Phi Thiên

Chương 340-1: Đầu danh trạng (Thượng)



Hồng Cân minh đã thành chỗ dựa cuối cùng của mọi người ở Tinh Tú Hải, ít nhất mình sẽ không bán mình, bởi vì mọi người đều không có đường lui, nhưng nếu người trong những môn phái khác gia nhập vào... Bọn họ rất là lo âu.

Mọi người có thái độ ủng hộ Hồng Cân minh như vậy, Miêu Nghị rất an ủi, nhưng cảm thấy lòng dạ mọi người không khỏi vẫn còn chưa cởi mở. Dựa vào những người trước mắt này có thể kiên trì bao lâu ở Tinh Tú Hải? Dĩ nhiên là lực lượng càng lớn càng tốt, hắn không sợ người nhiều, chỉ sợ người không nhiều, hắn có lòng tin đối với mình không sợ điều khiển không được.

- Các ngươi sợ bọn họ sao?

Miêu Nghị trầm giọng hỏi.

Vương Việt Thiên hỏi ngược lại:

- Minh chủ, ban đầu ngươi không kết minh với người trong môn phái, không phải là lo lắng giống như chúng ta sao?

- Trước khác nay khác, trước khi chúng ta chưa để lộ thực lực, bọn họ không coi chúng ta ra gì. Hiện tại đã khác, là bọn họ tới đầu dựa vào chúng ta!

Miêu Nghị phất tay chỉ về phía dưới, hỏi:

- Ai có thể nói cho ta biết, hơn ngàn người này phân ra bao nhiêu môn phái?

Triệu Phi trầm ngâm nói:

- Phải có tới mấy mươi môn phái.

- Không sai, mấy mươi môn phái, nếu bọn họ có thể đoàn kết lại với nhau, há có thể tới đầu dựa vào chúng ta? Điểm này chứng tỏ giữa các môn phái bọn họ không tín nhiệm lẫn nhau, chúng ta có bốn trăm nhân mã, thử hỏi một vài môn phái đơn độc đoàn kết lại có thực lực của phái nào so được với chúng ta vốn đoàn kết tốt hơn?

Miêu Nghị chỉ phía dưới hỏi:

- Vì sao mọi người không có lòng tin đối với mình như vậy? Dựa vào số người hiện tại của chúng ta muốn kiên trì chín năm ở Tinh Tú Hải sẽ vô cùng chật vật, ta không sợ người nhiều, chỉ sợ người không nhiều. Bọn họ gia nhập chúng ta, nếu người nào dám có dị tâm, giết đi là được, chưa đủ gây sợ hãi!

Mọi người im lặng không nói, dễ giết như vậy sao…

Miêu Nghị chuyên quyền độc đoán nói:

- Chuyện này ta tự có tính toán, sẽ không để cho chuyện chư vị lo lắng phát sinh. Tư Không Vô Úy, đi mời đại biểu các phái lên đây gặp mặt nói chuyện với ta. Nói cho bọn họ biết, người có thành ý đi bộ lên!

Hắn cũng phải đề phòng một chút. Cần phải biết phía dưới trong hơn ngàn nhân mã cao thủ như mây, trừ vật cỡi bọn họ trước, sau khi đi lên cho dù có dị tâm cũng không thể gây ra sóng gió gì được, tối thiểu xảy ra chuyện bọn họ không thể chạy được.

Tư Không Vô Úy nhìn mọi người một cái, thấy không ai phản đối, chắp tay vâng dạ, xoay người xách theo trường phủ cỡi long câu chạy xuống, chỉ chốc lát sau liền dẫn chừng bốn mươi người đi lên.

Mấy chục người đi bộ lên, thấy Miêu Nghị đều chắp tay làm lễ ra mắt, Nghiêm Bách Xuyên trong Tam Tổ môn thấy Triệu Phi còn chắp tay cười nói:

- Triệu lão đệ.

Triệu Phi hơi có vẻ lúng túng, cố gắng nặn ra một nụ cười đáp lại.

Miêu Nghị cầm thương khoác giáp ngồi trên long câu ánh mắt quét qua mọi người, thấy chỉ có đại biểu chừng bốn mươi môn phái, không hợp với danh sách hắn nắm trong tay, xem ra còn có một nhóm người khác đi tìm tiền đồ khác cũng không tới. Điều này tương xứng với gần ngàn nhân mã bên dưới, bằng không hẳn phải có gần hai trăm nhân mã nữa mới đúng.

Miêu Nghị cũng không nói nhảm, hỏi thẳng:

- Vì sao các ngươi muốn gia nhập Hồng Cân minh chúng ta? Nếu không thể cho Miêu mỗ một câu trả lời hài lòng, sợ rằng không thể còn sống trở về!

Thương trong tay hắn nhẹ nhàng vung lên, bốn trăm nhân mã sau lưng trong nháy mắt hành động, vây quanh khoảng bốn mươi người này lại, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết, đây là uy hiếp trắng trợn.

Những người này không có vật cỡi mặt liền biến sắc, nhân mã dưới chân núi thấy vậy cũng giật mình kinh hãi.

Nghiêm Bách Xuyên cố gắng nặn ra một nụ cười:

- Chỉ vì một câu nói của Minh chủ.

Miêu Nghị à một tiếng cười hỏi:

- Không biết câu nào của Miêu mỗ lại có uy lực có thể làm cho chư vị tới đầu?

Nghiêm Bách Xuyên đáp lại:

- Hồng Cân minh, Tinh Tú Hải mười năm, chỉ cầu cùng chung sinh tử chín năm, còn lại một năm cuối cùng trở mặt thành thù với mọi người! Tam Tổ môn ta chính là vì câu này của Minh chủ phát ra từ phế phủ nên tới đầu.

Lão quay đầu lại nhìn chung quanh một chút:

- Hẳn chư vị cũng là vì câu này mà tới.

Đại biểu các phái gật đầu, phảng phất đã thương lượng với nhau từ trước:

- Đúng vậy, tệ phái nguyện sát vai với Hồng Cân minh vượt qua cửa ải khó khăn ở Tinh Tú Hải.

- Sát vai với Hồng Cân minh???

Trong mắt Miêu Nghị thoáng qua vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt nói:

- Chư vị nói như vậy dường như sai rồi, không phải sát vai với Hồng Cân minh ta, mà là các ngươi gia nhập Hồng Cân minh ta trở thành một thành viên của Hồng Cân minh. Có câu này hơi khó nghe, Miêu mỗ không ngại nói trước, gia nhập Hồng Cân minh ta chính là người của Hồng Cân minh, chỉ cần Hồng Cân minh vẫn còn ở Tinh Tú Hải một ngày, tốt nhất chư vị hãy tạm thời quên đi thân phận bối cảnh các phái, gác lại ích lợi môn phái, phục tòng toàn thể ích lợi Hồng Cân minh. Ta không cho phép người của các phái tụ tập riêng với nhau, sau khi gia nhập sẽ lập tức chia nhỏ các phái.

Sắc mặt hơn bốn mươi người biến đổi lần nữa, ngơ ngác nhìn nhau, dường như thống nhất ý kiến, nhất tề chắp tay nói:

- Nguyện nghe Minh chủ điều khiển.

- Không vội đáp ứng!

Miêu Nghị khoát tay áo một cái, cười nói:

- Miêu mỗ bổ sung thêm một câu, ta biết các phái cũng có không ít đồng môn không phải là bối cảnh quan phương, bất quá sau khi gia nhập Hồng Cân minh, không được tự tiện hành động, Hồng Cân minh sẽ không vì các phái mà thay đổi lộ tuyến hành động của mình, cho nên chuyện các vị và đồng môn không ngại gác lại. Nếu như có thể đáp ứng những điều kiện này, Hồng Cân minh rộng mở hai cánh tay hoan nghênh, nếu không thể đáp ứng, kính xin tự tiện!

Sắc mặt mấy chục người trầm xuống, đây là muốn hoàn toàn tước đoạt quyền tự chủ các phái sao? Một đám người không có bất kỳ bối cảnh gì lại si tâm vọng tưởng hoàn toàn thống soái các phái ra sức cho mình???

Thế nhưng những người này mất đi vật cỡi, đối mặt bốn trăm nhân mã xung quanh mắt hổ lom lom, cũng không dám lên tiếng thóa mạ.

Một tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm tên Lỗ Tư Bình chắp tay nói:

- Xin hỏi Minh chủ, nếu là gặp đồng môn tệ phái, chẳng lẽ cũng phải đối đầu? Nếu quả thật là như vậy, tại hạ thật sự không dám tán đồng, cho dù là sau này còn sống rời đi Tinh Tú Hải, chỉ sợ cũng khó mà qua được cửa ải sư môn…

Miêu Nghị cười nói:

- Miêu mỗ đối đãi người còn chưa tới nỗi hà khắc như vậy, nếu gặp quý đồng môn, có thể kéo vào Hồng Cân minh giúp một tay, dĩ nhiên là Hồng Cân minh hoan nghênh. Nếu không thể lôi kéo, Hồng Cân minh cũng sẽ không ép, sẽ để chư vị và đồng môn cùng nhau rời đi.

Như vậy thì còn được, không ít người khẽ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn lại.

- Chư vị, điều kiện chỉ có bấy nhiêu, đáp ứng thì lưu lại, không đáp ứng mời tự tiện!

Ánh mắt Miêu Nghị quét qua mọi người từ từ nói, cũng giơ tay lên để cho nhân mã vây khốn thả ra một đường xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.