Phi Thiên

Chương 3322: Gà bay chó sủa (1)



Một tiếng Bất Hủ Mộc khiến bầu không khí trong tửu lâu có vẻ hơi kì dị, đột nhiên yên tĩnh đến kinh dị, ai ai cũng quan sát Trác Tương Liên với đủ vẻ mặt, đến ngay cả tiểu nhị chạy bàn cũng vậy luôn.

Ánh mắt mọi người đặc biệt chú ý tới phản ứng của con chim trả và rắn nhỏ màu xám.

Có thể nói những người đang ngồi đây chưa có ai nhìn thấy hình dạng của Bất Hủ Mộc, nghi nghe truyền thuyết về nó. Mà chẳng mấy ai để ý tới chiếc trâm gài tóc trên đầu Trác Tương Liên, nhưng sau khi quan sát thì phát hiện hình dáng khá giống Bất Hủ Mộc trong truyền thuyết, đặc biệt là hình dạng của nó, rõ ràng là lấy ra từ một cành cây.

Đương nhiên là có người căn cứ vào dấu hiệu nhận biết đặc thù của Bất Hủ Mộc trong truyền thuyết nên mới thả chim trả và rắn xám ra. Trong đám người tu hành thì việc mang động vật nhỏ bên người cũng chẳng phải là chuyện lạ lùng gì, mấy người mang theo cả mấy con to đùng như hổ báo còn có nữa là, có người để làm đồ chơi có người nuôi làm đồ ăn hoặc là làm đồ ăn cho thú cưng.

Phản ứng của chim trả khiến lòng người run lên, tốc độ bò của rắn xám hơi chậm, là một con rắn rất bình thường, có lẽ chưa được thuần hóa bao giờ, đột nhiên được thả ra trong hoàn cảnh này nó không rụt rè, cũng không chạy trốn mà trực tiếp bò về phía bàn của Trác Tương Liên.

Hình dạng của trâm gài tóc phù hợp, mùi hương phù hợp, phận ứng của động vật nhỏ cũng phù hợp, tình trạng này khiến mi mắt không ít người giật giật.

Đoạn Ái Nhi phất tay thi pháp đuổi chim trả bay lòng vòng trên đầu đi, nhưng nó không đi, đuổi nó ra nó lại vòng trở về, hình như muốn nhào tới chiếc trâm gài tóc trên đầu Trác Tương Liên. Nàng cũng không tiện giết chết động vật của người khác, Thiên Cốc Môn không phải môn phái lớn gì cho cam, không thể gây chuyện phiền toái được.

Sắc mặt ba người Trác Tương Liên hơi khó coi, các nàng không cho rằng cây trâm trên đầu Trác Tương Liên là Bất Hủ Mộc trong truyền thuyết. Đại sư huynh làm sao có khả năng có được vật chỉ có trong truyền thuyết thế được? Nhưng ánh mắt mọi người nhìn các nàng thật sự rất quái lạ, cứ như là chó sói vậy.

Ba người ý thức được phiền phức, liếc nhau đầy ăn ý, nơi này không ở lâu được.

Ba người đứng dậy cùng lúc, Thường Hồng Mai vung tay lên, thi pháp bắn rắn xám đã tiến sát trước mặt sang một bên.

- Tiểu nhị, tính tiền!

Thường Hồng Mai lớn tiếng nói tiến nhanh về phía trước.

Tiểu nhị nở nụ cười cứng nhắc, gật gật đầu, giơ tay mời các nàng xuống lầu, chỉ có điều ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc chiếc trâm trên đầu Trác Tương Liên.

Thường Hồng Mai truyền âm thì thầm một tiếng. Trác Tương Liên lập tức lấy chiếc trâm cài đầu xuống, cất đi.

Mà con rắn xám bị đẩy ra kia lại đổi hướng bò, bò về phía người con chim trả cũng líu ríu đuổi theo.

Để ý tới phản ứng của chim và rắn, khách khứa trong tửu lâu hầu như đều lần lượt đứng dậy rời đi, có người lấy tinh linh trong tay áo ra, chẳng biết liên lạc với ai.

Lúc tính tiền dưới quầy, Thường Hồng Mai nhận ra tiểu nhị truyền âm với chưởng quỹ, chưởng quỹ bỗng ngẩng đầu nhìn ba người với ánh mắt đầy kinh ngạc, chợt phát hiện cả đám khách khứa trên lầu cũng lũ lượt kéo xuống, mà ánh mắt của những người này cũng rất chú ý tới ba nữ nhân trước quầy.

Sau khi ra khỏi tửu lâu, ba người nhanh chóng rời đi, sau đó, khách khứa trong tửu lâu ra tay cũng rất hào phóng, chẳng cần thối lại tiền, ném tiền lên quầy rồi đi luôn.

Ba người Thường Hồng Mai cảm thấy phiền phức rơi xuống đầu rồi, rõ ràng phía sau có cả đám người bám theo các nàng. Ở Thiên Nhai, có lẽ bọn họ không dám ra tay, chỉ cần ra khỏi Thiên Nhai thì phiền phức rồi, trên thực thế, ở lại Thiên Nhai cũng chẳng biết đi đâu mới an toàn.

Ba người truyền âm với nhau, lấy tinh linh ra liên lạc với Sư môn.

Lúc tới cổng thành, Thường Hồng Mai đột nhiên bước tới công thành, vươn tay kêu một thiên tướng đang đi qua đi lại, nói thầm vài câu, không biết đã nói gì.

Thiên tướng kia quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện ở cách đó không xa có một đám người đang lén lút bám theo, chân mày y cau lại, vung tay lên, nhân mã canh giữ ở cửa lập tức dàn ngang trước cổng thành, đồng thời dẫn theo một đội người áp sát mấy người kia.

Những người bám theo tên tò nhìn nhau, chẳng biết quan hệ của ba nữ nhân kia và tướng thủ nơi này là gì.

Còn chưa kịp phản ứng, đám người đã bị bao vây, thiên tướng hờ hững hỏi:

- Làm gì đấy?

Vừa rồi Thường Hồng Mai tố giác những người này, nói là trông giống đào phạm Thiên Đình truy nã, mà thiên tướng này phát hiện những người này quả nhiên cứ lén lén lút lút, mà sau khi bị chú ý thì bọn họ cũng không dám tới gần, lại càng thấy khả nghi, đương nhiên phải lập tức dẫn người bao vây kiểm tra.

Vậy là ba sư tỷ muội Thường Hồng Mai nhanh chóng nhân cơ hội ra khỏi thành nhanh chóng vút lên không mà đi.

- Bất Hủ Mộc?

U Minh Tổng đốc phủ, Miêu Nghị ở sau án đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi.

Dương Triệu Thanh nói:

- Không thể chắc chắn, dù sao cũng chưa ai nhìn thấy, có điều vô cùng giống trong lời đồn.

Đôi mắt Miêu Nghị tỏa sáng, vội vàng hỏi:

- Thông báo cho bên Thiên Nhai, trước tiên cứ giữ người lại để xác nhận, bảo Hoàng Đài lập tức mang mười triệu nhân mã tới tiếp ứng. Nói với Tiếu Hạo Đức, không được bẩm báo việc này lên trên cứ nói đợi chúng ta làm rõ mọi chuyện rồi tính, ngoài ra cũng không được để Văn Trạch biết.

Thứ này xuất hiện trên địa bàn của hắn, làm sao hắn có thể không làm rõ cho được? Có thể lấy được vật về tay là tốt nhất, nếu không phải tình hình hiện giờ nhạy cảm thì hắn muốn tự mình xuất mã, thứ khiến người trường sinh bất tử, có ai mà không muốn chứ? Nếu như không có thế lực gì thì cũng chẳng cướp làm chi, cướp xong cũng chẳng giữ được, nhưng quan trọng là hiện giờ thực lực của hắn đủ để tranh giành.

- Dạ!

Dương Triệu Thanh lập tức làm theo.

Thiên Nhai, Phỉ Hoa Tinh, thiên tướng ở cổng thành vẫn đang kiểm tra lai lịch của đám người kia, phía trước bỗng nhiên loạn cả lên, gà bay chó sủa.

Thiên tướng cau mày nhìn qua, rất nhanh cạn lời, chỉ thấy có vài nhân mã vọt tới, chẳng khác gì bay tới luôn, nếu không phải vì Thiên Nhai ra lệnh cấm:

- Không phải người của thiên đình thì không được phi hành, e là những người này sẽ trực tiếp bay từ trên trời xuống luôn.

Những người tới đều không phải dạng vừa, đều là đại chưởng quỹ trên Thiên Nhai, thế lực sau lưng đều là hàng quan lớn trên Thiên Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.