Phi Thiên

Chương 326-1: Công báo thù riêng (Thượng)



Miêu Nghị xoay người đi sang bên, mở một cái rương lớn đúc từ một khối hàn ngọc ra, bên trong chứa băng ướp lạnh đủ các loại hoa quả màu sắc sặc sỡ, đã được gọt vỏ bỏ hạt, phân loại ngăn nắp chỉnh tề. Đây chính là đãi ngộ đặc thù Đông Lai động chủ Giang Vân Lộ đã chuẩn bị cho hắn từ trước, ngay cả phòng của Ô Mộng Lan cũng không có, mười chiếc thuyền chỉ có mình hắn được hưởng.

Hắn cầm một cái đĩa ngọc đựng đào, đi ra ban công hóng gió biển chậm rãi ăn, ánh mắt đảo tròn quỷ quyệt, không biết đang suy nghĩ những gì.

Sau nửa canh giờ, Miêu Nghị chợt nhảy lên tầng cao nhất, gió biển gào thét thổi y phục hắn bay lất phất, đi thẳng tới gian phòng lẻ loi ở giữa, cung kính lên tiếng gọi:

- Mạnh tỷ.

- Chuyện gì?

Thanh âm Ô Mộng Lan nhàn nhạt từ trong phòng truyền ra.

- Tiểu đệ có chuyện muốn báo.

- Vào đi.

Miêu Nghị nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, phòng khách không có ai, đi tới cửa phòng ngủ thò đầu vào nhìn, chỉ thấy Ô Mộng Lan đang khoanh chân nhắm mắt ngồi trên giường.

Miêu Nghị vừa muốn đưa chân đi vào, Ô Mộng Lan lên tiếng nói:

- Có chuyện gì cứ ở bên ngoài nói.

Chân Miêu Nghị vừa định bước vào vội rụt trở lại, cười nói:

- Mạnh tỷ, là như vầy, đệ tử Kiếm Ly cung, Ngọc Nữ tông và Ngự Thú môn ngưỡng mộ phương dung Mạnh tỷ, muốn đến bái kiến Mạnh tỷ.

- Tình huống thế nào? Ngưỡng mộ phương dung ta?

Nàng xác nhận không có nghe lầm, là hai chữ phương dung.

Thình lình Ô Mộng Lan mở bừng mắt, ngưỡng mộ địa vị và tu vi của mình còn có thể hiểu được, ngưỡng mộ phương dung… Còn muốn tới gặp mình?

Lời này khiến cho nàng cảm thấy chán ghét, có cảm giác như ‘toàn thân thơm phức’, đây là lời mà người phía dưới có thể nói với điện chủ sao? Cho dù bọn họ là khách làng chơi, mình cũng không phải là loại nữ nhân mà bọn họ có thể ngưỡng mộ. (Chữ Phương có nghĩa là thơm).

Có một số lời lẽ thích hợp dùng cho một số nữ nhân, nhưng dùng với loại người như Ô Mộng Lan hiển nhiên không thích hợp, có hiềm nghi khinh bạc.

Sắc mặt Ô Mộng Lan nháy mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo, thình lình hai mắt híp lại, cảm thấy không đúng, một ít tiểu đệ tử ba đại môn phái dám nói ra lời khinh bạc mình như vậy, chẳng lẽ bọn họ chán sống rồi sao?!

- Bọn họ nói muốn tới chiêm ngưỡng phương dung ta sao?

Ô Mộng Lan lạnh lùng hỏi.

Trong mắt Miêu Nghị chợt lóe lên vẻ kỳ quái, làm ra vẻ cũng ý thức được không đúng, sau khi sửng sốt một chút vội vàng đổi lời nói:

- Là ta nói, Mạnh tỷ xinh đẹp đoan trang như vậy, khiến cho người ta muốn chiêm ngưỡng cũng rất dễ hiểu. Mới vừa rồi ta còn nghe có mấy lão già khen thân hình của ngài từ đầu đến chân…

Mấy lão già khen mình??? Ô Mộng Lan cảm thấy hết sức ghê tởm, cơ mặt giật giật:

- Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, có tin ta xé nát miệng của ngươi hay không?

- Dạ dạ dạ!

Miêu Nghị cười khan nói:

- Nhưng thật ra là như vầy, trong bọn họ có vài người là đồng liêu của tiểu đệ, mới vừa nghe được mấy lão già kia nói ngưỡng mộ phương dung Mạnh tỷ, tiểu đệ nhất thời không nhịn được nhiều lời, nói mình có quen biết Ô điện chủ, cho nên bọn họ hỏi tiểu đệ có thể giúp một tay tiến cử được chăng…

Ô Mộng Lan lại hơi tin những lời này, người phía dưới khoác lác với nhau rằng mình quen biết cấp trên cũng rất bình thường, bèn cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ là ngươi đã đáp ứng?

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Mạnh tỷ, ta ở Tinh Tú Hải thế đơn lực bạc, cần phải có chỗ dựa dẫm vào ba đại phái. Xin hãy nể tình tiểu đệ gọi ngài là tỷ tỷ, cho bọn họ tiếp xúc ở khoảng cách gần một chút đi… Cho phép bọn họ nhìn ngài một chút hẳn cũng không mất mát gì, coi như giúp cho tiểu đệ một lần vậy…

Ô Mộng Lan có thể hiểu được chỗ khó xử của hắn, cũng có thể tưởng tượng tình cảnh sau khi hắn đến Tinh Tú Hải. Hắn xem mình là ai chứ, chẳng lẽ là kỹ nữ thanh lâu, ai muốn nhìn mặt cũng được?! Lập tức nàng lạnh lùng nói:

- Sức chịu đựng của ta có giới hạn, ngươi còn dài dòng nữa đừng trách ta không khách sáo!

- Mạnh tỷ, vậy không cho những lão già kia gặp, Ngọc Nữ tông toàn là nữ nhân, để cho các nàng thấy phương dung ngài có lẽ không sao chứ?

- Cút!

Thấy nàng nổi giận, Miêu Nghị cuống quít lui ra, vừa ra đại môn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng biết nàng sẽ không chịu gặp bọn họ.

Hắn xuống khỏi tầng cao nhất lại chạy xuống tầng dưới cùng trong khoang. Hắn biết rõ người của ba đại phái được an bài trong gian phòng nào, bèn tìm tới phòng của Hoàn Nhan Hoa. Mới vừa đi tới cửa, kết quả là nghe được bên trong có mấy nữ nhân đang thảo luận chuyện sau này sẽ thu thập mình thế nào.

Thật may là mình tiên hạ thủ vi cường, Miêu Nghị tằng hắng một cái, gõ cửa.

Bên trong truyền ra thanh âm của Hoàn Nhan Hoa:

- Là ai?

- Ta!

Miêu Nghị đáp.

Cửa phòng mở ra rất mau, Hoàn Nhan Hoa xuất hiện ở phía sau cửa. Miêu Nghị liếc nhìn vào bên trong, vừa hay tất cả người Ngọc Nữ tông đều ở nơi này.

Hoàn Nhan Hoa thấy là hắn, sửng sốt một chút, châm biếm nói:

- Sao hả, biết sợ nên chủ động tới đổi phòng phải không?

- Sợ ư… Ta đọc sách không nhiều lắm, không biết chữ sợ viết như thế nào.

Miêu Nghị nhìn ra ngoài khoát tay áo một cái, cười lạnh nói:

- Người Ngọc Nữ tông ra ngoài hết, đi theo ta. Ô điện chủ muốn gặp các ngươi, không cho phép thiếu một người nào mới vừa rồi đi gây sự với ta!

Hắn vừa nói ra những lời này, vẻ mặt châm biếm của Hoàn Nhan Hoa chợt trở nên cứng đờ, tất cả nữ nhân trong phòng thảy đều giật mình kinh hãi, vì sao Ô Mộng Lan lại muốn gặp các nàng???

Hoàn Nhan Hoa sợ hết hồn hết vía hỏi:

- Tại sao Ô điện chủ muốn gặp chúng ta?

Dáng vẻ Miêu Nghị giống như tiểu nhân đắc chí:

- Không những muốn gặp các ngươi, Kiếm Ly cung và Ngự Thú môn cũng không được thiếu người nào.

Hoàn Nhan Hoa nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói:

- Có phải ngươi vừa nói gì với Ô điện chủ hay không?

- Cũng không có gì, chỉ kể lại chuyện mới xảy ra vừa rồi mà thôi. Ta không thèm nhiều lời với các ngươi, có ý kiến gì hãy đi tranh luận với Ô điện chủ, ta đi tìm hai phái kia.

Miêu Nghị phất tay áo xoay người đi, còn lại mấy nữ nhân sợ hết hồn hết vía, thấp thỏm bất an.

Mặc dù hận không được xé xác Miêu Nghị, nhưng ai nấy vẫn đi ra khỏi phòng, ngoan ngoãn theo sau lưng hắn.

Miêu Nghị lại gõ cửa phòng Tô Kính Công, vừa thấy Tô Kính Công lộ diện, không nhiều lời nói nhảm, lập tức nói thẳng:

- Gọi người của Kiếm Ly cung lão đi theo ta, không cho phép thiếu một người nào mới vừa rồi đi gây sự với ta, Ô điện chủ muốn gặp các ngươi.

Tô Kính Công nhìn chằm chằm Miêu Nghị còn đang không hiểu vì sao người của Ngọc Nữ tông lại đi theo sau lưng Miêu Nghị, nghe nói như thế nhất thời sợ hết hồn.

- Ô điện chủ muốn gặp chúng ta ư?

Tô Kính Công kêu thất thanh.

- Có nghi vấn gì hỏi các nàng đi…

Miêu Nghị phất tay chỉ bọn Hoàn Nhan Hoa, sau đó chắp tay sau lưng, tiếp tục đi tới chỗ của Ngự Thú môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.