thiên Ông không có biện pháp thu thập Doanh gia mà là sau mưu định sẽ động, không động không có gì. Vừa động đã làm cho Doanh gia hôi phi yên diệt! Vượt qua lần này, định sẵn vị trí gia chủ Thiên Ông, thiên hạ ai dám coi thường gia chủ tân nhiệm của Hạ Hầu gia, trên dưới Hạ Hầu gia ai còn dám nói gia chủ yếu ớt. Lúc này chắc chắn người người kính sợ, gặp gia chủ cũng phải kiêng kỵ! Thử nghĩ chuyện ngay cả lão Thiên Ông cũng không làm được, Thiên Ông lại hạ bút thành văn sát khí sét đánh hiện lên giữa gió mưa bão bùng, một kích trí mạng, chắc chắn khiếp sợ thiên hạ! Đây còn là cơ hội thu phục lòng người của trên dưới Hạ Hầu gia, Thiên Ông làm sao có thể không cầu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.